Quyển thứ nhất: Trốn khỏi khu cách ly
Chương 1. Con rể muốn ly hôn
“Ly hôn đi!”
Ba chữ nặng như núi, cuối cùng Dương Mục cũng nói ra được.
Trong phòng khách được trang trí rất xa hoa của biệt thự, Ôn Tư Giai đang ngồi ngay trước mặt Dương Mục.
Cô cao 1m7, làn da mềm mại trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú khá kiêu ngạo, thân hình mảnh mai có được nhờ chăm chỉ rèn luyện, đôi chân dài rất đẹp ấy đã từng làm cho Dương Mục say mê không dứt.
Thế nhưng kết hôn được hai năm rồi, đừng nói là đôi chân dài ấy, đến cả một ngón tay Dương Mục cũng chưa từng được chạm qua.
Thời gian hai năm chỉ gặp mặt tổng cộng 17 lần, nghe cô nói với anh bốn câu.
“Kết hôn đi, tạm thời thế đã.”
“Không ăn đồ ăn anh làm.”
“Không được đến phòng của tôi.”
“Sau này Sở Hồng đến nhà đừng để cô ấy nhìn thấy, không muốn nhìn hai người cãi nhau.”
Con mẹ nó chứ!
Bốn câu còn chia thành bốn lần để nói, tức nhất là câu thứ 4, ông đây là đồ vô liêm sỉ đấy à, bạn thân của cô đến nhà ông đây cũng không được đi ra gặp?
Dương Mục nhỏ hơn Ôn Tư Giai 3 tuổi, năm nay 21 tuổi, cao 1m79, thân hình mặt mũi đều không tệ, cũng có thể coi là hotboy, tại sao lại không thể gặp đồ ngốc Sở Hồng đó?
Aiz…
Chuyện hai năm nay nói ra đều là nước mắt.
Trong phòng khách vẫn còn một người phụ nữ chín chắn đầy sức quyến rũ khác, là mẹ của Ôn Tư Giai, Quan Hải San.
Bà năm nay 43 nhưng trông chỉ như phụ nữ 30 tuổi, bình thường luôn ăn mặc nóng bỏng gợi cảm, thường bị nhận nhầm là chị gái của Tư Giai. Trước mặt Dương Mục bao giờ bà cũng bày ra một vẻ mặt lạnh nhạt như anh thiếu tiền của bà ta không bằng.
Nghe Dương Mục nói muốn ly hôn, bà ta cười lạnh nói:
“Lúc trước anh chỉ là một tài xế của chồng ta, ông ấy ốm nặng, pháp sư mời tới nói phải xung hỉ*. Vì bát tự của anh rất hợp với Tư Giai chúng ta mới để anh vào nhà. Kết quả thì ngày kết hôn lão chồng của ta đã mất rồi. Ý của ta là muốn đuổi anh ra khỏi nhà nhưng lúc đấy Tư Giai vừa mới thành người kế nhiệm tiếp theo của tập đoàn, có người sẽ lấy chuyện hôn nhân của nó ra làm chuyện để nói, thế nên mới nhẫn nhịn anh 2 năm… Bây giờ anh lại là người đề nghị ly hôn trước? Được! Lát nữa đến cục dân chính làm thủ tục giấy tờ. Ta cũng không bạc đãi anh, trong thẻ này có một trăm nghìn tệ, coi như là phí chia tay.”
*xung hỉ: làm việc hỉ (như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí)
Mặt Tư Giai vẫn không có biểu cảm gì cứ thế xem ti vi, cứ như là tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô ta.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Tư Giai với mình một lúc, Dương Mục trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, mở miệng nói: “Đi thôi, đi cục dân chính.”
Ôn Tư Giai cũng không thèm nhìn Dương Mục nhưng lại nói ra câu thứ 5 với Dương Mục trong vòng 2 năm qua.
“Đợi tôi xem xong bộ phim này đã.”
