Đông Lăng thành, thư phòng Lâm gia.
Vân Phi Dương xoa tay cười, biểu lộ rất cần ăn đòn.
Lâm Nhược Hiên hận không thể đạp hắn hai cước, nhưng do thân phận hạn chế, vẫn cắn răng nhịn xuống, nói:
- Thành cho ngươi rồi, ngươi phát triển lại chạy đến đây vay tiền, ngươi cho rằng nơi này là nhà mình à!
- Không phải vậy sao!
Vân Phi Dương lại gần cười nói:
- Ngài là nhạc phụ ta, là thái sơn của ta, Lâm gia không phải nhà ta sao?!
Lâm Nhược Hiên im lặng.
Hắn chưa thấy qua người vô liêm sỉ như thế!
Bất quá, tâm lý lại hoan hỉ, thiên tài như Vân Phi Dương nếu trở thành rể hiền của mình thì rất không tệ đối với Lâm gia.
Đáng tiếc.
Tính khí nữ nhi quá bướng bỉnh, thủy chung không hé miệng.
- Ai.
Lâm Nhược Hiên thở dài một hơi, nói:
- Nói đi, mượn bao nhiêu.
Vân Phi Dương duỗi ra năm ngón tay.
- 500 vạn?
Lâm Nhược Hiên ngồi xuống, buông lỏng một hơi, con số này còn có thể tiếp nhận.
Vân Phi Dương lắc đầu, chân thành nói:
- 5000 vạn.
Phù phù.
Lâm Nhược Hiên từ ghế ngã xuống đất, hắn vịn bàn đứng lên, hai mắt trừng to quát:
- Năm năm trăm vạn?
Vân Phi Dương cười nói:
- Chút tiền ấy, đối với nhạc phụ đại nhân mà nói, hẳn như chín trâu mất một sợi lông.
Lâm Nhược Hiên chỉ cửa ra vào, nói:
- Lăn, mau mau cút!
Nói đùa!
5000 vạn lớn như thế, mà chín trâu mất một sợi lông ư, ngươi coi lão tử là phú hào thả rắm thì có thể phun ra bạc à.
Hắn hiện tại rất nghèo.
Trước đây không lâu mời Thượng Toàn Quận xuất binh viện trợ, tốn hao không ít.
Tiền đã chi ra nhưng thành lại giữ vững, viện quân không phát huy được tác dụng đã dẹp đường hồi phủ.
Những ngày gần đây, mỗi lần nghĩ đến việc tốn một số tiền lớn mời đại quân Thượng Toàn Quận đi tản bộ, cái gì cũng không làm đã trở về, Lâm thành chủ đau lòng không thôi.
Sớm biết dạng này, đã không đi mời!
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nếu như ngài cho ta mượn, ngày khác ổn thỏa trả lại gấp đôi!
Ba.
Lâm Nhược Hiên vỗ bàn một cái, quát:
- Nhạc phụ ngươi không bỏ ra nổi 5000 vạn!
Dát.
Vừa mới dứt lời, Lâm Nhược Hiên vội vàng ngậm miệng lại, bởi vì hắn ý thức được mình nói sai.
Cũng không thể trách hắn.
Vân Phi Dương cả ngày mở miệng một tiếng cha vợ, thời gian lâu dài, sinh ra tư duy quán tính, đừng nói Vũ Vương, Vũ Hoàng cũng có thể bị hắn dắt.
- Cha vợ!
Vân Phi Dương lệ nóng doanh tròng nói:
- Ngài nhận ta? Ngài rốt cục nghĩ thông muốn gả nữ nhi cho ta rồi ư?
Phù phù!
Hắn quỳ một chân trên đất, chân thành nói:
- Cha vợ xin yên tâm, Chỉ Khê gả tới, tiểu tế sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì, để cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!
Thời khắc đó Lâm Nhược Hiên có xúc động muốn tự sát.
Vân Phi Dương đắc ý rời đi.
Lâm Nhược Hiên bị đồ vô sỉ này đánh bại, cuối cùng thỏa hiệp, cho hắn mượn 1000 vạn, vốn liếng trong tay đã bị tên này moi sạch.
