Chương 4: Quy luật sinh tồn
Lúc này Dương Mục không nghĩ ngợi được gì, chỉ biết ra sức kéo sợi thừng một cách máy móc, không ngừng kéo Sở Hồng đến vị trí còn cách mái nhà nửa mét mới dừng lại, buộc cố định sợi thừng lên thanh xà gỗ nơi góc mái, chạy ngược lại nhoài người ra sát mép nóc nhìn xuống.
Quả nhiên, thây ma thợ săn đang ở dưới, có thể nhảy lên cao hơn hai mét, nhưng đã không thể chạm được tới Sở Hồng nữa vì chỗ này là nóc tầng ba.
“Tỉnh cũng nhanh đấy, may mà ông kịp thời kéo lên, không thì cô đã bị cắn nát mông rồi.”
“Tên xấu xa, kéo tôi lên!”
“Cứ lơ lửng ở đấy đi, an toàn biết mấy, thây ma dưới kia với không tới, trên mái nhà mà có cũng không chạm được đến cô… đặt cô ở vị trí đẹp như thế cơ mà, hai năm quen biết, tuy cô đối xử với tôi như ác quỷ, tôi lại lấy đức báo oán, nhân nghĩa vô cùng tận đấy nhé.”
“Anh muốn quăng tôi đi thì có!”
“Ừ, nhưng mà số cô hên, tôi bị nhốt, nhân tiện đưa cô lên, để cô không bị thây ma thợ săn ăn thịt.”
“Nhưng anh kéo tôi lên hẳn đi chứ, xin anh đấy.”
Sở Hồng không kêu la nữa mà bắt đầu mềm mỏng, mợ trẻ vẫn biết phải mượn gió bẻ măng.
Ngó lơ cô ấy được một phút, Dương Mục lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Tư Giai, chuông reo hồi lâu mà không ai nhấc máy.
Cô ấy đã gặp nguy hiểm, hay là không thèm đếm xỉa đến mình?
“Đồ ngu ngốc vô dụng, nghĩ vớ nghĩ vẩn mà làm gì?”
Dương Mục cất điện thoại đi, bắt đầu suy ngẫm tình hình trước mắt.
“Dương Mục, cứu tôi lên, đưa tôi chạy thoát, đợi khi nào gặp Ôn Tư Giai tôi sẽ giúp anh theo đuổi cô ấy được không?”
Cuối cùng Sở Hồng cũng nghĩ ra được một đề nghị mang tính xây dựng.
“Cô muốn giúp tôi theo đuổi vợ hợp pháp của mình? Hừ, cần đến cô chắc?”
“Anh biết mà, Tư Giai kiêu ngạo, xem thường tên tài xế như anh, tôi có thể giúp anh cưa đổ cô ấy!”
“Cưa thế nào?”
“Tôi… tôi đánh thuốc đưa cô ấy đến tận giường anh! Cho gạo nấu thành cơm!”
Dương Mục sững sờ rồi bật cười ha hả.
“Cách này được đấy, nhưng thế thì tội Ôn Tư Giai quá, đúng là chị em cây khế… Hừ, Dương đại gia này khinh cái trò đó, nhưng mà tính ra giữ cô lại biết đâu cũng có ích.”
“Đúng thế, đúng thế!”
“Thế này nhé, cô giúp tôi diệt bọn thây ma thợ săn dưới kia trước, rồi tôi sẽ cân nhắc xem có đưa cô lên không.”
“Hả? Diệt thế nào?”
Sở Hồng ngơ ngác, còn Dương Mục đã bắt đầu hành động.
Anh thay đổi vị trí sợi dây thừng, sau đó chầm chậm thả Sở Hồng xuống.
“Á á! Dương Mục! Tên xấu xa, anh muốn làm gì? Ối ối ối… Đừng mà đừng mà, kéo tôi lên!”
Sở Hồng sợ khiếp vía, thây ma thợ săn cảm nhận được con mồi đang lại gần, tức thì gào rú đầy hưng phấn, không ngừng bật nhảy lên cao.
Dương Mục rón rén thả sợi thừng xuống đến vị trí cách mặt đất bốn mét.
Thây ma thợ săn với tay nhảy lên, chỉ còn cách khoảng 10 cm là chạm được đến mông Sở Hồng, vị trí hiện tại của cô vừa hay nằm gần sát cửa sổ tầng hai.
Xoay người buộc chặt sợi thừng lên cột sắt, lấy miếng ngói thừa cắt đứt đoạn thừng thừa, độ dài còn lại chừng ba mét rưỡi.
Quấn đoạn thừng này thành một chiếc thòng lọng, ngang với tầng dưới.
Đến phòng tầng hai mở cửa sổ, quả nhiên thấy thây ma thợ săn nhảy lên, Sở Hồng đã khóc sắp tắt thở.
Sắc mặt Dương Mục bình thản, khẽ chỉnh lại nhịp thở, rình cơ hội ra tay bất ngờ.
Khó quá!
Đúng lúc thây ma nhảy lên, chiếc thòng lọng văng ra quấn lấy cổ nó và thắt thật nhanh, Dương Mục tung thòng lọng ra xa một chút, đồng thời kéo về phía sau, cuối cùng thây ma đâm thẳng vào tường, chây tan giãy giụa cả người co quắp.
Thắt đầu kia thòng lọng lên thanh sắt ngang giường, chạy ra cửa sổ nhìn xuống.
Thây ma thợ săn bị treo một khoảng cách mặt đất một mét, đã không còn đủ sức điều khiển.
Chiến thuật thành công lớn, Dương Mục phấn khởi búng tay cái tách!