Nhìn bộ dáng không thèm để ý của Ôn Tư Giai, Dương Mục thật sự chỉ muốn lột sạch cô ta rồi treo lên để đánh, bắt cô ta uống nước ớt, nhỏ nến vào người cô ta.
Đáng tiếc là chỉ nghĩ thế thôi, cuối cùng cũng không có làm, xuống tay không được.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại.
“Đợi cô ở cục dân chính đến 12 giờ trưa, hết giờ không đợi nữa.”
“Không lấy tiền à?” Ôn Tư Giai nói với Dương Mục câu thứ 6.
“Không thèm cầm đồ nhà họ Ôn, cái thẻ này còn là từ Quan Hải San cho nữa, nhìn là đã thấy tức rồi.”
Nói dứt lời, anh bước lớn đến đẩy cửa, sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi của Quan Hải San.
“Đồ vong ơn bội nghĩa! Ăn không uống không nhà tao hai năm!”
“Mẹ! Đừng chửi nữa, về sau cũng không liên quan nữa!”
“Con gái, con nói bên cạnh con đang có mấy người muốn cầu hôn sao? Ly hôn rồi thì gọi qua đây cho mẹ xem.”
“Tạm thời con chưa muốn tái hôn.”
“Cũng đâu có bắt con phải tái hôn ngay đâu, chỉ là để mẹ xem xem thôi, xem nhà nào hợp với con.”
“Con cũng chưa nghĩ tới việc này.”
“Thì bây giờ có thể nghĩ, con đã độc thân rồi, bảo bối của mẹ!”
Dương Mục nhếch khóe miệng, đưa tay đóng cửa.
Ôn Tư Giai nói rất đúng, về sau sẽ không còn quan hệ gì nữa, anh lại đơn độc một mình rồi.
Ba tuổi bị bỏ rơi, trên người chỉ mang theo một chiếc khóa nhỏ màu vàng khắc tên tuổi ngày sinh.
Chỉ vì để có miếng cơm ăn mà anh phải đi đánh nhau với bọn trẻ con ăn xin, vì để không bị bắt nạt, anh liều mạng với bọn lưu manh trong vùng, vì để tránh bọn buôn người mà anh phải trốn lên rừng trên núi giành thịt với sói hoang.
Từ lúc anh có thể hiểu được chuyện thì chưa từng có nhà của chính mình.
Từng ở qua gầm cầu góc cống, từng ngủ trong bốt ATM, cũng từng ở bên bờ hồ Tây, ngủ qua chuồng gia súc, những việc này đã khiến cho anh cực kỳ quen thuộc thành phố này, nhờ việc lăn lộn ở thành phố này mà sớm đã luyện thành một tinh thần và thể chất mạnh mẽ.
Một Dương Mục kinh nghiệm đầy mình như thế, hai năm trước trên đường đã cứu được chủ tịch Ôn lúc đấy suýt nữa thì bị bắt cóc, sau đấy thì trở thành lái xe kiêm vệ sĩ của ông, sau đấy trời xui đất khiến thế nào kết hôn với tiểu thư nhà họ Ôn.
Vốn cứ nghĩ là sẽ thay đổi được vận mệnh.
Nhưng hiện thực đã chứng minh, cóc ghẻ thì mãi mãi không thể ăn thịt được thiên nga, cuối cùng anh vẫn chỉ là một hạt bụi nhỏ ở tầng lớp thấp kém nhất của thành phố này.
Vừa nghĩ vừa đi, đến lúc Dương Mục hoàn hồn lại thì anh đã đi được mấy km rồi.
Nếu như không có một quầng sáng va mạnh vào trán của Dương Mục, anh có thể cứ thế mà đi đến cục dân chính rồi. Sau khi trận choáng váng qua đi, Dương Mục nghe thấy trong đầu mình vang lên một âm thanh thông báo:
“Ngày quỷ bất tử xuất hiện, mây đen sẽ bao phủ cả hành tinh này. Những viên đá có màu sắc được gọi là đá thô, có chứa rất nhiều nguồn năng lượng phong phú, có thể cho cậu năng lực để chiến đấu với quỷ bất tử. Mười viên đá cùng màu sẽ thành một viên đá cấp cao, có thể nâng cao năng lực. Nhất định phải thu thập đá thô, việc này rất quan trọng với cậu! Rất quan trọng!”
Giọng nói đến đây thì biến mất, Dương Mục đứng tại chỗ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Cái quỷ gì thế? Ai đang nói thế?”
“Dương Mục, nói linh tinh cái gì thế? Thất tình phát điên rồi à?”
Một chiếc xe thể thao mui trần phanh gấp bên cạnh Dương Mục, người phụ nữ trên xe rất xinh đẹp lại ăn mặc rất hở hang vẻ ngoài giống như một cô em gái, vừa rồi nhìn thấy Dương Mục đang hò hét nên bật cười châm chọc.
Cô ta là Sở Hồng, bạn thân của Ôn Tư Giai, 22 tuổi, là kẻ thù không đội trời chung với Dương Mục.
Nếu như không có cô gái này nói không chừng giữa Dương Mục và Ôn Tư Giai cũng có thể xảy ra chuyện gì đấy.
Thấy Dương Mục vẫn còn đang ngây ra, Sở hồng cười nói:
“Vừa từ nhà đi ra đấy à? Nghe nói anh đề nghị ly hôn rồi? Một người xinh đẹp trắng trẻo mềm mại như thế anh nỡ à? Tôi đặc biệt lái xe qua cục dân chính tìm anh đây, không ngờ thật sự có thể gặp được anh. Hi hi.”
“Cút! Cô phải biết người mà ông đây muốn X xong rồi giết nhất là cô đấy!”
“X là có ý gì thế? Có giỏi thì nói thẳng ra đi!”
“Cô bị điên à? Đừng có chọc vào tôi!”
“Đừng có giận mà, người ta hơi không nỡ thôi! Hai năm nay đều muốn bắt nạt anh, bây giờ anh đi rồi, người ta sẽ thấy cô đơn lắm.”
“Biến thái!”
“Mẹ tôi cũng bảo thế!”
Dương Mục cực kỳ ghét cô gái này nên anh quyết định phải dạy cho cô ta một bài học.
Anh đột nhiên xông về phía xe thể thao, tốc độ như báo săn.
Sở Hồng bị dọa một trận, thầm nghĩ, tên này đánh cả phụ nữ thật à?
Rất nhanh Dương Mục đã đứng ngay trước xe, Sở Hồng vội vàng đánh xe nhưng đã không kịp.
Một cánh tay của Dương Mục đặt ở ngay trên đỉnh đầu của Sở Hồng.
Sở Hồng hét lên một tiếng “A” liền cảm thấy trên đầu mình có một bóng đen xẹt qua.
Trời ơi!
Dương Mục vừa bay qua đầu cô ta.
Tuy rằng chiếc xe thể thao không tính là rộng, nhưng dù sao trước xe cũng có kính chắn gió, làm sao có thể mạnh mẽ linh hoạt như thế, có thể bay qua xe của cô? Anh cũng tự bay qua chính mình rồi!
Lúc nãy đũng quần của anh ta ở trên đầu cô, không phải là có ý chỉ cô đã thành người phụ nữ dưới thân anh ta rồi sao?
Nghĩ tới đây Sở Hồng đã muốn phát điên, thấy Dương Mục đang quay người đi, trên mặt còn mang theo nụ cười châm biếm, còn giơ ngón giữa với cô ta.
“Tên xấu xa! Cứ chờ đấy, xem chị đây tông chết mày!”
Cuối cùng cô ta khởi động xe, quay đầu xe muốn đâm vào Dương Mục.
Cô ta lái xe rất vội vàng, chân ga dưới chân bị đạp rất mạnh, lúc xe quay lại đã tông trúng một người đang đi xe đạp tới.