Đương nhiên.
Hắn cho mượn chỉ mong tiểu tử này có thể phát triển tốt Thiết Cốt Thành.
Đại môn giữ vững, trong nhà mới có thể thái bình.
Nhưng.
Thành chủ đại nhân đáng thương không biết.
Vân Phi Dương nói ra 5000 vạn vì đầu óc nóng lên, tùy tiện kêu ra một cái giá, ý tưởng chân thật của hắn chỉ là muốn mượn năm sáu trăm vạn!
Rời khỏi Lâm phủ.
Vân Phi Dương lại đi tới Thôi gia.
- Đại ca!
Thôi Băng Duệ vừa từ bên trong đi ra, hắn nhìn thấy Vân Phi Dương, hưng phấn hô.
- Ngươi làm sao tới đây?!
Vân Phi Dương cười nói:
- Không chào đón ta à.
Thôi Băng Duệ vội vàng nói:
- Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Người đại ca từ trên trời rơi xuống này đã là thành chủ Thiết Cốt Thành, chưởng quản 3 vạn đại quân, thân phận gần Lâm thành chủ, tuyệt đối là đại nhân vật Đông Lăng Quận!
- Thôi bá phụ có ở nhà không?
- Có!
Thôi Băng Duệ vội vàng dẫn vào cửa.
Vân Phi Dương tiến vào phòng tiếp khách, Thôi Hữu Tiền bụng phệ đi tới, cười nói:
- Hiền chất đến, để cho Thôi phủ ta có cảm giác rồng đến nhà tôm.
Tâm lý đang nghĩ, tiểu gia hỏa này sẽ không đến mượn người nữa chứ?
Sai.
Vân Phi Dương không phải đến mượn người.
Hắn khách khí một hồi, cười nói:
- Bá phụ, có hứng thú đi Thiết Cốt Thành thành lập sản nghiệp hay không?
- Ách?
Thôi Hữu Tiền khẽ giật mình.
Khá lắm, lần này không mượn người, trực tiếp tới mượn cửa hàng!
- Cái này…
Thôi Hữu Tiền có chút cứng ngắc.
Thiết Cốt Thành lâu dài gặp chiến tranh, hệ thống kinh tế sụp đổ, cũng không có sức sản xuất cùng tiêu phí lực gì, đến đó mở chi nhánh, khẳng định lỗ đến hộc máu.
Vô lợi không dậy sớm.
Thương nhân, coi trọng lợi ích.
- Cha.
Thôi Băng Duệ nói:
- Đại ca lấy thân phận Thành chủ đến, là cho Thôi gia chúng ta mặt mũi, còn cân nhắc cái gì, mau đáp ứng đi!
Tên này rất sùng bái Vân Phi Dương, hoàn toàn không cân nhắc kiếm tiền hay không.
Thôi Hữu Tiền quyết định nói:
- Tốt!
Có thể cùng thiếu niên thành chủ rút ngắn quan hệ, cũng là đầu tư trường kỳ, bỏ ra ít tiền có quan hệ gì.
Thôi gia gia đại nghiệp đại, không quan tâm chút tiền này.
Mà Thôi Hữu Tiền suy nghĩ rất sâu xa, quyết định giao sản nghiệp Thiết Cốt Thành cho nhi tử quản lý.
Mình đã già, sớm muộn phải thoái vị, tiện thể tập luyện hắn, huống hồ nhi tử mình còn có thể cùng Vân Phi Dương ở chung, quan hệ khẳng định càng xây càng sâu.
Gừng càng già càng cay, nước cờ này đi rất khéo.
Nhưng.
Thôi gia chủ sẽ không nghĩ tới.
Cũng chính bởi vì con trai hắn hôm nay nói ra những lời để hắn quyết định thật nhanh, sẽ làm cho Thôi gia sau này có một cơ hội buôn bán to lớn.
Càng sẽ không nghĩ tới, rất nhiều năm về sau, Thôi Băng Duệ được Vân Phi Dương giúp đỡ, phát triển Thôi gia thành thương hội cường đại nhất toàn bộ đại lục!
Vân Phi Dương là khách quý.
