Luận bàn lần này không có đánh cược nên không có chính quy, thậm chí giao đấu đài cũng lâm thời dựng nên, còn không có Trận Pháp đại sư chuyên môn gia trì.
Bất quá.
Đám học sinh Đông Lăng học phủ nhiệt tình không giảm chút nào.
Sau khi Triệu Thần leo lên đài, thanh âm động viên trợ uy Vân Phi Dương vang lên nối liền không dứt. Một khắc này, học sinh Đông Lăng học phủ đều hi vọng hắn tranh vinh diệu đến cho học phủ!
Vân Phi Dương giơ tay lên.
Thanh âm dần kết thúc, toàn bộ diễn võ trường an tĩnh lại.
Hắn mới nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Hắc.
Triệu Thần cười nói:
- Tiểu tử, ngươi vội vã để cho ta đánh như vậy?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Triệu Thần nắm nắm tay, khiêu khích phất phất tay, nói:
- Tới đi.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, mang theo hơn hai mươi trọng thuần linh lực oanh ra.
Quả nhiên, tên này ưa thích đột nhiên xuất thủ!
Triệu Thần cũng không chủ quan như Cái Thế Hùng, trong nháy mắt hắn bắt được động tác của đối phương, hai tay hợp lại, thi triển ra tứ phẩm vũ kỹ độc hữu.
Linh Bích!
Ông!
Một đạo thuẫn tường bỗng nhiên hình thành.
Bành
Một quyền Vân Phi Dương oanh phía trên Linh bích, Linh bích không rung chuyển mảy may, có thể thấy được lực phòng ngự rất mạnh!
Triệu Thần khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi quá yếu.
Thật sao?
Khóe miệng Vân Phi Dương lộ vẻ mỉm cười.
- Hả?
Đột nhiên trái tim Triệu Thần dâng lên một tia không ổn.
Nhưng vào lúc này, tiếng kinh hô đằng sau thân thể vang lên:
- Cẩn thận phía trên!
Phía trên?
Trong lòng của hắn giật mình, chợt thấy sắc trời tối xuống, gấp ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, bời vì một đầu Cự Tượng thực chất hóa ầm vang áp xuống!
Người xem bên ngoài sân cũng hãi nhiên.
Lâm Nhược Hiên trên đài cũng chấn kinh, bởi vì hắn ý thức được, Vân Phi Dương cận thân xuất thủ chỉ là hư chiêu, thi triển Thiên Tượng Quyết, mới thật sự là sát chiêu!
Sao hắn làm được?
Thi triển Thiên Tượng Quyết, sẽ có một số động tác phía trước, hoặc vung hoặc ép.
Nhưng Vân Phi Dương một quyền oanh đến, cũng không có động tác gì lại huyễn hóa ra Cự Tượng, quả thực không thể tin!
Lâm Nhược Hiên sẽ không nghĩ tới, lấy lĩnh ngộ Vân Phi Dương đối với Thiên Tượng Quyết, chỉ cần trong Thức Hải biến hóa ra đã có thể miễn đi động tác thừa phía trước.
Vẻ mặt Cái Hiếu Lễ nghiêm túc.
Hắn đã đoán ra, cự tượng này chí ít ẩn chứa sáu mươi trọng thuần linh lực, rõ ràng đã siêu việt Vũ Tông trung kỳ!
Lại nói Triệu Thần.
Khi hắn ý thức được Cự Tượng áp xuống, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Lúc này, hắn đã không có năng lực né tránh, thậm chí tư duy vẫn đang bảo trì trạng thái kinh hãi.
Ầm ầm
Cuối cùng, dưới cái nhìn của mọi người, cái mông Cự Tượng rơi xuống đất, ngang nhiên trấn áp Triệu Thần.
Khắp nơi rung động, bụi đất bay loạn, tràn ngập nửa diễn võ trường!
Khụ khụ!
Mọi người ổn định thân thể, bụi đất tản ra, đám người vội vàng nhìn sang.
Giao đấu đài đã vỡ vụn, đầu Cự Tượng ngồi xuống kia dần phai mờ, Triệu Thần mới vừa rồi còn rất hăng hái, còn đang gây hấn với Vân Phi Dương, thân thể lúc này hãm trong đất bùn, miệng sùi bọt mép bất tỉnh.
