Vân Phi Dương nâng giá vì nhường nhịn, định dùng tiền đến giải quyết vấn đề, để tên kia biết khó mà lui.
Nhưng.
Cái tên công tử Long Hổ Thành này lại một mực nâng giá.
Tiền đã không giải quyết được vấn đề, vậy chỉ có thể dùng quyền đầu giải quyết.
Tốt.
Mà hắn cũng không muón tốn tiền nhiều hơn, cho nên hắn dứt khoát dùng bạo lực giải quyết hết thảy!
Cho nên, lúc công tử áo lam lần nữa nâng giá, hắn một bước phóng ra, ngưng tụ thuần linh lực cuồng bạo, trực tiếp đập tới.
Vù vù!
Nắm tay tập kích, cuốn lên cuồng phong, bàn ghế xung quanh bị quét bay ra ngoài!
Công tử áo lam từ đầu đến cuối đều không để Vân Phi Dương vào mắt, hắn cho rằng tên này chỉ trùng hợp giữ vững Thiết Cốt Thành rồi được người đồn đại có chút khếch đại.
Một người giết vào trụ sở ba mười vạn đại quân?
Một người miểu sát 10 ngàn quân?
Ai mà tin!
Nhưng.
Vân Phi Dương oanh tới, hắn mới ý thức được tên này rất mạnh, mình mặc dù thấy được quỹ tích hắn công kích, nhưng không có năng lực né tránh!
Bành!
Quyền oanh ra tiếng vang.
Sắc mặt công tử áo lam dữ tợn, sau đó thống khổ ngã trên mặt đất!
Ba.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay.
- Không dùng chút thủ đoạn, ngươi sẽ không biết hậu quả cùng lão tử đoạt nữ nhân!
Nói xong, trực tiếp đi lên lầu.
Đám công tử trong Vi Quân Giải Ưu Lâu ngây ra như phỗng.
Bọn họ vạn vạn không ngờ Vân Phi Dương lại đột nhiên động thủ, mà còn miểu sát công tử đến từ Long Hổ Thành.
Thôi Băng Duệ cũng trợn tròn mắt.
Bất quá, sau khi lấy lại tinh thần, mắt thấy Vân Phi Dương tiêu sái lên lầu, trong lòng dâng lên bội phục như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt!
Đây mới là thiên tài Đông Lăng Quận!
Đây mới là thiếu tướng áo trắng một người đơn độc xông vào 30 vạn đại quân.
Đây mới là Thành chủ Thiết Cốt Thành!
Nam nhân nên như hắn, một lời không hợp thì động thủ!
Trên lầu hai.
Thanh Vũ mắt thấy hết thảy, đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ ngạc nhiên.
Vi Quân Giải Ưu Lâu từ lúc khai nghiệp đến nay, có rất ít người động thủ. Dù sao, rất nhiều công tử tự xưng phong độ nhẹ nhàng, có thù gì đều sẽ ra ngoài giải quyết.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương không biết xấu hổ, không hiểu phong độ.
- Vân thành chủ, hảo thủ đoạn.
Thanh Vũ gặp hắn đi tới, cười nói:
- Xin mời đi theo ta.
Nam tử áo lam khí giờ muốn đứng lên cũng khó. Vậy, thưởng thêm bạc vừa rồi khẳng định vô hiệu.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đi qua.
Dưới lầu.
- Đáng ... đáng giận!
Nam tử áo lam khó khăn lắm đứng lên, ánh mắt âm sâm khẽ quát.
- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!
Hắn nói rồi lê thân thể thụ thương rời đi.
Mọi người lắc đầu nghĩ thầm, Vân Phi Dương lại kết thêm một địch nhân.
Két.
Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra, nện bước thướt tha đi vào.
Vân Phi Dương theo sát phía sau.
Gian phòng thanh nhã thoát tục, trong không khí tràn ngập hương thơm, khiến cho tâm thần người thanh thản, mà trên bàn đã chuẩn bị rượu ngon, món ngon.
Thanh Vũ lên giọng thì thầm..
- Vân thành chủ, mời ngồi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, không khách khí giơ bầu rượu lên rót đầy.
Thanh Vũ đến trước án, nàng đem cầm buông xuống, tay áo dài vung lên, ngồi trên mặt đất, ngọc thủ khoác lên bên trên dây đàn, cười nói:
- Vân thành chủ, muốn nghe từ khúc gì.
- Từ khúc thì không cần
Vân Phi Dương cười nói.
- Theo ta uống một chén đi.
Nói đùa.
Tốn tiền nhiều như vậy, cũng không phải đến nghe ca hát mà đến đơn độc ở chung nghe!
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ, tiểu nữ khảy cho ngươi một bản Vọng Nguyệt Tư, vì ngài trợ hứng.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng, nói:
- Ta không thích nghe từ khúc, cô theo ta uống rượu, chính là trợ hứng tốt nhất.
Nói xong, tay đưa tới.
Thanh Vũ vội vàng đứng lên, hô:
- Vân thành chủ, Thanh Vũ chỉ bán nghệ không bán thân, còn xin ngươi hãy tôn trọng một chút.
Bán nghệ không bán thân?
Vân Phi Dương có chút ngây người.
Lúc hắn từng hỏi thăm Thôi Băng Duệ, thế nào là đơn độc ở chung, tiểu tử kia cho ra biểu lộ nam nhân đều hiểu.
Dùng tiền vào phòng lại gặp bán nghệ không bán thân?
Có lầm hay không!
Trên thực tế, Thôi Băng Duệ ám chỉ cái gọi đơn độc ở chung chính là đơn độc một người nghe ca hát thôi.
Do hắn lý giải sai lầm!
Lúc này thì bi kịch, hắn có chút cứng ngắc.
Vân Phi Dương nói:
- Ta tốn tiền nhiều như vậy, vì nghe cô đánh từ khúc?
Thanh Vũ nói:
- Ngài cho rằng như thế nào?
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương chửi ầm lên lên.
Tốn tiền nhiều như vậy, nghe ca hát, đầu óc lão tử thật sự có vấn đề mà!
Thanh Vũ cười nói
- Vân thành chủ mời ngồi.
- Không được!
Vân Phi Dương quả quyết.
- Ngươi làm sao cũng phải tháo lụa mỏng xuống, để ta nhìn dáng dấp ngươi ra sao chứ.
Thanh Vũ trầm mặc, nói:
- Vân thành chủ, yêu cầu này, tha thứ Thanh Vũ khó tòng mệnh.
- Không cho nhìn?
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lùng lên.
Thanh Vũ lắc đầu, khổ sở nói:
- Thanh Vũ sợ hù Vân thành chủ.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sẽ không ghét bỏ.
- Tất nhiên muốn nhìn?
- Nhiều tiền như vậy, cũng không thể bỏ phí!
- Tốt.
Ngọc thủ nàng giơ lên, gỡ xuống lụa mỏng.
Tướng mạo nàng hiển lộ, cả người Vân Phi Dương cũng sửng sốt.
Bời vì, nữ nhân này mặc dù có một trương mặt trái xoan, nhưng trên mặt lại có rất nhiều chỗ bị thương, tựa như bị khối sắt lạc ấn, khiến người ta thấy rùng mình.
Nếu như ở buổi tối, thình lình hiện ra nhất định hù chết người!
- Ai.
Vân Phi Dương nỉ non.
- Thật sự ủy khuất dáng người này.
Thanh Vũ lần nữa đeo lại lụa mỏng, con ngươi hiện lên vẻ ảm đạm, nói:
- Vân thành chủ, còn có tâm tình nghe tiểu khúc không? Nếu như không có, vừa rồi thưởng bạc có thể hoàn trả một nửa.
- Vậy không được.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Làm sao cũng phải hoàn trả toàn bộ.
Thanh Vũ nói:
- Thanh Vũ xem ở phân thượng Vân thành chủ giữ vững Thiết Cốt Thành, cứu rất nhiều dân chúng vô tội, mới nguyện ý hoàn trả một nửa.
Vân Phi Dương hỏi lại.
- Cô nghe qua sự tích về ta?
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ tuổi trẻ tài cao, anh hùng cái thế, toàn bộ Đông Lăng Quận ai không biết, Thanh Vũ mặc dù chỉ là nghệ nhân, nhưng đã được nghe nói công tích vĩ đại ngài.
- Vậy cô cảm thấy, ta có đẹp trai không?
Song trọng bệnh nan y tự luyến cùng vô sỉ của hắn lại phát tác.
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ tướng mạo bất phàm, khí vũ hiên ngang, quả thật là nhân tài kiệt xuất.
Vân Phi Dương nói:
- Vậy có nguyện ý gả cho ta không?
Quả nhiên, một lời thích hợp thì để người ta gả cho hắn, loại người vô sỉ này hoàn toàn không có điểm mấu chốt.
Con ngươi Thanh Vũ xuất hiện vẻ ngốc trệ, nhưng rất nhanh nàng cười nhạo nói:
- Ta thân phận như vậy, tướng mạo như vậy, không xứng với Vân thành chủ.
- Ta cảm thấy rất xứng.
Vân Phi Dương đi sát tới, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nàng.
- Ngài…
Con ngươi Thanh Vũ hiện lên vẻ tức giận, nói:
- Thả ra ta.
Vân Phi Dương cười xấu xa nói:
- Ngươi đã nghe nói qua ta, chắc phải rõ ràng tính cách của ta chứ?
Thanh Vũ tỉnh táo lại, nói:
- Thanh Vũ và Vân thành chủ gặp gỡ lần đầu, làm sao biết được tính cách của ngài được.
Xoát.
Vân Phi Dương tiện tay vẩy một cái, lụa mỏng khoác thân Thanh Vũ dần bị cởi xuống, lộ ra bờ vai trắng noãn mềm nhẵn.
- Ngươi…
Thanh Vũ mắt hạnh trừng trừng, lửa giận đan xen.
Vân Phi Dương dán mặt tới, cười nói:
- Thân là vương bài sát thủ của Ám Bộ, vậy mà không biết nội tình của ta, danh hiệu Ngọc Hồ Điệp này không chuyên nghiệp nha.
Đầu tiên, đôi mắt đẹp Thanh Vũ xuất hiện vẻ kinh hãi, chợt hiện ra một tia sát cơ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thu dao găm lại, nếu không ta sẽ để côs sống không bằng chết.
Vân Phi Dương nâng giá vì nhường nhịn, định dùng tiền đến giải quyết vấn đề, để tên kia biết khó mà lui.
Nhưng.
Cái tên công tử Long Hổ Thành này lại một mực nâng giá.
Tiền đã không giải quyết được vấn đề, vậy chỉ có thể dùng quyền đầu giải quyết.
Tốt.
Mà hắn cũng không muón tốn tiền nhiều hơn, cho nên hắn dứt khoát dùng bạo lực giải quyết hết thảy!
Cho nên, lúc công tử áo lam lần nữa nâng giá, hắn một bước phóng ra, ngưng tụ thuần linh lực cuồng bạo, trực tiếp đập tới.
Vù vù!
Nắm tay tập kích, cuốn lên cuồng phong, bàn ghế xung quanh bị quét bay ra ngoài!
Công tử áo lam từ đầu đến cuối đều không để Vân Phi Dương vào mắt, hắn cho rằng tên này chỉ trùng hợp giữ vững Thiết Cốt Thành rồi được người đồn đại có chút khếch đại.
Một người giết vào trụ sở ba mười vạn đại quân?
Một người miểu sát 10 ngàn quân?
Ai mà tin!
Nhưng.
Vân Phi Dương oanh tới, hắn mới ý thức được tên này rất mạnh, mình mặc dù thấy được quỹ tích hắn công kích, nhưng không có năng lực né tránh!
Bành!
Quyền oanh ra tiếng vang.
Sắc mặt công tử áo lam dữ tợn, sau đó thống khổ ngã trên mặt đất!
Ba.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay.
- Không dùng chút thủ đoạn, ngươi sẽ không biết hậu quả cùng lão tử đoạt nữ nhân!
Nói xong, trực tiếp đi lên lầu.
Đám công tử trong Vi Quân Giải Ưu Lâu ngây ra như phỗng.
Bọn họ vạn vạn không ngờ Vân Phi Dương lại đột nhiên động thủ, mà còn miểu sát công tử đến từ Long Hổ Thành.
Thôi Băng Duệ cũng trợn tròn mắt.
Bất quá, sau khi lấy lại tinh thần, mắt thấy Vân Phi Dương tiêu sái lên lầu, trong lòng dâng lên bội phục như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt!
Đây mới là thiên tài Đông Lăng Quận!
Đây mới là thiếu tướng áo trắng một người đơn độc xông vào 30 vạn đại quân.
Đây mới là Thành chủ Thiết Cốt Thành!
Nam nhân nên như hắn, một lời không hợp thì động thủ!
Trên lầu hai.
Thanh Vũ mắt thấy hết thảy, đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ ngạc nhiên.
Vi Quân Giải Ưu Lâu từ lúc khai nghiệp đến nay, có rất ít người động thủ. Dù sao, rất nhiều công tử tự xưng phong độ nhẹ nhàng, có thù gì đều sẽ ra ngoài giải quyết.
Đáng tiếc.
Vân Phi Dương không biết xấu hổ, không hiểu phong độ.
- Vân thành chủ, hảo thủ đoạn.
Thanh Vũ gặp hắn đi tới, cười nói:
- Xin mời đi theo ta.
Nam tử áo lam khí giờ muốn đứng lên cũng khó. Vậy, thưởng thêm bạc vừa rồi khẳng định vô hiệu.
Vân Phi Dương cười một tiếng, đi qua.
Dưới lầu.
- Đáng ... đáng giận!
Nam tử áo lam khó khăn lắm đứng lên, ánh mắt âm sâm khẽ quát.
- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!
Hắn nói rồi lê thân thể thụ thương rời đi.
Mọi người lắc đầu nghĩ thầm, Vân Phi Dương lại kết thêm một địch nhân.
Két.
Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra, nện bước thướt tha đi vào.
Vân Phi Dương theo sát phía sau.
Gian phòng thanh nhã thoát tục, trong không khí tràn ngập hương thơm, khiến cho tâm thần người thanh thản, mà trên bàn đã chuẩn bị rượu ngon, món ngon.
Thanh Vũ lên giọng thì thầm..
- Vân thành chủ, mời ngồi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, không khách khí giơ bầu rượu lên rót đầy.
Thanh Vũ đến trước án, nàng đem cầm buông xuống, tay áo dài vung lên, ngồi trên mặt đất, ngọc thủ khoác lên bên trên dây đàn, cười nói:
- Vân thành chủ, muốn nghe từ khúc gì.
- Từ khúc thì không cần
Vân Phi Dương cười nói.
- Theo ta uống một chén đi.
Nói đùa.
Tốn tiền nhiều như vậy, cũng không phải đến nghe ca hát mà đến đơn độc ở chung nghe!
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ, tiểu nữ khảy cho ngươi một bản Vọng Nguyệt Tư, vì ngài trợ hứng.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng, nói:
- Ta không thích nghe từ khúc, cô theo ta uống rượu, chính là trợ hứng tốt nhất.
Nói xong, tay đưa tới.
Thanh Vũ vội vàng đứng lên, hô:
- Vân thành chủ, Thanh Vũ chỉ bán nghệ không bán thân, còn xin ngươi hãy tôn trọng một chút.
Bán nghệ không bán thân?
Vân Phi Dương có chút ngây người.
Lúc hắn từng hỏi thăm Thôi Băng Duệ, thế nào là đơn độc ở chung, tiểu tử kia cho ra biểu lộ nam nhân đều hiểu.
Dùng tiền vào phòng lại gặp bán nghệ không bán thân?
Có lầm hay không!
Trên thực tế, Thôi Băng Duệ ám chỉ cái gọi đơn độc ở chung chính là đơn độc một người nghe ca hát thôi.
Do hắn lý giải sai lầm!
Lúc này thì bi kịch, hắn có chút cứng ngắc.
Vân Phi Dương nói:
- Ta tốn tiền nhiều như vậy, vì nghe cô đánh từ khúc?
Thanh Vũ nói:
- Ngài cho rằng như thế nào?
- Mẹ nó chứ.
Vân Phi Dương chửi ầm lên lên.
Tốn tiền nhiều như vậy, nghe ca hát, đầu óc lão tử thật sự có vấn đề mà!
Thanh Vũ cười nói
- Vân thành chủ mời ngồi.