Thôi Hữu Tiền cố ý an bài một hồi gia yến chiêu đãi tốt nhất, thịnh tình không thể chối từ, Vân Phi Dương đành phải ngồi vào vị trí, sau khi ba lần rượu, mới chóng mặt rời Thôi phủ.
Thôi Băng Duệ đưa tới cửa, cười nói:
- Đại ca, ta có sinh ý, có làm không?
- Sinh ý gì?
Vân Phi Dương nấc một cái hỏi.
Thôi Băng Duệ đi sát tới, đè ép thanh âm nói:
- Trên đời này nam nhân có tên nào không háo sắc, không bằng chúng ta thêm vài kỷ viện ở Thiết Cốt Thành, nhất định có thể kiếm lời đầy bồn đầy bát!
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
- Hắc hắc.
Thôi Băng Duệ xoa xoa tay, nói:
- Đến lúc đó, mỹ nữ bên trong Thiết Cốt Thành như mây, đại ca có thể tùy ý chọn, còn muốn tiêu dao tự tại hơn Hoàng Đế gấp trăm lần.
Ba.
Vân Phi Dương một quyền đánh vào ót hắn, nói:
- Đại ca ngươi là như thế người sao?
Thôi Băng Duệ che trán, vội vàng nói:
- Đại ca là chính nhân quân tử!
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương ưỡn ngực, nói:
- Loại sự việc nam trộm nữ xướng này, đại ca ngươi sao lại đi làm.
- Đúng đúng.
Thôi Băng Duệ gấp vội vàng gật đầu.
Vân Phi Dương đứng dậy rời đi. Bất quá, vừa đi hai bước lại lui về, đè ép thanh âm nói:
- Đông Lăng thành, có địa phương vui chơi hay không?
Thôi Băng Duệ khẽ giật mình, vui vẻ đáp.
- Có!
- Vậy còn chờ gì.
Vân Phi Dương nói:
- Dẫn đường đi.
- Thật tốt!
Thôi Băng Duệ vội vàng dẫn đường.
Rất nhanh, hai người tới trước một hương diễm lầu các đèn đuốc sáng trưng, bên trên bảng hiệu còn viết —— Vi Quân Giải Ưu Lâu!
Đông Lăng thành, thư phòng Lâm gia.
Vân Phi Dương xoa tay cười, biểu lộ rất cần ăn đòn.
Lâm Nhược Hiên hận không thể đạp hắn hai cước, nhưng do thân phận hạn chế, vẫn cắn răng nhịn xuống, nói:
- Thành cho ngươi rồi, ngươi phát triển lại chạy đến đây vay tiền, ngươi cho rằng nơi này là nhà mình à!
- Không phải vậy sao!
Vân Phi Dương lại gần cười nói:
- Ngài là nhạc phụ ta, là thái sơn của ta, Lâm gia không phải nhà ta sao?!
Lâm Nhược Hiên im lặng.
Hắn chưa thấy qua người vô liêm sỉ như thế!
Bất quá, tâm lý lại hoan hỉ, thiên tài như Vân Phi Dương nếu trở thành rể hiền của mình thì rất không tệ đối với Lâm gia.
Đáng tiếc.
Tính khí nữ nhi quá bướng bỉnh, thủy chung không hé miệng.
- Ai.
Lâm Nhược Hiên thở dài một hơi, nói:
- Nói đi, mượn bao nhiêu.
Vân Phi Dương duỗi ra năm ngón tay.
- 500 vạn?
Lâm Nhược Hiên ngồi xuống, buông lỏng một hơi, con số này còn có thể tiếp nhận.
Vân Phi Dương lắc đầu, chân thành nói:
- 5000 vạn.
Phù phù.
Lâm Nhược Hiên từ ghế ngã xuống đất, hắn vịn bàn đứng lên, hai mắt trừng to quát:
- Năm năm trăm vạn?
Vân Phi Dương cười nói:
- Chút tiền ấy, đối với nhạc phụ đại nhân mà nói, hẳn như chín trâu mất một sợi lông.
Lâm Nhược Hiên chỉ cửa ra vào, nói:
- Lăn, mau mau cút!
Nói đùa!
