Chương 5: Sherlock Holmes và công lý
Dương Mục đã hiểu rõ, nhanh chóng lên lầu đưa Sở Hồng xuống trước.
Hồ Lệ Lệ cũng muốn lấy lòng Dương Mục, cười hỏi: “Người anh em, từng đi lính hả?”
“Cút, tránh xa tôi một chút. Tôi sợ và cũng hận nhất là bị người khác lừa gạt, chúng ta đường ai nấy đi, giở trò một cái tôi giết chết các người ngay!”
“Giở trò? Anh bạn nhỏ à, cậu có ý gì?”
“Phương Lão Tứ căn bản không phải chồng của cô!”
Hồ Lệ Lệ run lên giống như bị người khác giẫm phải đuôi, tỏ vẻ khó tin.
Dương Mục hừ lạnh, cầm lấy balo chứa đồ ăn, nhấc búa tiếp tục tìm kiếm đồ hữu dụng trong từng phòng.
Đương nhiên Sở Hồng đi theo Dương Mục, bớt sợ hãi rất nhiều khi đi tiểu trên tầng thượng rồi.
Nghe Dương Mục suy đoán, cô không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Sao anh nhận ra bọn họ không phải vợ chồng vậy?”
“Quần tây nam treo ở ban công phòng khách, eo quần dài chỉ dài hơn hai thước, cái lưng quần rộng thùng thình này phải hai thước bảy, hai thước tám gì đó! Còn giày nam trên kệ cũng size 40, có lẽ giày trên chân tên béo khoảng bốn mươi hai, muốn mươi ba, tại sao trong nhà có nhiều đồ của nam không vừa với anh ta, lại không có món nào phù hợp với anh ta? Cho nên người đàn ông này tuyệt đối không phải chồng của Hồ Lệ Lệ.”
Mắt của Sở Hồng sáng lên, cảm thấy Dương Mục nói rất có lý, nhưng trong tình hình căng thẳng thế này, ai lại đi quan sát những điều đó chứ?
Điều này một lần nữa cho thấy Dương Mục không hề đơn giản, khác xa với Dương Mục mà Sở Hồng từng quen biết trong hai năm qua.
Khi bước vào phòng tắm ở tầng 1, Dương Mục đã cho bàn chải đánh răng, cốc đánh răng, sữa rửa mặt, dao cạo râu và khăn tắm vào túi rồi cho vào ba lô.
Sở Hồng nhân cơ hội tìm một cái quần tắm mặc vào, che đi cặp đùi trắng nõn.
Trên tường có một chiếc gương nhỏ, Dương Mục nhanh chóng cạy nó ra, cất vào ba lô.
“Thấy không? Chiếc gương nhỏ chỉ cách mặt đất khoảng một mét sáu. Cô có biết nó dùng để làm gì không?”
“Gương thì dùng để xem chứ làm gì?”
“Vớ vẩn… Cô thấy trong phòng tắm không có gương lớn, chỉ có một chiếc gương nhỏ và đồ vệ sinh cá nhân đều là của nam giới. Điều này có nghĩa rằng đây là phòng tắm của nam chủ nhân. Chiếc gương này được nam chủ dùng cạo râu. Chiều cao khảm của nó là 1,6m, nghĩa là chiều cao của nam chủ nhân cũng chỉ hơn một mét bảy, chiều cao của Phương Lão Tứ khoảng 1m85, vẫn không hiểu sao?”
“A, đúng vậy nhỉ!”
Dương Mục nói xong định quay người rời khỏi phòng tắm, nhưng khi anh chuẩn bị rời đi thì đột ngột quay đầu lại, nhìn xuống sàn phòng tắm.
“Nước vẫn chưa khô, từ hiện tượng đọng lại của nước, có lẽ ai đó đã tắm cách đây không lâu.”
“Ừm, vậy thì sao?”
“Đầu Phương Lão Tứ như ổ gà, tóc Hồ Lệ Lệ rất bết và khô, người tắm không phải hai người đó.”
“Có thể là chồng thật của người đàn bà kia? Anh ta tắm rửa xong đi làm, sau đó tình nhân tới.”
Đầu óc Sở Hồng bị hấp dẫn, những cảm xúc khác tạm thời mất đi.
“Có thể là vậy, nhưng còn một khả năng khác.”
Dương Mục ra khỏi nhà vệ sinh, đi tới cửa phòng khách lầu một thông với bên ngoài.
Ở cửa, có một đôi giày da, đệm giày bên trong bị móc ra đặt bên trên.
“Đôi giày này size 40, là của nam chủ nhân, mũi giày hướng vào trong phòng. Sau khi người ta vào nhà thay dép lê thì mũi giày mới hướng vào trong nhà như vậy, cả lót giày này nữa.”
Dương Mục vừa nói vừa cầm lót giày lên cảm nhận, lại ngửi mấy lần, Sở Hồng thấy vậy nhíu mày.
“Đế lót vẫn còn ẩm, mùi rất nặng. Thời gian phơi khô chưa lâu lắm, chỉ khoảng một tới hai tiếng thôi. Tôi nghĩ đôi giày cỡ bốn mươi này phải thuộc về nam chủ nhân, điều này cho thấy không phải anh ta rời đi vào buổi sáng, mà sáng sớm mới về nhà!”
