Dì ta nói nếu ta muốn trở về quê hương, bà ấy sẽ không ra khỏi cung nữa, bà ấy không muốn trở về quê hương, sau này bà ấy già rồi, sẽ ra khỏi cung mua một căn nhà nhỏ tự mình sinh sống.
Nếu ta không trở về nữa, bà ấy sẽ cùng ta ra khỏi cung, sau đó nuôi ta sống.
Nếu ta muốn phụ mẫu đến kinh thành, cũng có thể viết thư gọi bọn họ đến. Nhưng ta cảm thấy phụ mẫu ta chắc chắn không muốn đến đây.
Trước đây, khi nhà có tiền, phụ thân cũng không muốn mua một căn nhà ở huyện thành để ở, kỳ thực ba tỷ muội ta rất muốn ở huyện thành, ở huyện thành, đó chính là phong thái của một tiểu tiểu thư.
Không còn phải phơi nắng đen sì vì làm ruộng nữa, tay cũng thô ráp, thường xuyên lấm lem bùn.
Hơn nữa làm ruộng thật sự rất mệt mỏi.
Lúc đó, trong trấn có một cửa hàng, kèm theo một căn nhà nhỏ muốn bán, tiền tiết kiệm của nhà ta trong vài năm, vốn là đủ để mua.
Sau khi mua, cả nhà chúng ta đều có thể bán đậu phụ để kiếm sống, hơn nữa đại tỷ thích làm son phấn, tỷ ấy còn có thể làm son phấn để bán, kế sinh nhai của gia đình có chút bảo đảm.
Nhưng phụ thân không đồng ý, ông ấy cảm thấy làm kinh doanh là mất mặt, hơn nữa lỡ như kinh doanh thất bại, thì cả nhà đều phải chịu đói.
Vì chuyện này, đại tỷ đã buồn bã rất lâu.
Nếu chúng ta luôn ở trong làng, đại tỷ sẽ là người đầu tiên gả cho người ta, vậy tỷ ấy chắc chắn chỉ có thể gả cho một nông phu. Chúng ta đều yêu thư sinh tuấn tú trong trấn, không muốn lấy nông phu bẩn thỉu.
09
Trong thời gian dưỡng bệnh, ta đều suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên lựa chọn như thế nào.
Ta rất muốn ở bên người thân, nhưng ta muốn ở bên bọn họ để sống cuộc sống tốt đẹp, chứ không muốn sống cuộc sống khổ cực.
Nếu ta trở về làng, thì cả đời của mẫu thân chính là cả đời của ba tỷ muội ta..
Nhưng ta không cam lòng.
Ta đã từng gặp thiên tử tương lai.
Chu Hoài Cẩn tuy rằng thích hành hạ ta, nhưng hắn đẹp hơn cả nữ nhi, là người đẹp trai nhất, sạch sẽ nhất, cầu kỳ nhất, quý phái nhất mà ta từng thấy.
Ta đã từng gặp thiên tiên rồi, ta càng không thể trở về làng để tìm một nông phu thô lỗ và bẩn thỉu để gả.
Vì vậy, sau khi bệnh tình của ta gần như khỏi hẳn, ta thề thốt với dì ta: "Dì, chúng ta hãy sống ở kinh thành! Nhưng con muốn viết thư cho đại tỷ và nhị tỷ, để hai người họ đến kinh thành thăm con, sau đó con sẽ để hai người họ cũng sống ở kinh thành với chúng ta, được không? Ba tỷ muộn chúng con sẽ hiếu thuận với dì. Hai tỷ tỷ của con rất giỏi giang, giặt giũ, nấu nướng..."
Ta còn chưa dứt lời, dì đã ôm chầm lấy ta, liên tục nói: "Được được được."
Khi Chu Hoài Cẩn đến thăm ta, dì ta liền kéo ta quỳ xuống, nói ta ốm yếu, bà ấy cũng ốm yếu, cầu xin Thái tử thương xót chúng ta, cho phép bà ấy dẫn ta ra khỏi cung dưỡng lão.
