Khương Phong Dũng muốn ở lại thêm chút nữa nhưng lại bị Ngọc Uyển Quân đuổi đi không thương tiếc. Luyến tiếc nhưng lại bị cô vợ nào đó đuổi đi, đành quay về chứ ở lại cũng đã được ai chào đón đâu?
Ngọc Uyển Quân thấy anh đã rời đi qua cửa sổ sát đất, cô quay lại bàn làm việc. Lấy điện thoại gọi ngay cho Nhậm Hào, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
_ Ngọc tiểu thư nhớ tôi rồi sao? Hôm nay lại chủ động gọi điện cho tôi.
_ Đừng nhiều lời, Lộ Dao vẫn chưa biết chuyện. Tuần sau tôi phải đi công tác cùng Khương Phong Dũng. Khi tôi trở về, tin tức anh và cô ta muốn kết hôn phải nằm ở trang bìa của toàn bộ tạp chí.
Nhậm Hào cười lớn, bất giác lại hỏi cô:
_ Tại sao cô lại ép tôi và cô ta về chung một nhà chứ?
_ Vậy anh không muốn lấy cổ phần à? Lợi nhuận này người khác không có đâu!
_ Được, định sẽ mèo vờn chuột với cô ta, nhưng đẩy nhanh tiến độ một chút, sẽ làm cô yên tâm hơn.
Ngọc Uyển Quân hài lòng liền tắt máy ngay. Nhậm Hào nhìn màn hình điện thoại mà mỉm cười, lợi nhuận cao như vậy, cho dù phải lấy đại một cô gái không danh tiếng, hắn ta cũng chịu.
Thay nhanh bộ đồ trên người ra, hắn đến Lộ gia tìm Lộ Dao. Cô ta hôm nay lại vui vẻ chào đón hắn như chuyện mà cô ta sắp xếp đã thành công.
Nhậm Hào được Lộ Dao mời vào phòng, rót cho hắn ly rượu vang, vui vẻ ngồi xuống nói chuyện. Nhậm Hào cũng không muốn phá hỏng phút giây vui vẻ của cô ta nên chỉ im lặng quan sát.
_ Nhậm Hào, hôm qua anh chơi có vui không? Cô vợ nhỏ của Khương Phong Dũng có làm anh thoả mãn?
_ Không. Cô ta hôm qua lại chạy thoát, hôm nay đến đây là muốn vui vẻ cùng cô.
Lộ Dao từ từ tắt đi nụ cười trên môi, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Nhậm Hào. Từ vui vẻ hóa tức giận, nhìn Nhậm Hào quát lớn:
_ Anh để cô ta thoát lại đến đây tìm tôi, anh không giữ được cô ta thì gặp tôi để làm gì chứ? Tôi cho anh con mồi, ăn được hay không thì liên quan gì đến tôi?
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lộ Dao, càng khiến cho hắn ta phải thích thú. Con mèo hoang này cần phải có xiềng xích mới giữ được nó.
Nhậm Hào nhàn nhã uống cạn ly rượu trong tay, đưa tay chỉ về hướng máy tính đang đặt trên bàn. Lộ Dao không hiểu gì, từ từ đi đến lấy đưa cho hắn.
Nhậm Hào lấy chiếc USB trong túi ra, cắm vào máy tính, mở đoạn clip ra đưa cho Lộ Dao xem. Nhìn hình ảnh sắc nét kia mà khiến cho cô ta sợ đến bất động một chỗ.
Nhậm Hào tắt máy tính đi, rút lại chiếc USB, nhìn cô ta nhàn nhạt nói:
_ Bí mật này tôi cũng chỉ mới biết mà thôi! Chỉ cần cô chịu hợp tác, tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu!
_ Anh, anh muốn gì?
Nhậm Hào nghe được lời này liền vui vẻ, mỉm cười nói:
_ Chúng ta kết hôn. Tôi muốn tuần sau chúng ta công khai, hai tuần nữa chúng ta kết hôn.
_ Anh điên rồi sao, người tôi muốn lấy là Khương Phong Dũng chứ không phải anh.
_ Cô nghĩ xem, nếu như Khương Phong Dũng thấy được đoạn clip này thì sao, cô còn có vé để vào Khương gia sao? Nhưng tôi nghĩ, anh ta chắc đã biết chuyện này rồi!
Ánh mắt căm phẫn nhìn Nhậm Hào, nước mắt không mời cũng đã đến, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn người trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhậm Hào vẫn im lặng quan sát từng cử chỉ của Lộ Dao. Hắn trước kia thật muốn thưởng thức người phụ nữ này với tư cách là một người qua đường.
Nhưng không ngờ, bây giờ vì lợi ích của bản thân mà lại chiếm trọn cô ta. Cũng không phải ăn mỗi một khẩu vị, bên ngoài còn biết bao nhiêu là món ăn chưa được thưởng thức. Hắn cũng chưa từng bỏ qua bất cứ món khai vị nào!
Lộ Dao ngồi đấy rất lâu cũng không có ý định lên tiếng, Nhậm Hào thuận miệng nói thêm:
_ Cô không có quyền từ chối đâu!
Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt Lộ Dao, cô ta cũng biết người đàn ông trước mặt này không dễ đối phó. Một khi đã có được điểm yếu thì chẳng con mồi nào chạy thoát khỏi tay hắn ta.
_ Được, nhưng với điều kiện, sau khi kết hôn, anh phải xóa đoạn clip đó!
_ Tùy vào biểu hiện của cô nữa!
Nụ cười gian xảo của Nhậm Hào càng khiến cho Lộ Dao phải tức giận. Chẳng hiểu vì sao đoạn clip được lại đến tay hắn ta, người đàn ông trong đoạn clip thì chỉ có người yêu cũ của cô ta thôi!
Nhậm Hào không nán lại thêm, chuyện cũng đã xong xuôi, đợi sau khi kết hôn thì lãnh thưởng thôi! Còn chuyện cưới hỏi, cứ giao hết cho người lớn thì chẳng phải xong rồi sao?
Lộ Dao thấy người đã đi, cơn tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, những thứ xung quanh lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm của cô ta.
Cô ta điên cuồng phá hủy những thứ xung quanh, khi đã xả được cơn tức, cô ta ngồi xuống ghế. Với lấy chiếc điện thoại, gọi điện cho người đàn ông kia!
_ Phú Nhuận, anh và tôi ân ái thì cũng thôi đi, đằng này anh lại quay clip lại làm gì? Phá hỏng mọi chuyện tốt của tôi.
_ Dao Nhi, cũng đâu phải là em không biết, em cũng chỉ là một trong số các cô gái bị tôi chơi đùa mà thôi! Tôi còn rất nhiều những cảnh quay đó, em muốn xem không?
_ Đồ khốn nạn, anh lại xem chuyện đó như trò đùa sao? Thanh danh của tôi mà mất hết, tôi nhất định sẽ khiến anh biến khỏi thế giới này!
Lộ Dao nói xong, thẳng tay vứt mạnh điện thoại xuống sàn. Hôm nay, có lẽ là ngày mà cô ta tức giận nhiều nhất, cũng là ngày cô ta mất kiểm soát.
Căn phòng bừa bộn, cô ta cũng đã mệt mỏi mà yên giấc. Người làm lại sợ những ngày cô ta tức giận như thế này, dẹp dọn phòng cô ta thôi cũng đã mệt.