- Không được!
Vân Phi Dương quả quyết.
- Ngươi làm sao cũng phải tháo lụa mỏng xuống, để ta nhìn dáng dấp ngươi ra sao chứ.
Thanh Vũ trầm mặc, nói:
- Vân thành chủ, yêu cầu này, tha thứ Thanh Vũ khó tòng mệnh.
- Không cho nhìn?
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lùng lên.
Thanh Vũ lắc đầu, khổ sở nói:
- Thanh Vũ sợ hù Vân thành chủ.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sẽ không ghét bỏ.
- Tất nhiên muốn nhìn?
- Nhiều tiền như vậy, cũng không thể bỏ phí!
- Tốt.
Ngọc thủ nàng giơ lên, gỡ xuống lụa mỏng.
Tướng mạo nàng hiển lộ, cả người Vân Phi Dương cũng sửng sốt.
Bời vì, nữ nhân này mặc dù có một trương mặt trái xoan, nhưng trên mặt lại có rất nhiều chỗ bị thương, tựa như bị khối sắt lạc ấn, khiến người ta thấy rùng mình.
Nếu như ở buổi tối, thình lình hiện ra nhất định hù chết người!
- Ai.
Vân Phi Dương nỉ non.
- Thật sự ủy khuất dáng người này.
Thanh Vũ lần nữa đeo lại lụa mỏng, con ngươi hiện lên vẻ ảm đạm, nói:
- Vân thành chủ, còn có tâm tình nghe tiểu khúc không? Nếu như không có, vừa rồi thưởng bạc có thể hoàn trả một nửa.
- Vậy không được.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Làm sao cũng phải hoàn trả toàn bộ.
Thanh Vũ nói:
- Thanh Vũ xem ở phân thượng Vân thành chủ giữ vững Thiết Cốt Thành, cứu rất nhiều dân chúng vô tội, mới nguyện ý hoàn trả một nửa.
Vân Phi Dương hỏi lại.
- Cô nghe qua sự tích về ta?
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ tuổi trẻ tài cao, anh hùng cái thế, toàn bộ Đông Lăng Quận ai không biết, Thanh Vũ mặc dù chỉ là nghệ nhân, nhưng đã được nghe nói công tích vĩ đại ngài.
- Vậy cô cảm thấy, ta có đẹp trai không?
Song trọng bệnh nan y tự luyến cùng vô sỉ của hắn lại phát tác.
Thanh Vũ cười nói:
- Vân thành chủ tướng mạo bất phàm, khí vũ hiên ngang, quả thật là nhân tài kiệt xuất.
Vân Phi Dương nói:
- Vậy có nguyện ý gả cho ta không?
Quả nhiên, một lời thích hợp thì để người ta gả cho hắn, loại người vô sỉ này hoàn toàn không có điểm mấu chốt.
Con ngươi Thanh Vũ xuất hiện vẻ ngốc trệ, nhưng rất nhanh nàng cười nhạo nói:
- Ta thân phận như vậy, tướng mạo như vậy, không xứng với Vân thành chủ.
- Ta cảm thấy rất xứng.
Vân Phi Dương đi sát tới, nhẹ nhàng ôm eo nhỏ nàng.
- Ngài…
Con ngươi Thanh Vũ hiện lên vẻ tức giận, nói:
- Thả ra ta.
Vân Phi Dương cười xấu xa nói:
- Ngươi đã nghe nói qua ta, chắc phải rõ ràng tính cách của ta chứ?
Thanh Vũ tỉnh táo lại, nói:
- Thanh Vũ và Vân thành chủ gặp gỡ lần đầu, làm sao biết được tính cách của ngài được.
Xoát.
Vân Phi Dương tiện tay vẩy một cái, lụa mỏng khoác thân Thanh Vũ dần bị cởi xuống, lộ ra bờ vai trắng noãn mềm nhẵn.
- Ngươi…
Thanh Vũ mắt hạnh trừng trừng, lửa giận đan xen.
Vân Phi Dương dán mặt tới, cười nói:
- Thân là vương bài sát thủ của Ám Bộ, vậy mà không biết nội tình của ta, danh hiệu Ngọc Hồ Điệp này không chuyên nghiệp nha.