Miểu sát!
- Cái này…
Mọi người ngốc như con gà.
Một lát sau, toàn bộ Đông Lăng học phủ bạo vang lên tiếng hoan hô.
Thắng!
Trực tiếp miểu sát! Quá thoải mái, quá đã nghiền!
Cái Hiếu Lễ đứng lên, thần sắc hãi nhiên. Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới thiên tài mình mang đến, sẽ bị một chiêu miểu sát.
- Làm sao có thể?
Đám người Cái Thế Hùng cũng trừng to mắt.
Bọn họ khó có thể tiếp nhận kết quả này. Dù sao, Triệu Thần còn có át chủ bài có thể chống lại vũ kỹ sáu mươi trọng.
Không sai.
Triệu Thần có át chủ bài, đáng tiếc không có thời gian thi triển.
Bởi vì hắn không nghĩ tới Vân Phi Dương tấn công sẽ mang theo một loại vũ kỹ khác. Hơn nữa, còn từ trên trời áp xuống!
Loại tình huống này Thái Trưởng Lão Nhiễm gia từng trong mê cung lăng mộ nếm thử qua!
Triệu Thần bị thương không nhẹ, kinh mạch tổn hại nghiêm trọng, ít nhất phải nằm một tháng mới khôi phục, Vân Phi Dương ra tay nặng như vậy, cũng bởi vì vừa rồi tên này chọn Lâm Chỉ Khê, con ngươi lóe ra vẻ dâm tiện.
Dám khinh nhờn nữ nhân lão tử, đây chính là hậu quả!
- Tên này phát triển quá nhanh.
Trương Hằng siết chặt quyền.
Trận chiến Sinh Tử Đài, Vân Phi Dương bạo phát thực lực nhiều nhất chỉ hai mươi trọng.
Bây giờ mới qua hai tháng đã đạt đến sáu mươi trọng, điều này để hắn ý thức được khoảng cách mình và cách đối phương càng xa, dựa theo xu thế này, ba năm sau giao đấu, sợ rằng sẽ thua càng chật vật!
Rác rưởi.
Ánh mắt Vân Phi Dương dời về phía một thiên tài Thanh Loan Thành khác, lớn lối nói:
- Mau lên đây, đừng lãng phí thời gian.
- A?
Mọi người trợn mắt há mồm.
Tên này còn muốn tiếp tục?
Trương Hằng và Lâm Chỉ Khê cũng nhíu mày, vừa rồi tên kia nói muốn một người giải quyết toàn bộ, không phải đang kể chuyện cười mà hắn nghiêm túc!
Xoát.
Đột nhiên, thiếu niên Thanh Loan Thành gọi Dư Hành nhảy lên, lôi Triệu Thần thụ thương ra ngoài, ném cho đồng bạn, khóe môi nhếch lên mỉm cười âm u.
Tiểu tử này còn muốn tiếp tục chiến, tự nhiên phải lên sân khấu giết nhuệ khí hắn.
- Lâm thành chủ.
Cái Hiếu Lễ cười nói:
- Do hắn lựa chọn tiếp tục chiến, cũng chớ có trách Thanh Loan Thành chúng ta xa luân chiến nha.
Lâm Nhược Hiên lắc đầu.
Thiên Tượng Quyết của Lâm gia, hắn tự nhiên biết, loại tứ phẩm vũ kỹ này tuy mạnh nhưng cực kỳ tiêu hao thuần linh lực.
Vân Phi Dương thi triển ra thuần linh lực bạo phát đạt sáu mươi trọng, khẳng định tiêu hao nghiêm trọng, nếu như tái chiến, sợ có chút lực bất tòng tâm.
Huống hồ.
Đã thi triển một lần, thiên tài mới đăng tràng khẳng định đề phòng, muốn thắng càng khó!
Tính toán.
Đã cậy mạnh, thì tùy hắn đi.
- Tiểu tử này...
Trên một đài quan chiến khác, Cao Viễn Chúc nhăn mặt.