Người đó bay ra năm, sáu mét, cơ thể rơi xuống đất xong cũng biến dạng luôn, cánh tay bị gãy rời ra, xương gãy lòi ra khỏi cả da thịt.
Sở Hồng đạp phanh gấp, sắc mặt trắng bệch, sau khi xuống xe kiểm tra người kia xong thì lại càng xanh lét.
“Không thở nữa… một chút cũng không có! Tôi tông chết người rồi, Dương Mục làm sao bây giờ, tôi tông chết người rồi!”
Dương Mục đương nhiên không thèm để ý đến cô ta, vẫn bước về phía trước, trong lòng vẫn đang mải nghĩ về việc kỳ quái lúc nãy, nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra cái gì, Dương Mục ảo não lắc đầu, nhìn biển tên đường bên cạnh, tìm được đường đi đến cục dân chính.
Không khéo Ôn Tư Giai đã đến trước rồi, cô ta lái xe nhanh lắm.
Lại nghĩ đến cuộc sống làm lao công suốt hai năm qua, ở nhà nấu ăn, giặt quần áo, dọn vệ sinh không khác gì con ở.
Anh không muốn sống như thế, nhưng anh yêu Ôn Tư Giai, cho nên anh mới đồng ý yêu cầu của hai mẹ con họ không ra ngoài tìm công việc.
Việc một cô gái như Ôn Tư Giai ngồi lên ghế tổng giám đốc luôn luôn có người cố ý gây chuyện, cô sợ có người lôi mình ra làm trò tiêu khiển, nên anh cũng cắt hết các mối quan hệ xã hội.
Anh hiểu, bởi vì hiểu nên mới nhịn.
Hai năm qua thời gian rảnh rỗi duy nhất là vào ban đêm một mình ngồi chơi trò chơi mạo hiểm chạy trốn trong thành phố.
Đúng lúc anh đang nhớ lại thì phía sau vang lên tiếng hét thê thảm của Sở Hồng, nghe như lợn bị chọc tiết.
“Cứu mạng! Dương Mục cứu tôi với! Xin anh! Cứu tôi với!”
Bà chị được chiều thành quen này tự mình đâm chết người, sao bây giờ lại kêu cứu nhỉ?
Dương Mục quay đầu lại xem thì mắt trợn tròn.
Sở Hồng đang bò trên mặt đất, chiếc váy ngắn trên người đã rơi xuống, quần lót màu vàng nhạt đang bị một cánh tay nắm lấy, một nửa hông đều bị lộ ra.
Cánh tay đó là của người lúc nãy bị đâm.
Sao lại thế này? Không phải là bị đâm chết rồi à? Sở Hồng học Y đấy, cô ta đã xác nhận là người này chết rồi.
Người nọ đột nhiên ngẩng mạnh đầu lên, lộ ra khuôn mặt.
Dương Mục kinh ngạc, nổi hết cả gai ốc.
Mũi và miệng của người nọ đều đang chảy máu, miệng mở rộng lộ hết cả răng ra ngoài.
Trên răng còn dính một chút chất dịch màu vàng, trông rất kinh tởm.
Mà thứ gây sốc nhất chính là đôi mắt của anh ta.
Phần lớn mắt của anh ta là tròng trắng, chỉ có một chấm đen nhỏ ở giữa tròng trắng.
Đó là con ngươi à?
Từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy con ngươi nào nhỏ như thế.
Đây cũng không phải là đường lớn, trên đường rất ít người qua lại cũng rất ít xe.
Xe thể thao của Sở Hồng đang dừng bên đường, cô ta và người mắt trắng kia đang ở giữa đường.
Dương Mục đứng cách đó 5 mét đang đứng nhìn.
Đột nhiên sau lưng có tiếng xe, vội vàng tránh ra.
Một chiếc xe tải lớn chạy tới, không biết có phải tài xế bị điên không, chân ga giống như đã bị đạp hết cỡ, xe đang lao về phía trước với tốc độ tối đa.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!