“Dương Mục, tôi sợ, tôi… tôi mắc tiểu.”
Giọng Sở Hồng đã khàn cả đi, giọng nói rất yếu ớt.
Dương Mục chau mày, làm gì mà sợ vãi cả ra như thế?
Hớt hải chạy lên phòng trên kéo Sở Hồng lên.
“Làm tốt lắm, thu hút được sự chú ý của thây ma, để tôi khống chế chúng thành công, sau này có thể đưa cô theo cùng, điều kiện cần là trong tình huống tôi có thể tự vệ, hiểu không?”
“Không nhịn được nữa, ôi ôi…”
Sở Hồng nhìn đến là tội nghiệp, ít nhiều Dương Mục cũng thấy áy náy, nhưng hết cách, lựa chọn vừa rồi đã là tốt nhất, không có Sở Hồng làm mồi nhử thì vừa rồi anh đứng ở cửa sổ tầng hai sẽ cực kỳ nguy hiểm, thây ma thợ săn có thể nhảy vào được.
“Cô tiểu trên mái đi, tôi xuống sửa cái cửa, không để bọn thây ma vào được trong sân này, thì chúng ta mới có thể tạm tránh một lúc để nghĩ lối thoát.”
Dứt lời, Dương Mục đứng dậy rời đi, lúc bước xuống khỏi gác mái ngoảnh lại nhìn thì thấy Sở Hồng đã bò lên, chân mềm nhũn, hai tay đang kéo chiếc quần nhỏ màu vàng chanh gợi cảm.
Dương Mục không nhìn thêm nữa, xuống đến phòng dưới tìm kiếm không bao lâu thì thấy đinh và búa, vác theo tấm gỗ có thể dùng được trong phòng ra sân đóng lại cánh cửa bị phá cho chắc.
Ngoảnh nhìn, thây ma thợ săn vẫn đang lơ lửng, do dự một lúc mới bắc chiếc thang trong sân lên cạnh thây ma thợ săn, tìm thêm một cây rìu rồi trèo lên.
Dương Mục đã chuẩn bị sẵn tâm lý mà vẫn căng thẳng, dù gì thây ma vẫn là hình người.
Nhưng trên con đường trưởng thành dài dằng dặc, Dương Mục đã học được một quy luật sinh tồn vô cùng quan trọng, có những việc bất kể gian nan đến mấy, nhưng để sống tiếp thì nhất định phải làm.
Tìm được vị trí thuận lợi nhất, vung rìu lên phang mạnh vào đầu của thây ma thợ săn.
Một nhát! Hai nhát! Ba nhát!
Cuối cùng không biết Dương Mục đã đập bao nhiêu nhát, chân của thây ma không còn nhúc nhích, đầu đã bị đập nát bét, không thể móc được vào thòng lọng, cả cơ thể rơi tự do, xuống đến mặt đất trở thành một cái xác thực sự.
“Phù…”
Dương Mục chậm rãi trèo xuống thang, vẫn đang hổn hển.
Thực chất không mệt đến vậy, chủ yếu là căng thẳng, anh chưa từng sợ đánh nhau, thứ khiến con người ta sợ hãi là sát sinh.
Tuy không dễ dàng nhưng kết thúc tốt đẹp, xem ra dù có là dị chủng thì chỉ cần đập nát đầu cũng có thể giết chết, đây là nhược điểm của thây ma.
Không dừng lại ở phía dưới, cầm rìu bắt đầu lục soát trong phòng.
Tìm được chiếc balo lớn, nhét mấy chai nước và đồ uống trong tủ lạnh vào, lấy thêm mấy gói mì ăn liền, bánh màn thầu trong bếp, bật bếp gas lên đun nước, quay trở lại tủ lạnh lấy chỗ thịt đông lạnh ra bỏ vào nồi đun.
Bên ngoài chợt có tiếng bước chân vang lên, Dương Mục vội vàng cầm chắc rìu trong tay từ từ di chuyển ra ngoài, đi đến cửa bếp thì thấy cặp vợ chồng kia đang đứng giữa phòng khách.
Họ không còn hung hãn nữa mà đang nhìn Dương Mục với vẻ khiếp sợ.
Dương Mục cười xòa, chắc họ đã thấy mình giết thây ma, sợ hãi tay nghề chém giết đó.
“Chắc giờ biết rồi nhỉ? Bên ngoài toàn là xác sống, rất có khả năng nguy cơ tận thế sẽ bùng nổ, coi như tôi vay thực phẩm nhà anh, giờ không có tiền trên người, sau này có sẽ trả lại cho anh chị.”
Đôi nam nữ nhìn nhau, thầm nghĩ bụng nếu ngày tận thế nổ ra thật thì tiền có tác dụng quái gì.
Quả thực họ đã trông thấy sự dũng mãnh của Dương Mục, từ lúc tay không leo lên nóc nhà, đến quăng thòng lọng bắt xác sống, cuối cùng là chặt chém đầu cái xác sống đó, đã thấy trọn vẹn cả quá trình.
Sức mạnh hãi hùng như thế làm sao họ dám gây chuyện.
Gã béo huých người phụ nữ, cô ta ho húng hắng vài tiếng, mới miễn cưỡng nở một nụ cười và đáp:
“Chào người anh em, tôi tên Hồ Lợi Lợi, anh ấy là chồng tôi Phương Lão Tứ, chúng tôi mới được biết anh tốt bụng nhắc nhở chúng tôi, có thây ma thật à… Người anh em, anh nói xem phải làm thế nào? Không gọi được cho cảnh sát, chúng ta nên làm gì?”
Hồ Lợi Lợi còn có chút xíu nịnh bợ và bất an.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!