Biểu cảm trên mặt Chu Hoài Cẩn không kìm nén được, có chút lúng túng nói: "Nhũ mẫu, người còn trẻ mà, sao lại muốn dưỡng lão rồi? Tiểu Đường Tử thân thể khỏe mạnh lắm, lần này là ta không đúng, ta quá tùy hứng, suýt chút nữa hại Tiểu Đường Tử.
Ta bảo đảm, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, được không?"
10
Hắn lại nhìn ta, nói với ta: "Tiểu Đường Tử, ngươi cũng không muốn rời khỏi Đông cung đúng không? Ngươi nghĩ xem, ta có phải là thường xuyên thưởng cho ngươi rất nhiều vàng bạc châu báu không? Ta đối xử với ngươi cũng không tệ lắm đúng không? Ngươi đừng đi. Thân thể ngươi khỏe mạnh lắm."
Nhưng, ta có thể kiếm tiền trong Đông cung, ta cũng có thể kiếm tiền ở bên ngoài!
Còn có việc gọi hai tỷ tỷ của ta đến, hai người họ làm son phấn hoặc bán đậu phụ, nhất định có thể đứng vững ở kinh thành.
Vậy thì tại sao ta còn phải ở Đông cung?
Hơn nữa, mẹ kiếp, số tiền ta kiếm được bây giờ đã nhiều hơn số tiền phụ thân kiếm được cả đời rồi, tại sao ta không lấy số tiền này làm vốn, đi làm ăn, còn có thể đoàn tụ với gia đình, lại sống thoải mái?
Huống chi, dì ta đã nói, bà ấy nguyện ý cho ta tiền, vậy thì sau này ta sẽ phụng dưỡng dì, đối xử tốt với bà ấy.
Nghĩ thông suốt những điều này, ta cung kính nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ đề bạt, nhưng dì quả thực thân thể không tốt, luôn ho khan, tiểu nhân lời nói lỗ mãng, làm việc cẩu thả, thật sự không dám quấy rầy nhã hứng của quý nhân trước mặt điện hạ..."
Trên mặt Chu Hoài Cẩn là vẻ giận dữ.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận như vậy.
Nhưng sau khi tiếp xúc lâu, ta cũng biết hắn, tuy rằng hắn thích trêu chọc người khác, nhưng rất ít khi phạt người khác, Hoàng thượng đương triều chủ trương nhân ái, g.i.ế.c người lại càng ít hơn.
11
Vì vậy, ta cảm thấy việc ta và dì ra khỏi cung là chuyện chắc chắn, lại bắt đầu không nhịn được tưởng tượng đến cuộc sống sau này cùng đại tỷ và nhị tỷ bán đậu phụ hoặc son phấn.
Nhưng Chu Hoài Cẩn gọi dì ta đến một chuyến, dì ta liền trở về nói với ta, chúng ta hãy hoãn việc ra khỏi cung lại.
Ta hỏi tại sao, dì ta liền nói Chu Hoài Cẩn đáng thương gì đó.
Ta rất ngạc nhiên, dì ta vậy mà lại nói người thừa kế tương lai của triều đại đáng thương...
Nếu Chu Hoài Cẩn đáng thương, ta thật sự không nghĩ ra trên đời này còn ai đáng thương nữa.
Nhưng ta cũng không tiện nói gì thêm.
Bởi vì Chu Hoài Cẩn đối với ta thật sự đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Hắn điều ta đi làm cung nữ ở thư phòng của hắn.
Không cần làm việc nặng nhọc, chỉ cần bưng trà rót nước, mút mực, nhóm lò cho hắn là được.
Lương tháng tăng gấp đôi.
Chỉ cần làm một năm, ta có thể trực tiếp mua một căn nhà ở kinh thành.
Hơn nữa hắn còn mời một thầy đồ cho ta, dạy ta đọc sách viết chữ, nói cung nữ bên cạnh hắn không thể là người không biết chữ.
Bánh ngọt mà người hầu bưng đến cho hắn, hắn ăn không hết, trước đây hắn chưa từng nói cho ta ăn, đều là người hầu khác tự giác để lại cho ta một ít, nhưng mọi người đều biết tuy rằng Chu Hoài Cẩn ngày nào cũng gọi ta hầu hạ, nhưng không thích ta lắm, vì vậy ta căn bản không được ăn thứ gì tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!