Vân Phi Dương đối mặt Long Chấn Vũ, khí thế không yếu hơn, rất nhiều Võ giả quan chiến cũng chấn kinh, Lâm Nhược Hiên cũng rung động.
Nguyên bản hắn rất lo lắng cho Vân Phi Dương, sợ không phải đối thủ dòng chính Long gia, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng lưng tên kia, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp ấy, tâm tình khẩn trương không khỏi trầm tĩnh lại.
Hai nữ Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng có loại cảm giác này.
Các nàng giống như Lâm Nhược Hiên, mới đầu rất lo lắng, nhưng giờ dần buông lỏng, nhận định Vân Phi Dương sẽ không thua đệ nhất thiên tài đại lục!
Loại cảm giác này rất không hợp lý, nhưng hết lần này tới lần khác luôn quanh quẩn trong lòng, ném đi không được, bởi vì các nàng bị Chiến Thần Đồ Ma cảnh ảnh hưởng.
Hiện tại Vân Phi Dương cho người ta một loại cảm giác rất cường đại, không kém hơn Long Chấn Vũ, nhưng hai người đến cùng ai mạnh ai yếu, chỉ có đánh nhau mới thấy rõ ràng.
Đỉnh đầu Thành lâu.
Hầu Tam đứng phía trên, nhếch miệng cười nói:
- Nghe nói tổ tiên Tôn gia Long Hổ Thành mấy đời nô bộc tại Long gia, bây giờ mời đến thiên tài kiệt xuất nhất Long gia, xem ra tin tức không phải giả.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Tiểu tử Vân Phi Dương này rất được, đối mặt thiên tài số một số hai đương kim trên đời, vậy mà không thua khí thế.
Hầu Tam chỉ phía dưới cười nói:
- Bảo bối, ngươi có cảm thấy hay không, tư chất nữ hài áo trắng rất không tệ.
- Ừm.
Tái Mẫu Đan nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ngưng trọng nói:
- Nếu cô bé này không có kế thừa, lão nương sẽ thu.
Hai ông bà dở hơi này nhìn thấy người tư chất bất phàm đều muốn thu.
Hầu Tam kháng nghị.
- Ngươi không thể lưu một người cho ta sao!
Tái Mẫu Đan lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương cho ngươi.
- Được.
Hầu Tam xoa xoa tay, hai mắt tỏa ánh sáng, cười nói:
- Đây chính là đồ nhi tương lai của ta, không thể để cho tiểu tử Long gia khi dễ, ta phải đi giúp hắn.
- Chậm đã.
Tái Mẫu Đan ngăn trở:
- Đây là sự việc giữa những người tuổi trẻ, không đến lúc trọng yếu, chúng ta không cần nhúng tay.
Hầu Tam đáp.
- Bảo bối, ta nghe ngươi.
Nói xong đi sát tới, muốn chiếm tiện nghi.
Tái Mẫu Đan lạnh nhạt nói:
- Muốn chết phải không.
- Hắc hắc.
Hầu Tam cười cười lui về, lại nghiêm túc nói:
- Bảo bối, chúng ta đánh cược đi.
Tái Mẫu Đan liếc lão một cái, hỏi:
- Cược gì?
Hầu Tam nhếch miệng cười nói:
- Hai người chúng ta đều nắm giữ một danh ngạch dự thi thiên tài thi đấu, ngươi thu nữ hài áo trắng, ta thu Vân Phi Dương. Ba năm sau thi đấu, đồ đệ người nào lấy thứ tự cao hơn, thì người đó thắng?
Danh ngạch Thiên tài thi đấu, mỗi quận chỉ có một, cường giả giống bọn họ cũng sẽ có một, để lưu cho đồ đệ.
Nói đúng hơn là.
Thi đấu thiên tài ba năm sau không chỉ có thiên tài các quận, cũng sẽ có rất nhiều ẩn thế đại năng, để đệ tử đắc ý của mình rời núi.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Điều này rất thú vị.
Hầu Tam nói tiếp.
- Nếu như đồ đệ lấy ta có thứ tự cao hơn đồ đệ ngươi, ngươi gả cho ta. Ngược lại, ta không quấn lấy ngươi nữa, từ đó lưu lạc chân trời, cả đời không lập gia đình!
- Được.
Tái Mẫu Đan đồng ý.
Hai lão gia hỏa ở chỗ này đánh cược, giống như nhận định Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê sẽ đồng ý bái bọn họ làm sư.
Lại nói chiến trường.
Long Chấn Vũ cùng Vân Phi Dương đứng đối lập, thật lâu không có động thủ.
Điều này làm đám võ giả xem chiến gấp gáp, bọn họ giờ phút này tràn đầy chờ mong, thiên tài đệ nhất Vạn Thế Đại Lục rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Long Chấn Vũ mở miệng nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Chờ chút đã.
Vân Phi Dương nói:
- Có thể bố trí trận pháp không?
Long Chấn Vũ nói:
- Trận Đạo và võ đạo trăm sông đổ về một biển, có gì không thể.
Xoát.
Vân Phi Dương giật cánh tay phải, cầm bút vẽ, rất nhanh đã phác hoạ Linh Nguyên Trùng Kích Trận.
Võ giả nơi xa thấy thế, nhao nhao hoảng hốt.
Bố trí trận pháp nhỏ như vậy trên cánh tay có hiệu quả gì?
Vân Phi Dương tiện tay vứt bút, nắm nắm tay, tóc đen dần hóa thành trắng bạc, tu vi từ Vũ Tông trung kỳ, đột phá đến Vũ Vương.
Không sai, là Vũ Vương!
Tên này có thể thi triển cấm thuật, đề cao thực lực đến Vũ Vương, nhưng thủy chung lưu lại thủ đoạn. Bởi vì, đại giới đột phá Vũ Vương là huyết dịch thiêu đốt càng nhanh!
- Hả?
Long Chấn Vũ cười nói:
- Cấm thuật à?
- Tóc đổi màu rồi kìa!
- Cấm thuật?
Mọi người hoảng hốt.
- A.
Hầu Tam và Tái Mẫu Đan cũng bất ngờ.
Loại cấm thuật cải biến màu tóc này, họ lần đầu tiên gặp.
- Tới đi.
Song quyền Vân Phi Dương nắm chặt, tròng mắt hóa thành màu trắng bạc lấp lóe chiến ý, khí thế này, hào khí ngất trời này khiến Võ giả chung quanh chấn kinh.
Xoát!
Hắc Vũ Lăng Ưng đứng trên vai Long Chấn Vũ bay đi.
Long Chấn Vũ nói:
- Ngươi tuy dựa vào cấm thuật tăng lên tới Vũ Vương, nhưng vẫn không có năng lực ngự không phi hành, lý do công bình, ta sẽ trên đất bằng đánh cùng ngươi.
Chữ đánh nói xong.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, hữu chưởng vung lên, hình thành hơn mười đạo chưởng ấn, mỗi một chưởng ấn đều ẩn chứa thuần linh lực cực mạnh!
- Long Miên Chưởng?
Hầu Tam nhíu mày.
Long Miên Chưởng là bí tịch lục phẩm Long gia độc hữu, không ngờ tiểu gia hỏa này vậy mà chưởng khống huyễn hóa ra nhiều chưởng ảnh như vậy, quả nhiên thiên tư cực mạnh.
Đáng tiếc, cha của hắn là Long Hoàng, lại có các loại tư nguyên Long gia đắp lên, nếu không, hắn sẽ đoạt tới tay cưỡng ép thu đồ đệ.
Vân Phi Dương như cảm thấy đối thủ công kích, thi triển Quỷ Bộ, né tránh chưởng ấn liên miên bất tuyệt, tiếp tục giẫm bộ pháp huyền diệu, xuất hiện phía sau Long Chấn Vũ.
Ông
Linh Nguyên Trùng Kích Trận cánh tay phải ngưng tụ thuần linh lực, bàn tay bộc phát ra hào quang óng ánh, phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Bành bành bành!
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ vang lên.
Đợi bụi đất tản mát.
Vân Phi Dương cùng Long Chấn Vũ đã bảo trì khoảng cách hơn mười trượng, vị trí bọn hắn do bị thuần linh lực bạo phát, nổ ra vô số hố sâu!
Tôn Thừa Ứng ngu người.
Hắn thấy, Vân Phi Dương chỉ là thiên tài nho nhỏ Đông Lăng Quận, đối mặt với Long Chấn Vũ thì sẽ bị miểu sát, nhưng hai người đối một chiêu, lại không phân thắng thua!
Mọi người cũng khiếp sợ không thôi.
Có thể cùng đệ nhất thiên tài đại lục chống lại một chiêu, điều đã rất trâu bò!
Xoát!
Đột nhiên, một tay Long Chấn Vũ nâng lên một chút, một đầu thuần linh lực hóa thành Long hình phóng tới bầu trời, thể tích dần dần biến lớn, ngửa đầu trường ngâm, có thế khí thôn sơn hà!
Hầu Tam ngưng trọng nói:
- Tiểu tử này luyện ra Long Ngâm Cửu Thiên, rất có phong phạm của Long Hoàng, thuần linh lực sợ đã đạt đến hai trăm trọng. Không được, ta phải ngăn cản hắn, vạn nhất thương tổn đồ đệ của ta thì làm sao!
Hô
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương vung chưởng, thuần linh lực bàng bạc hóa thành một đầu Cự Tượng, khí thế không kém Long hình thực chất chút nào!
Đây là Long Tượng chi chiến!
Phá!
Long Chấn Vũ quát lạnh, Cự Long xoay quanh bỗng nhiên phóng đi, Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, quát:
- Giẫm cho ta!
Hô
Cự Tượng nâng chân trước, đột nhiên đạp tới Cự Long.
Võ giả vây xem ngừng hô hấp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhất Long nhất Tượng, tâm linh rung động thật sâu.
Nhưng.
Thời khắc mấu chốt lúc Long Tượng sắp chạm vào nhau này, mọi người thấy vị trí trung tâm bỗng xuất hiện một lão đầu gù lưng.
Tay trái chỉ Cự Long, tay phải chỉ Tượng!
- Nhất kiếm phá vạn pháp.
Vù vù
Hai đạo lợi kiếm thực chất hóa bay ra, lóe lên một cái rồi biến mất, đâm xuyên nhất Long nhất Tượng, băng tán khí kình như hài tử nhu thuận, yên tĩnh tiêu tán, không có nhấc lên cuồng bạo khí lãng!
Toàn bộ chiến trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Long Chấn Vũ nhìn thấy lão đầu kia, cả kinh hô.
- Tứ Hải Kiếm Đế!
Vân Phi Dương đối mặt Long Chấn Vũ, khí thế không yếu hơn, rất nhiều Võ giả quan chiến cũng chấn kinh, Lâm Nhược Hiên cũng rung động.
Nguyên bản hắn rất lo lắng cho Vân Phi Dương, sợ không phải đối thủ dòng chính Long gia, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng lưng tên kia, nhìn thấy sống lưng thẳng tắp ấy, tâm tình khẩn trương không khỏi trầm tĩnh lại.
Hai nữ Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng có loại cảm giác này.
Các nàng giống như Lâm Nhược Hiên, mới đầu rất lo lắng, nhưng giờ dần buông lỏng, nhận định Vân Phi Dương sẽ không thua đệ nhất thiên tài đại lục!
Loại cảm giác này rất không hợp lý, nhưng hết lần này tới lần khác luôn quanh quẩn trong lòng, ném đi không được, bởi vì các nàng bị Chiến Thần Đồ Ma cảnh ảnh hưởng.
Hiện tại Vân Phi Dương cho người ta một loại cảm giác rất cường đại, không kém hơn Long Chấn Vũ, nhưng hai người đến cùng ai mạnh ai yếu, chỉ có đánh nhau mới thấy rõ ràng.
Đỉnh đầu Thành lâu.
Hầu Tam đứng phía trên, nhếch miệng cười nói:
- Nghe nói tổ tiên Tôn gia Long Hổ Thành mấy đời nô bộc tại Long gia, bây giờ mời đến thiên tài kiệt xuất nhất Long gia, xem ra tin tức không phải giả.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Tiểu tử Vân Phi Dương này rất được, đối mặt thiên tài số một số hai đương kim trên đời, vậy mà không thua khí thế.
Hầu Tam chỉ phía dưới cười nói:
- Bảo bối, ngươi có cảm thấy hay không, tư chất nữ hài áo trắng rất không tệ.
- Ừm.
Tái Mẫu Đan nhìn về phía Lâm Chỉ Khê, ngưng trọng nói:
- Nếu cô bé này không có kế thừa, lão nương sẽ thu.
Hai ông bà dở hơi này nhìn thấy người tư chất bất phàm đều muốn thu.
Hầu Tam kháng nghị.
- Ngươi không thể lưu một người cho ta sao!
Tái Mẫu Đan lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương cho ngươi.
- Được.
Hầu Tam xoa xoa tay, hai mắt tỏa ánh sáng, cười nói:
- Đây chính là đồ nhi tương lai của ta, không thể để cho tiểu tử Long gia khi dễ, ta phải đi giúp hắn.
- Chậm đã.
Tái Mẫu Đan ngăn trở:
- Đây là sự việc giữa những người tuổi trẻ, không đến lúc trọng yếu, chúng ta không cần nhúng tay.
Hầu Tam đáp.
- Bảo bối, ta nghe ngươi.
Nói xong đi sát tới, muốn chiếm tiện nghi.
Tái Mẫu Đan lạnh nhạt nói:
- Muốn chết phải không.
- Hắc hắc.
Hầu Tam cười cười lui về, lại nghiêm túc nói:
- Bảo bối, chúng ta đánh cược đi.
Tái Mẫu Đan liếc lão một cái, hỏi:
- Cược gì?
Hầu Tam nhếch miệng cười nói:
- Hai người chúng ta đều nắm giữ một danh ngạch dự thi thiên tài thi đấu, ngươi thu nữ hài áo trắng, ta thu Vân Phi Dương. Ba năm sau thi đấu, đồ đệ người nào lấy thứ tự cao hơn, thì người đó thắng?
Danh ngạch Thiên tài thi đấu, mỗi quận chỉ có một, cường giả giống bọn họ cũng sