Chương 8: Vùng cách ly bị chiếm đóng
Dương Mục nhìn thấy sắc mặt Sở Hồng giống như cua luộc, tâm trạng vui vẻ, uống cạn nước rồi cười nói.
“Anh, vậy mà còn cười được à?”
“Khóc cũng một ngày, cười cũng một ngày, trước mười tuổi anh đây đã khóc cạn nước mắt rồi, những năm sau đó dù khó khăn thế nào tôi cũng chỉ biết cười.”
“Trước mười tuổi anh khóc nhiều lắm hả?”
Dương Mục không trả lời câu hỏi này, ăn qua loa rồi dựa vào tường nhắm mắt lấy lại sức.
Sở Hồng không khỏi bĩu môi, càng khát nước hơn, còn nghĩ Dương Mục nhỏ mọn, thầm mắng anh trong lòng.
Đúng lúc này, từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân và tiếng hò hét.
“Lên đỉnh! Nhanh lên!”
Thang là một cái thang thẳng đứng được gắn vào tường, khoảng cách trèo lên từ dưới khoảng năm mét.
Dương Mục mở mắt ra, nắm chặt cây búa trong tay.
Không bao lâu sau, ba người đàn ông và hai phụ nữ leo lên.
“Nguy thật, nguy thật, suýt chút nữa bị thây ma tóm được rồi!”
“Bọn chúng lên không nổi à?”
“Lên không nổi, bọn chúng sẽ không bò lên thang thẳng đứng được, nhưng chúng ta cũng phải thay phiên nhau nhìn chằm chằm phía dưới.”
Dương Mục khẽ nhíu mày, biết mấy người kia bị thây ma đuổi theo, có lẽ lúc này thây ma đã chặn lối ra ở hành lang bên dưới rồi.
Vừa nghĩ tới đây, những người ở đằng kia cũng phát hiện Dương Mục và Sở Hồng ở trong góc.
Ba người đàn ông hơi sững sờ, người đẹp đẳng cấp như Sở Hồng chỉ có trên TV và trên mạng, hiếm khi thấy ở ngoài đời, quan trọng là khí chất sang trọng kia, dù Sở Hồng là công chúa hoảng sợ khi gặp nguy hiểm thì cô vẫn là công chúa.
Một người đàn ông ở lại nhìn thây ma bên dưới, hai nam hai nữ còn lại bước tới.
“Xin chào, tôi tên Lưu Đông Phong, đây là Vương Vân Chi, vợ tôi, còn đó là Hồ Điệp và bạn trai cô ấy Cốc Đại Sâm, người đằng kia là em vợ tôi Vương Lượng.”
Sở Hồng thấy Dương Mục lại nhắm mắt giống như không muốn nói chuyện, đành cười nói với bọn họ: “Chào, tôi là Sở Hồng, anh ta là Dương Mục.”
“Sở Hồng, cái tên này nghe khá hay, này, giờ chúng ta gặp nạn cùng một chỗ, hay là nhập đội đi? Nhiều người cũng mạnh hơn nhỉ.”
“Được…”
Sở Hồng gật đầu, sau đó cảm thấy không ổn, hình như mình không có quyền quyết định?
Vì vậy, cô quay lại nhìn Dương Mục, thì thầm:
“Anh đồng ý không?”
“Chúng ta đã hủy bỏ quan hệ hợp tác, không phải sẽ có máy bay trực thăng đến đón cô sao? Cô ở cùng với đám bọn họ là được rồi, chúng ta đường ai nấy đi.”
Bốn người đối diện nghe nói tới máy bay trực thăng, mắt họ lập tức sáng lên.
Mới đầu hai cô gái kia nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của Sở Hồng còn hơi ghen ghét, giờ nghe người ta có máy bay trực thăng lập tức đi tới nắm tay cô.
“Cô em à! Có máy bay trực thăng tới đón em sao? Em làm gì vậy? Tuyệt thật đấy.”
“Đúng đó, chị vừa thấy em đã thích rồi, chúng ta qua bên kia nói chuyện phiếm đi, đi.”
Nếu là Sở Hồng thường ngày, có phụ nữ lạ tới động tay động chân như vậy cô đã nổi điên từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ theo Dương Mục chạy nạn một mạch như vậy, trải qua biết bao là nguy cơ, còn suýt nữa là tè ra quần, giờ cô lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ, thật sự không giận dữ gì.
Sở Hồng bị hai cô gái kia kéo sang một bên, vẫn quay đầu lại nhìn Dương Mục, anh vẫn ngồi bất động như vậy.
Hiện tại vấn đề là rốt cuộc theo chân tên Dương Mục hằn học với mình và có thể bỏ mình lại bất kỳ lúc nào, hay là theo đội nhỏ có vẻ nhiệt tình và người đông thế mạnh này?
Sở Hồng do dự, thật ra cô muốn lựa chọn Dương Mục, nhưng nhớ đến tính xấu của anh, cô không thể quyết tâm nên bị động tách khỏi Dương Mục.
