Hôm sau, Ngọc Uyển Quân được bà Khương đưa đến trung tâm mua sắm bậc nhất thành phố. Cô lại thấy rất hào hứng vì lúc trước, ra ngoài thôi cũng đã khó, bây giờ lại được mẹ chồng thương yêu như vậy thì ngại gì mà không chiều theo.
Bà Khương đang nói chuyện với quản lý, Ngọc Uyển Quân tò mò đi vòng quanh shop nhỏ trong trung tâm. Rất nhiều thứ làm cô thích thú, một nhân viên đi đến bắt chuyện, lễ phép giới thiệu:
_ Xin chào, tôi tên là Nhược Khê, tôi sẽ giới thiệu với cô vòng quanh khu shop.
_ Vậy thì cảm ơn cô!
Một nhân viên khác đi đến, giọng mỉa mai lộ rõ:
_ Nhược Khê, cô mới đến nên ai cô cũng tiếp, tôi và những người khác chỉ tiếp đón những tiểu thư danh giá mà thôi!
_ Nhưng...
_ Lộ tiểu thư, hoan nghênh cô ghé thăm.
Một nhân viên đứng đón khách đã nói vọng vào, nhân viên vừa rồi mỉa mai liền vui vẻ đi ra tiếp đón:
_ Lộ tiểu thư, thật vinh hạnh khi được cô ghé thăm. Hôm nay có rất nhiều hàng mới về, cô cứ lựa thoải mái.
Lộ Dao không trả lời, đi thẳng vào liền để ý thấy cô được Nhược Khê giới thiệu chiếc áo sơ mi nam vô cùng đẹp mắt. Cô ta chẳng nể nang gì mà đi đến giành lấy, giọng nói đanh đá khiến cô phải chán nản:
_ Cô cũng mua sắm ở đây sao? Tôi thấy chiếc áo này được, cô gói lại giúp tôi.
_ Dạ được ạ!
_ Nhưng chiếc áo này vị tiểu thư này đã muốn mua.
_ Nhược Khê, cô nên thức thời đi thì hơn, Lộ tiểu thư đây danh giá như vậy, cô không biết chiều lòng khách sao?
Nhược Khê định nói thêm gì đó nhưng lại bị cô ngăn cản lại, Lộ Dao nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của cô thì trong lòng đắc ý.
_ "Hôm nay cô muốn lấy thứ gì thì tôi nhất định sẽ giành được hết!"
Lộ Dao nhìn Ngọc Uyển Quân suy nghĩ, cô cũng chẳng thèm so đo với tính cách công chúa của cô ta, quay người đi xem thứ khác!
Nhược Khê theo sau cô, vẻ mặt buồn bã cúi đầu, thấy cô ấy không lên tiếng gì, cô vội nói:
_ Cô không cần phải tự trách, tính cách cô ta là vậy, đến tôi còn chẳng chịu được nữa là!
_ Nhưng lỡ như cô ta lại giành đồ của cô nữa thì sao?
_ Vậy thì chiều cô ta thôi! Lấy những thứ gì có size to hơn của cô ta cho tôi, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua những thứ tôi định mua.
Nhược Khê gật đầu hiểu ý, vào mới mấy ngày nhưng hầu như cô điều nắm hơn phân nửa size của từng khách. Chuyện lấy size to hơn của Lộ Dao thì dễ như trở bàn tay.
Nhược Khê đem đến cho cô tất cả những thứ mình tìm được, ngồi xuống cạnh cô giới thiệu từng món:
_ Tiểu thư, đây là chiếc váy mới về hôm qua, rất hợp với cô. Còn đây là chiếc váy của nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý, trên thị trường chỉ có duy nhất bảy chiếc váy.
_ À, còn đây là đôi giày cùng bộ với váy này, còn có áo sơ mi và quần jeans. Cô mà phối lên thì nhất định sẽ trẻ ra mấy tuổi luôn. Những thứ này tôi đặc biệt lựa cho cô, tôi rất biết cách phối đồ, nhất định sẽ không lỗi thời.