“Hả…”
“Lại nhìn phòng khách đi. Tuy sàn nhà khô ráo nhưng cũng quá sạch sẽ rồi? Có lẽ trước đó đã được lau kỹ càng, điều này không bình thường chút nào! Sàn của cả tòa nhà không sạch sẽ lắm, chứng tỏ người trong nhà không chú ý vệ sinh, vì sao sàn phòng khách lại được lau sạch bong kin kít như vậy?”
“Tại sao?”
Đầu Sở Hồng xoay như chong chóng.
“Đây là khả năng khác tôi nói! Tối hôm qua chồng của Hồ Lệ Lệ không có ở nhà, anh ấy vốn định hôm nay sẽ không về. Vì vậy Hồ Lệ Lệ gọi điện cho Phương Lão Tứ đến vui vẻ, chơi đùa cả một đêm, đến sáng hai người họ đã ngủ trên giường. Nam chủ nhân thật sự đã trở về, cởi giày, lấy lót giày ra lau khô, thay dép, cởi quần áo rồi vào phòng tắm lầu một tắm rửa.”
Sở Hồng chăm chú nghe tới nín thở, cảm thấy câu chuyện có chút hồi hộp.
“Tiếng tắm rửa khiến những người trong phòng ngủ trên tầng 2 giật mình, Phương Lão Tứ lén lút xuống lầu định chạy trốn, nhưng nam chủ nhà tình cờ mở cửa phòng tắm và nhìn thấy. Tiếp theo không có gì để nói, chắc hai người họ đã cãi nhau trước khi đánh nhau. Cuối cùng nam chủ nhà chết, máu chảy đầy trên sàn phòng khách, Hồ Lệ Lệ và Phương Lão Tứ đã lau đi lau lại sàn, làm nơi này sạch sẽ như vậy. ”
“Những gì anh nói quá bí ẩn, có thể lập thành chuyên án đấy.”
“Không hề bí ẩn, đi theo tôi!”
Dương Mục nhanh chóng dẫn Sở Hồng vào bếp.
Lúc trước anh đã lấy một miếng thịt phơi sương ném vào nồi để nấu, vốn dĩ anh định đem theo làm thức ăn dự trữ, lúc này mới vào bếp đã ngửi được mùi thịt luộc.
Dương Mục nhấc nồi đổ thịt và canh vào bồn rửa rau, vặn vòi xả hết bọt dầu.
“Cô nhìn xem đây là thịt phần nào?”
“Chân giò heo?”
“Khi vừa lấy ra khỏi tủ lạnh tôi không để ý kỹ, vì nó đã bị phủ một lớp sương. Có lẽ phải cố tình rửa sạch bằng nước trước khi cho vào tủ lạnh nên nó mới bị đóng băng! Đây căn bản không phải là giò heo. Cô nhìn kỹ xem, chẳng phải nó giống miếng thịt được cắt từ bắp chân của con người hơn sao? Vì vậy tôi mới nói nam chủ nhân của ngôi nhà này đã chết. Sau khi bị đôi cẩu nam nữ kia giết chết, thi thể bị cắt ra, ít nhất là chân bị chặt. ”
“A!”
Sở Hồng sợ hãi lùi lại, nhìn bồn rửa rau thật lâu, cuối cùng cảm thấy có thể những gì Dương Mục suy đoán là thật.
Đột nhiên cửa nhà bếp bị đóng lại, bên ngoài vang lên âm thanh dùng chìa khóa khóa cửa lách cách.
Dương Mục vọt ngay tới cửa, đã không mở được nữa rồi, anh giơ rìu lên đập vỡ tấm kính nhỏ dài chưa tới 20 cm trên cửa.
Người khóa cửa bên ngoài chính là Hồ Lệ Lệ, Phương Lão Tứ đang dùng đinh và ván để đóng cửa.
Hồ Lệ Lệ hoảng sợ, liên tục lắc đầu, nói dồn dập:
“Tôi không muốn giết chồng tôi, anh ấy đã nói rõ ràng đi công tác sẽ không về, nhưng hôm nay lại về, Phương Lão Tứ muốn nhân lúc anh ấy tắm rửa trốn đi, nhưng anh ấy lại đi ra, bọn họ lập tức đánh nhau, Phương Lão Tứ chém chết anh ấy bằng dao phay, chúng tôi không muốn như vậy, không muốn giết người! Thật đấy!”
Lúc này Sở Hồng sợ tới đứng hình, không phải Dương Mục quá thông minh sao? Anh tái hiện lại hiện trường phạm tội một cách hoàn mỹ! Đây quả thực là phiên bản phụ của Sherlock Holmes mà!
Dương Mục lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đang bận rộn bên ngoài, thở dài nói:
“Lầu một có phòng sách nhỏ, các người đặt thi thể người chết ở đó à?”
“Sao cậu biết? Cậu là ma à? Sao cậu biết tất cả mọi chuyện vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!