5000 vạn lớn như thế, mà chín trâu mất một sợi lông ư, ngươi coi lão tử là phú hào thả rắm thì có thể phun ra bạc à.
Hắn hiện tại rất nghèo.
Trước đây không lâu mời Thượng Toàn Quận xuất binh viện trợ, tốn hao không ít.
Tiền đã chi ra nhưng thành lại giữ vững, viện quân không phát huy được tác dụng đã dẹp đường hồi phủ.
Những ngày gần đây, mỗi lần nghĩ đến việc tốn một số tiền lớn mời đại quân Thượng Toàn Quận đi tản bộ, cái gì cũng không làm đã trở về, Lâm thành chủ đau lòng không thôi.
Sớm biết dạng này, đã không đi mời!
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nhạc phụ đại nhân, nếu như ngài cho ta mượn, ngày khác ổn thỏa trả lại gấp đôi!
Ba.
Lâm Nhược Hiên vỗ bàn một cái, quát:
- Nhạc phụ ngươi không bỏ ra nổi 5000 vạn!
Dát.
Vừa mới dứt lời, Lâm Nhược Hiên vội vàng ngậm miệng lại, bởi vì hắn ý thức được mình nói sai.
Cũng không thể trách hắn.
Vân Phi Dương cả ngày mở miệng một tiếng cha vợ, thời gian lâu dài, sinh ra tư duy quán tính, đừng nói Vũ Vương, Vũ Hoàng cũng có thể bị hắn dắt.
- Cha vợ!
Vân Phi Dương lệ nóng doanh tròng nói:
- Ngài nhận ta? Ngài rốt cục nghĩ thông muốn gả nữ nhi cho ta rồi ư?
Phù phù!
Hắn quỳ một chân trên đất, chân thành nói:
- Cha vợ xin yên tâm, Chỉ Khê gả tới, tiểu tế sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì, để cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ!
Thời khắc đó Lâm Nhược Hiên có xúc động muốn tự sát.
Vân Phi Dương đắc ý rời đi.
Lâm Nhược Hiên bị đồ vô sỉ này đánh bại, cuối cùng thỏa hiệp, cho hắn mượn 1000 vạn, vốn liếng trong tay đã bị tên này moi sạch.
Đương nhiên.
Hắn cho mượn chỉ mong tiểu tử này có thể phát triển tốt Thiết Cốt Thành.
Đại môn giữ vững, trong nhà mới có thể thái bình.
Nhưng.
Thành chủ đại nhân đáng thương không biết.
Vân Phi Dương nói ra 5000 vạn vì đầu óc nóng lên, tùy tiện kêu ra một cái giá, ý tưởng chân thật của hắn chỉ là muốn mượn năm sáu trăm vạn!
Rời khỏi Lâm phủ.
Vân Phi Dương lại đi tới Thôi gia.
- Đại ca!
Thôi Băng Duệ vừa từ bên trong đi ra, hắn nhìn thấy Vân Phi Dương, hưng phấn hô.
- Ngươi làm sao tới đây?!
Vân Phi Dương cười nói:
- Không chào đón ta à.
Thôi Băng Duệ vội vàng nói:
- Hoan nghênh! Hoan nghênh!
Người đại ca từ trên trời rơi xuống này đã là thành chủ Thiết Cốt Thành, chưởng quản 3 vạn đại quân, thân phận gần Lâm thành chủ, tuyệt đối là đại nhân vật Đông Lăng Quận!
- Thôi bá phụ có ở nhà không?
- Có!
Thôi Băng Duệ vội vàng dẫn vào cửa.
Vân Phi Dương tiến vào phòng tiếp khách, Thôi Hữu Tiền bụng phệ đi tới, cười nói:
- Hiền chất đến, để cho Thôi phủ ta có cảm giác rồng đến nhà tôm.
Tâm lý đang nghĩ, tiểu gia hỏa này sẽ không đến mượn người nữa chứ?
Sai.
Vân Phi Dương không phải đến mượn người.
Hắn khách khí một hồi, cười nói:
- Bá phụ, có hứng thú đi Thiết Cốt Thành thành lập sản nghiệp hay không?
- Ách?