Lộ Dao đứng gần đó nghe hết tất cả những gì Nhược Khê vừa nói, cô ta đã không thể nhịn được nữa, cùng cô nhân viên kia đi đến, nói lớn:
_ Mau gói hết mấy thứ này lại cho tôi, một món cũng không được chừa lại.
_ Vâng, thưa Lộ tiểu thư.
Cô nhân viên kia vui như được mùa, vội cầm hết những thứ trên bàn đi, Ngọc Uyển Quân giả vờ hỏi:
_ Lộ tiểu thư, cô có chắc là muốn lấy hết những thứ đó sao?
_ Tất nhiên, cô định lấy lại sao? Đừng có mà mơ.
_ Sao có thể, những thứ cô thích thì ai cũng không thể giành lại được! Nhưng chẳng phải chỉ có đàn ông là cô không thắng được sao?
_ Ngọc Uyển Quân, cô...
Ngọc Uyển Quân cô chẳng muốn tốn hơi với Lộ Dao, vội xoay người rời đi. Đến chỗ bà Khương, Nhược Khê nhẹ nhàng cúi người chào:
_ Chào Khương phu nhân.
_ Chào mẹ, chào chị quản lý!
_ A, Khương thiếu phu nhân không cần khách sáo!
Bà Khương vui vẻ vẩy tay về phía quản lý, cười nói:
_ Không sao, con bé từ nhỏ đã lễ phép như vậy, cô không phải khiêm tốn.
_ Nhược Khê, cô có tiếp Khương thiếu phu nhân cho tốt hay không?
Nhược Khê nghe đến tên mình liền cúi người lễ phép nói:
_ Chị quản lý, tôi có tiếp nhưng Kim Oánh lại nói tôi không biết lựa người mà tiếp, chỉ lo chú tâm tiếp cái cô Lộ tiểu thư đanh đá kia!
_ Còn tiếp tay giành đồ của Khương thiếu phu nhân.
Chị quản lý vừa nổi giận nhưng cũng kìm chế được, nhìn bà Khương nói:
_ Khương phu nhân, thật sự xin lỗi, tôi lại không quản lý tốt nhân viên của mình, lại để xảy ra cớ sự này!
_ Không sao, con dâu tôi cũng không nói gì thì xem như bỏ qua đi!
_ Như thế sao được, để tôi ra đó nói chuyện nói cô ta.
Ngọc Uyển Quân không muốn làm lớn chuyện vội can ngăn:
_ Không cần đâu, tôi cũng trả đũa được rồi, chỉ cần ba ngày sau, Lộ Dao đến trả hàng thì nói cô ta không thử trước lại muốn mua. Nếu không đồng ý thì cứ cắt đoạn camera đưa cô ta xem, cứ doạ đưa lên mạng là được!
_ Cứ làm như vậy đi! Quân Nhi chưa từng làm chuyện gì mà chưa suy nghĩ, cô cũng đừng nóng vội như vậy, sẽ không tốt đâu!
_ Khương phu nhân nói chí phải, tôi sẽ không hành xử như vậy nữa!
Lộ Dao không thấy Ngọc Uyển Quân đâu nữa, cứ vậy mà thanh toán rồi ra về! Kim Oánh thấy Nhược Khê quay lại, đi đến khoe chiến tích:
_ Sao rồi, không được tiền hoa hồng chứ gì? Tôi vừa được tiền hoa hồng, còn được Lộ tiểu thư cho thêm, người như cô nên học hỏi tôi thì hơn.
_ Kim Oánh, cô động vào người không nên động rồi! Nửa tiếng nữa, chị vào gặp quản lý.
_ Ý cô là gì?
Nhược Khê im lặng rời đi, chẳng muốn nhắc nhở thêm gì! Kim Oánh gặp quản lý, đã bị giáo huấn một trận nhừ tử, lại còn tước quyền tiếp đãi khách, chỉ có trách nhiệm đứng ở cửa đón khách.