Vân Phi Dương đánh bại Triệu Thần, nằm trong dự liệu của hắn, nhưng loại xa luân chiến này, hắn có cùng suy nghĩ với Lâm Nhược Hiên, không quá không coi trọng.
Nhưng.
Bọn họ không biết.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, thi triển Thiên Tượng Quyết, tiêu hao thuần linh lực cực ít, thi triển mấy chục cái cũng không thành vấn đề!
Hắn nhìn về phía Dư Hành, nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Tới đi.
Dư Hành bạo phát thuần linh lực bàng bạc, hóa thành một đầu đại bàng to lớn!
Có vết xe đổ, tên này vừa dứt lời, đã thi triển vũ kỹ mình mạnh nhất ra, chuẩn bị ra tay chế địch trước!
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương cũng không có tính toán chủ động công kích.
Không xuất thủ sao?
Vậy để ta tới!
Dư Hành một bước phóng ra, hai tay vung ra.
Ưng Kích Trường Không!
Thu!
Đại bàng bỗng nhiên giương cánh bay cao, 50 Trọng thuần linh lực bỗng nhiên bạo phát, hình thành cuồng phong, cuốn lên đá vụn trên đài đấu.
- Đây là…
Lâm Nhược Hiên ngưng trọng nói:
- Ngũ phẩm vũ kỹ!
Ngũ phẩm vũ kỹ có thể so với Vũ Vương, dùng thực lực Vũ Tông trung kỳ tu luyện có thành tựu, thi triển thành thạo như thế, để tâm thần hắn rung động.
Con ngươi Cái Hiếu Lễ lóe ra vẻ hài lòng, trong lòng cười lạnh nói:
- Dư Hành, để tiểu tử này nhìn một chút, thiên tài Thanh Loan Thành rốt cuộc mạnh cỡ nào đi!
Vù vù
Đại bàng dương cánh, bay đến không trung, chợt cực tốc lao xuống, cuồng phong lần nữa tăng cường, thổi mọi người nhao nhao lui lại.
Thanh thế thật lớn.
Quanh thân Vân Phi Dương bộc phát ra thuần linh lực bàng bạc, nháy mắt hình thành Cự Tượng thực chất hóa.
Tay hắn hất lên, quát lạnh.
- Phá cho ta!
Luận bàn lần này không có đánh cược nên không có chính quy, thậm chí giao đấu đài cũng lâm thời dựng nên, còn không có Trận Pháp đại sư chuyên môn gia trì.
Bất quá.
Đám học sinh Đông Lăng học phủ nhiệt tình không giảm chút nào.
Sau khi Triệu Thần leo lên đài, thanh âm động viên trợ uy Vân Phi Dương vang lên nối liền không dứt. Một khắc này, học sinh Đông Lăng học phủ đều hi vọng hắn tranh vinh diệu đến cho học phủ!
Vân Phi Dương giơ tay lên.
Thanh âm dần kết thúc, toàn bộ diễn võ trường an tĩnh lại.
Hắn mới nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Hắc.
Triệu Thần cười nói:
- Tiểu tử, ngươi vội vã để cho ta đánh như vậy?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Triệu Thần nắm nắm tay, khiêu khích phất phất tay, nói:
- Tới đi.
Xoát
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, mang theo hơn hai mươi trọng thuần linh lực oanh ra.
Quả nhiên, tên này ưa thích đột nhiên xuất thủ!
Triệu Thần cũng không chủ quan như Cái Thế Hùng, trong nháy mắt hắn bắt được động tác của đối phương, hai tay hợp lại, thi triển ra tứ phẩm vũ kỹ độc hữu.
Linh Bích!
Ông!
Một đạo thuẫn tường bỗng nhiên hình thành.
Bành
Một quyền Vân Phi Dương oanh phía trên Linh bích, Linh bích không rung chuyển mảy may, có thể thấy được lực phòng ngự rất mạnh!
Triệu Thần khinh thường nói:
- Tiểu tử, ngươi quá yếu.
Thật sao?
Khóe miệng Vân Phi Dương lộ vẻ mỉm cười.
- Hả?
Đột nhiên trái tim Triệu Thần dâng lên một tia không ổn.
Nhưng vào lúc này, tiếng kinh hô đằng sau thân thể vang lên:
- Cẩn thận phía trên!
Phía trên?
Trong lòng của hắn giật mình, chợt thấy sắc trời tối xuống, gấp ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến, bời vì một đầu Cự Tượng thực chất hóa ầm vang áp xuống!
Người xem bên ngoài sân cũng hãi nhiên.
Lâm Nhược Hiên trên đài cũng chấn kinh, bởi vì hắn ý thức được, Vân Phi Dương cận thân xuất thủ chỉ là hư chiêu, thi triển Thiên Tượng Quyết, mới thật sự là sát chiêu!
Sao hắn làm được?
Thi triển Thiên Tượng Quyết, sẽ có một số động tác phía trước, hoặc vung hoặc ép.
Nhưng Vân Phi Dương một quyền oanh đến, cũng không có động tác gì lại huyễn hóa ra Cự Tượng, quả thực không thể tin!
Lâm Nhược Hiên sẽ không nghĩ tới, lấy lĩnh ngộ Vân Phi Dương đối với Thiên Tượng Quyết, chỉ cần trong Thức Hải biến hóa ra đã có thể miễn đi động tác thừa phía trước.
Vẻ mặt Cái Hiếu Lễ nghiêm túc.
Hắn đã đoán ra, cự tượng này chí ít ẩn chứa sáu mươi trọng thuần linh lực, rõ ràng đã siêu việt Vũ Tông trung kỳ!
Lại nói Triệu Thần.
Khi hắn ý thức được Cự Tượng áp xuống, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
Lúc này, hắn đã không có năng lực né tránh, thậm chí tư duy vẫn đang bảo trì trạng thái kinh hãi.
Ầm ầm
Cuối cùng, dưới cái nhìn của mọi người, cái mông Cự Tượng rơi xuống đất, ngang nhiên trấn áp Triệu Thần.
Khắp nơi rung động, bụi đất bay loạn, tràn ngập nửa diễn võ trường!
Khụ khụ!
Mọi người ổn định thân thể, bụi đất tản ra, đám người vội vàng nhìn sang.
Giao đấu đài đã vỡ vụn, đầu Cự Tượng ngồi xuống kia dần phai mờ, Triệu Thần mới vừa rồi còn rất hăng hái, còn đang gây hấn với Vân Phi Dương, thân thể lúc này hãm trong đất bùn, miệng sùi bọt mép bất tỉnh.
Miểu sát!
- Cái này…
Mọi người ngốc như con gà.
Một lát sau, toàn bộ Đông Lăng học phủ bạo vang lên tiếng hoan hô.
Thắng!
Trực tiếp miểu sát! Quá thoải mái, quá đã nghiền!
Cái Hiếu Lễ đứng lên, thần sắc hãi nhiên. Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới thiên tài mình mang đến, sẽ bị một chiêu miểu sát.
- Làm sao có thể?
Đám người Cái Thế Hùng cũng trừng to mắt.
Bọn họ khó có thể tiếp nhận kết quả này. Dù sao, Triệu Thần còn có át chủ bài có thể chống lại vũ kỹ sáu mươi trọng.
Không sai.
Triệu Thần có át chủ bài, đáng tiếc không có thời gian thi triển.
Bởi vì hắn không nghĩ tới Vân Phi Dương tấn công sẽ mang theo một loại vũ kỹ khác. Hơn nữa, còn từ trên trời áp xuống!
Loại tình huống này Thái Trưởng Lão Nhiễm gia từng trong mê cung lăng mộ nếm thử qua!
Triệu Thần bị thương không nhẹ, kinh mạch tổn hại nghiêm trọng, ít nhất phải nằm một tháng mới khôi phục, Vân Phi Dương ra tay nặng như vậy, cũng bởi vì vừa rồi tên này chọn Lâm Chỉ Khê, con ngươi lóe ra vẻ dâm tiện.
Dám khinh nhờn nữ nhân lão tử, đây chính là hậu quả!
- Tên này phát triển quá nhanh.
Trương Hằng siết chặt quyền.
Trận chiến Sinh Tử Đài, Vân Phi Dương bạo phát thực lực nhiều nhất chỉ hai mươi trọng.
Bây giờ mới qua hai tháng đã đạt đến sáu mươi trọng, điều này để hắn ý thức được khoảng cách mình và cách đối phương càng xa, dựa theo xu thế này, ba năm sau giao đấu, sợ rằng sẽ thua càng chật vật!
Rác rưởi.
Ánh mắt Vân Phi Dương dời về phía một thiên tài Thanh Loan Thành khác, lớn lối nói:
- Mau lên đây, đừng lãng phí thời gian.
- A?
Mọi người trợn mắt há mồm.
Tên này còn muốn tiếp tục?
Trương Hằng và Lâm Chỉ Khê cũng nhíu mày, vừa rồi tên kia nói muốn một người giải quyết toàn bộ, không phải đang kể chuyện cười mà hắn nghiêm túc!
Xoát.
Đột nhiên, thiếu niên Thanh Loan Thành gọi Dư Hành nhảy lên, lôi Triệu Thần thụ thương ra ngoài, ném cho đồng bạn, khóe môi nhếch lên mỉm cười âm u.
Tiểu tử này còn muốn tiếp tục chiến, tự nhiên phải lên sân khấu giết nhuệ khí hắn.
- Lâm thành chủ.
Cái Hiếu Lễ cười nói:
- Do hắn lựa chọn tiếp tục chiến, cũng chớ có trách Thanh Loan Thành chúng ta xa luân chiến nha.
Lâm Nhược Hiên lắc đầu.
Thiên Tượng Quyết của Lâm gia, hắn tự nhiên biết, loại tứ phẩm vũ kỹ này tuy mạnh nhưng cực kỳ tiêu hao thuần linh lực.
Vân Phi Dương thi triển ra thuần linh lực bạo phát đạt sáu mươi trọng, khẳng định tiêu hao nghiêm trọng, nếu như tái chiến, sợ có chút lực bất tòng tâm.
Huống hồ.
Đã thi triển một lần, thiên tài mới đăng tràng khẳng định đề phòng, muốn thắng càng khó!
Tính toán.
Đã cậy mạnh, thì tùy hắn đi.
- Tiểu tử này...
Trên một đài quan chiến khác, Cao Viễn Chúc nhăn mặt.
Vân Phi Dương đánh bại Triệu Thần, nằm trong dự liệu của hắn, nhưng loại xa luân chiến này, hắn có cùng suy nghĩ với Lâm Nhược Hiên, không quá không coi trọng.
Nhưng.
Bọn họ không biết.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, thi triển Thiên Tượng Quyết, tiêu hao thuần linh lực cực ít, thi triển mấy chục cái cũng không thành vấn đề!
Hắn nhìn về phía Dư Hành, nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Tới đi.
Dư Hành bạo phát thuần linh lực bàng bạc, hóa thành một đầu đại bàng to lớn!
Có vết xe đổ, tên này vừa dứt lời, đã thi triển vũ kỹ mình mạnh nhất ra, chuẩn bị ra tay chế địch trước!
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương cũng không có tính toán chủ động công kích.
Không xuất thủ sao?
Vậy để ta tới!
Dư Hành một bước phóng ra, hai tay vung ra.
Ưng Kích Trường Không!
Thu!
Đại bàng bỗng nhiên giương cánh bay cao, 50 Trọng thuần linh lực bỗng nhiên bạo phát, hình thành cuồng phong, cuốn lên đá vụn trên đài đấu.
- Đây là…
Lâm Nhược Hiên ngưng trọng nói:
- Ngũ phẩm vũ kỹ!
Ngũ phẩm vũ kỹ có thể so với Vũ Vương, dùng thực lực Vũ Tông trung kỳ tu luyện có thành tựu, thi triển thành thạo như thế, để tâm thần hắn rung động.
Con ngươi Cái Hiếu Lễ lóe ra vẻ hài lòng, trong lòng cười lạnh nói:
- Dư Hành, để tiểu tử này nhìn một chút, thiên tài Thanh Loan Thành rốt cuộc mạnh cỡ nào đi!
Vù vù
Đại bàng dương cánh, bay đến không trung, chợt cực tốc lao xuống, cuồng phong lần nữa tăng cường, thổi mọi người nhao nhao lui lại.
Thanh thế thật lớn.