Thôi Hữu Tiền khẽ giật mình.
Khá lắm, lần này không mượn người, trực tiếp tới mượn cửa hàng!
- Cái này…
Thôi Hữu Tiền có chút cứng ngắc.
Thiết Cốt Thành lâu dài gặp chiến tranh, hệ thống kinh tế sụp đổ, cũng không có sức sản xuất cùng tiêu phí lực gì, đến đó mở chi nhánh, khẳng định lỗ đến hộc máu.
Vô lợi không dậy sớm.
Thương nhân, coi trọng lợi ích.
- Cha.
Thôi Băng Duệ nói:
- Đại ca lấy thân phận Thành chủ đến, là cho Thôi gia chúng ta mặt mũi, còn cân nhắc cái gì, mau đáp ứng đi!
Tên này rất sùng bái Vân Phi Dương, hoàn toàn không cân nhắc kiếm tiền hay không.
Thôi Hữu Tiền quyết định nói:
- Tốt!
Có thể cùng thiếu niên thành chủ rút ngắn quan hệ, cũng là đầu tư trường kỳ, bỏ ra ít tiền có quan hệ gì.
Thôi gia gia đại nghiệp đại, không quan tâm chút tiền này.
Mà Thôi Hữu Tiền suy nghĩ rất sâu xa, quyết định giao sản nghiệp Thiết Cốt Thành cho nhi tử quản lý.
Mình đã già, sớm muộn phải thoái vị, tiện thể tập luyện hắn, huống hồ nhi tử mình còn có thể cùng Vân Phi Dương ở chung, quan hệ khẳng định càng xây càng sâu.
Gừng càng già càng cay, nước cờ này đi rất khéo.
Nhưng.
Thôi gia chủ sẽ không nghĩ tới.
Cũng chính bởi vì con trai hắn hôm nay nói ra những lời để hắn quyết định thật nhanh, sẽ làm cho Thôi gia sau này có một cơ hội buôn bán to lớn.
Càng sẽ không nghĩ tới, rất nhiều năm về sau, Thôi Băng Duệ được Vân Phi Dương giúp đỡ, phát triển Thôi gia thành thương hội cường đại nhất toàn bộ đại lục!
Vân Phi Dương là khách quý.
Thôi Hữu Tiền cố ý an bài một hồi gia yến chiêu đãi tốt nhất, thịnh tình không thể chối từ, Vân Phi Dương đành phải ngồi vào vị trí, sau khi ba lần rượu, mới chóng mặt rời Thôi phủ.
Thôi Băng Duệ đưa tới cửa, cười nói:
- Đại ca, ta có sinh ý, có làm không?
- Sinh ý gì?
Vân Phi Dương nấc một cái hỏi.
Thôi Băng Duệ đi sát tới, đè ép thanh âm nói:
- Trên đời này nam nhân có tên nào không háo sắc, không bằng chúng ta thêm vài kỷ viện ở Thiết Cốt Thành, nhất định có thể kiếm lời đầy bồn đầy bát!
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
- Hắc hắc.
Thôi Băng Duệ xoa xoa tay, nói:
- Đến lúc đó, mỹ nữ bên trong Thiết Cốt Thành như mây, đại ca có thể tùy ý chọn, còn muốn tiêu dao tự tại hơn Hoàng Đế gấp trăm lần.
Ba.
Vân Phi Dương một quyền đánh vào ót hắn, nói:
- Đại ca ngươi là như thế người sao?
Thôi Băng Duệ che trán, vội vàng nói:
- Đại ca là chính nhân quân tử!
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương ưỡn ngực, nói:
- Loại sự việc nam trộm nữ xướng này, đại ca ngươi sao lại đi làm.
- Đúng đúng.
Thôi Băng Duệ gấp vội vàng gật đầu.
Vân Phi Dương đứng dậy rời đi. Bất quá, vừa đi hai bước lại lui về, đè ép thanh âm nói:
- Đông Lăng thành, có địa phương vui chơi hay không?
Thôi Băng Duệ khẽ giật mình, vui vẻ đáp.
- Có!
- Vậy còn chờ gì.
Vân Phi Dương nói:
- Dẫn đường đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!