Tầng đỉnh này rất rộng, Dương Mục ở bên này, nhóm người kia ở bên kia.
Mấy người đàn ông nhóm kia cũng không muốn để Dương Mục đi theo, một cô gái nhỏ nhắn quyến rũ như vậy mà có một người đàn ông kè kè theo thì thật là phá đám.
Dương Mục mơ mơ màng màng ngủ một giấc, thật ra ngủ cũng là một môn học.
Từ lúc còn rất nhỏ Dương Mục đã có thể thức dậy ngay khi ai đó đến gần trong vòng mười bước.
Lúc đó sợ bị bọn buôn người bắt trở về, cũng thành thói quen khi lớn lên.
Sau khi tỉnh dậy, anh hoạt động gân cốt rồi nhìn ra bên ngoài, chẳng có một bóng người sống nào mà đầy thây ma.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua rồi nhỉ? Cha Sở Hồng vẫn chưa điều máy bay trực thăng tới, xem ra là không qua được rồi.
Thật ra Sở Hồng vừa nhận được điện thoại của cha cô, kiểm soát trên không toàn bộ thành cổ không cho phép trực thăng dân sự tiến vào.
Cha Sở Hồng không còn cách nào, chỉ có thể nhờ quan hệ với bên trên mà tìm người, dù gì ông ta cũng đóng thuế nhiều và là người có đóng góp cho xã hội.
Mà những người như vậy cũng không ít, tất cả đều nhờ vả bên trên.
Phía trên quyết định dùng danh nghĩa quân đội điều động bộ đội đặc chủng tiến vào khu phong tỏa bằng máy bay trực thăng, đón một số người sống sót quan trọng và đưa họ vào trại cách ly bên ngoài khu cách ly, ở đó không có thây ma và an toàn hơn nhiều.
Tuy nhiên đội này phải đón quá nhiều người, trong danh sách có sáu trăm người.
Chỉ có ba chiếc trực thăng và các thành viên của đội đặc chủng đều là những người ưu tú được tuyển chọn kỹ càng, chỉ có 18 người tham gia vào nhiệm vụ này, được chia thành ba nhóm, không biết khi nào họ mới đến tiểu khu Bách Hoa Thành.
Sau khi Sở Hồng để điện thoại xuống, cô cắn chặt môi suy nghĩ, chẳng trách Dương Mục xem thường máy bay trực thăng của cha cô, có lẽ anh đã nghĩ tới tình huống này từ trước.
Ở bên cạnh, ông chú bóng nhờn Lưu Đông Phong và em vợ Vương Lượng của ông ta nói không ngừng.
Sở Hồng vô cùng chán, cũng lấy làm lạ.
Hai người này không ngừng lấy lòng cô, thái độ của Dương Mục đối với cô chẳng tốt lành gì, tại sao lúc này cô lại muốn ở cùng anh hơn?
Thời gian chầm chậm trôi qua như vậy, Sở Hồng mệt mỏi thiếp đi một lát, vài phút sau cô lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Mục đã biến mất khiến cô kinh hãi.
Với bản lĩnh của Dương Mục, muốn từ mái nhà leo xuống ban công bên dưới cũng không khó.
Sau khi xuống dưới, Dương Mục dựa vào cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy bên trong không có ai bèn dùng búa đập vỡ cửa sổ nhảy vào, anh kiểm tra toàn bộ căn nhà mà không thấy ai, có lẽ người trong nhà ra ngoài đi làm.
Dương Mục tìm một vòng căn nhà rồi quay lại căn phòng vừa trèo vào, sạc điện cho điện thoại di động, đồng thời bật máy tính để lên mạng.
Tin tức rất nhiều và lộn xộn, điều duy nhất có thể xác định là thành cổ này đã thực sự bị phong tỏa, vào không được, ra không xong, thậm chí còn đang xây tường vây bên ngoài.
Cả thành cổ này có tầm tám hay chín trăm nghìn người, họ định nhốt tất cả những người trong đây tới chết sao?
Dương Mục tự hỏi rồi cười khổ, nếu như là vì phòng ngừa virus zombie lây lan, đừng nói chỉ bấy nhiêu người, nhốt cả thành phố Hán Ninh cũng có sá gì?
Vừa nghĩ tới đây, anh chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hét.
“Dương Mục! Anh ở đâu? Dương Mục, anh mau quay lại đi!”
Là Sở Hồng… ngốc dữ vậy, xung quanh đây đều là thây ma, lại không ai sinh sống, vì vậy bốn phía khá là yên tĩnh, cô hét lên như vậy có thể truyền đi rất xa.
Dương Mục vội vàng chạy ra ban công nhìn ra ngoài.
Quả nhiên thây ma trong khu cư xá đang đổ nhào về tòa nhà này.
“Dương Mục!”
Sở Hồng ở trên vừa áp sát vào tường vừa hét, cúi đầu nhìn thấy người đàn ông trên ban công ở dưới, cô kinh ngạc định nhảy xuống.
“Tôi tìm không thấy anh, lo chết đi được.”
“Cô có ngốc không vậy? Hét cái gì mà hét?”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!