Chu Linh Nhi lợi dụng ở đây đông người, liền đổ lỗi hết cho Bạch Anh, còn mặt dày liếc mắt nhìn về phía Lộ Dao để nhờ phối hợp.
Bạch Anh thấy bảo vệ đã lên nhưng lại muốn xem Chu Linh Nhi định diễn cái gì nữa! Lộ Dao đi đến đỡ Chu Linh Nhi đứng dậy, định đi lên nói gì đó nhưng đã nghe Chu Linh Nhi lên tiếng:
_ Hoàng Minh, tại sao anh lại vì Bạch tiểu thư mà bỏ rơi em? Em và anh bên nhau lâu như vậy, anh lại vì vinh hoa mà rời bỏ em.
_ Chị Linh Nhi, cô ta thì sao có thể so sánh được với chị chứ? Chị đẹp như vậy, sợ gì không kiếm được người yêu?
_ Nhưng chị yêu anh Hoàng Minh, chị không thể ở cạnh người đàn ông khác được!
Mọi người xung quanh nghe được lời nói từ một phía là Chu Linh Nhi và Lộ Dao thì quay sang trách móc Bạch Anh. Nhiều người còn lên tiếng nói nặng nói nhẹ, thế cục này đang nghiêng về phía Chu Linh Nhi.
_ Thật không ngờ, Bạch tiểu thư lại là tiểu tam, ngang nhiên cướp người yêu của người khác!
_ Ai biết được! Nhìn vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, lại đi làm loại chuyện đó!
_ Đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá một con người.
Chu Linh Nhi nhìn Bạch Anh mỉm cười đắc ý, cô ấy không những không mất bình tĩnh mà còn thản nhiên nhếch mép đáp lại cô ta. Chu Linh Nhi nhìn vẻ mặt này của Bạch Anh mà bất an, nhưng lại nghĩ đến mọi người đang đứng về phía cô thì lại đắc ý.
Bạch Anh bước lên trước một bước, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào người Chu Linh Nhi, giọng nói trong trẻo vang lên, không hề để lộ một tia sợ hãi nào!
_ Chu Linh Nhi, cô nói Hoàng Minh và cô là người yêu, tôi là tiểu tam chen chân phá hoại. Vậy cô được ba mẹ và bà nội anh ấy chấp nhận không?
_ Tôi... tôi và anh ấy vẫn chưa ra mắt gia đình!
_ Chưa ra mắt? Ồ, ba mẹ anh ấy đã định luôn ngày cưới rồi, vậy cô nói xem ai là người phá hoại ai?
Chu Linh Nhi bất ngờ với câu nói này của Bạch Anh. Còn chưa kịp hoàn hồn thì người nhân viên khi nãy đi đến, chen ra giữa đám đông, đi đến nhìn Chu Linh Nhi nói:
_ Chu tiểu thư, gói thuốc vừa nãy tôi không để vào ly nước, tôi trả lại cho cô. Còn chuyện tôi không làm là muốn hai người nói chuyện rõ ràng với nhau. Xin thứ lỗi. Bạch tiểu thư, khi nãy muốn đến làm chứng cho cô là vì biết hai người đang yêu nhau, tôi chưa kịp nói chuyện này cho cô biết.
_ Cảm ơn cô. Ngày mai đến văn phòng gặp tôi!
Nhân viên nữ gật đầu rồi đi mất. Lúc này mọi người hầu như biết được mọi chuyện, người thì lên tiếng mắng chửi cô ta, người thì không tin vẫn ra sức bảo vệ Chu Linh Nhi.
Lộ Dao thấy tình hình không được ổn vội lên tiếng, nhắm đến chuyện khi nãy ở phòng ngủ mà nói. Cô ta vẫn chưa biết chuyện người đàn ông ngủ nhầm kia!
_ Hoàng thiếu, anh khi nãy còn ân ái với Linh Nhi, bây giờ lại muốn phủi sạch mọi trách nhiệm sao?
_ Nè, ăn nói cho đàng hoàng vào. Tôi và cô ta ân ái với nhau khi nào chứ? Không tin cô hỏi cô ta xem.
Lộ Dao nhíu mày nhìn Chu Linh Nhi, hỏi nhỏ:
_ Chị Nhi, chuyện này là sao?
_ Người đàn ông trong phòng, không phải là anh ấy!
Chu Linh Nhi không lên tiếng phản bác lại, cũng không có động tĩnh gì! Ngọc Uyển Quân quan sát cô ta, sau đó lại thấy cô ta lên tiếng nói thêm, lại là không muốn bỏ cuộc.
_ Hoàng Minh, rõ ràng em là người đến trước, em yêu anh nhiều như vậy! Tại sao anh lại vì cô ta mà bỏ em? Nếu như không có cô ta thì em sẽ là người anh yêu có đúng không?
_ Không đúng!
Ngọc Uyển Quân đi đến cạnh Bạch Anh, ánh mắt nhìn Chu Linh Nhi nói lớn. Cô được sống lại ở cơ thể nữ phụ thì chuyện thay đổi tình tiết là đúng nhưng cũng chỉ ở cô và Khương Phong Dũng.
Còn về Hoàng Minh và Bạch Anh thì cho dù có ai ngăn cản, Ngọc Uyển Quân cô cũng sẽ không để họ có cơ hội đó! Hạnh phúc của bạn thân mình thì mình cũng phải góp một phần vào đó chứ!
_ Chu Linh Nhi, giữa Bạch Anh và Hoàng Minh có hôn ước từ nhỏ, chuyện này có thể nhiều người không biết! Cho dù cô đến trước hay sau thì duyên trời định sẽ không bao giờ thay đổi. Cô muốn Hoàng Minh sao? Vậy phải hỏi xem, hai bác Hoàng và bà nội có cho phép hay không? Đụng vào cháu dâu của bà nội, đến Hoàng Minh cũng không thể làm được gì đâu!
Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác đến bật ngửa. Chuyện hai nhà Hoàng - Bạch có hôn ước với nhau thì nhiều người không biết! Nhưng tại sao Ngọc Uyển Quân lại nắm rõ như vậy?
Cả Bạch Anh và Hoàng Minh cũng tròn mắt nhìn nhau. Lúc này ông Bạch, ba của Bạch Anh vừa hay đi đến, cũng muốn vào góp vui một chút!
Ông ấy mỉm cười nhìn Ngọc Uyển Quân, sau đó lại lên tiếng tấm tắc khen ngợi:
_ Uyển Quân, con sao lại biết chuyện này? Nhưng cũng vì chuyện này mà ra mặt vì Tiểu Bạch, bác rất vui.
_ Không có gì ạ! Là chuyện con nên làm.
Ông Bạch không kiên nhẫn nữa mà gọi bảo vệ đưa Chu Linh Nhi đi, còn Lộ Dao cũng chuồn đi mất! Mọi người cùng đến phòng riêng nói chuyện, ông Bạch ngồi giữa nhìn Ngọc Uyển Quân hỏi:
_ Uyển Quân, sao con biết chuyện hai đứa nó có hôn ước vậy?
_ Dạ là do Phong nói, bây giờ con mới nhớ ra thôi! Chứ lúc nãy con chỉ bịa chuyện thôi!
_ Thật thông minh. Khương Phong Dũng, con rất có phước, lấy được một cô vợ vừa thông mình vừa lanh lợi như vậy!
_ Cảm ơn bác Bạch.
Bạch Anh và Hoàng Minh như bị lãng quên, chẳng ai ngó ngàng gì đến! Rất lâu sau, ông Bạch mới rời đi, Bạch Anh mệt mỏi ngã vào lòng Hoàng Minh.
Ngọc Uyển Quân vội vàng nhìn Bạch Anh hỏi chuyện, hóng nhiều dưa như vậy mà vẫn không biết cô ấy biết chuyện từ đâu!
_ Tiểu Bạch, sao cậu biết chuyện của Chu Linh Nhi vậy?
_ Lúc mình ra hoa viên á! Lúc đó vô tình nghe được thôi!
Nói xong liền nhìn Hoàng Minh hỏi, anh ta không ở trong phòng của Chu Linh Nhi vậy là ở đâu chứ?
_ Minh, lúc này anh ở đâu vậy? Sao không có trong phòng đó?
_ Nhân viên đưa nhầm thẻ phòng, anh đi thẳng đến phòng 306. Trong đó có một người phụ nữ bị bỏ thuốc, anh vừa đến cũng hay phát hiện kịp, đã gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Bạch Anh gật đầu xem như hiểu, lại nghe Hoàng Minh nói tiếp:
_ Cô gái đó là con gái của nhà tài phiệt ở Nhật, đã có chồng. Đến đây là muốn thăm người thân, người đàn ông trong phòng Chu Linh Nhi là người được sắp xếp cho cô ta.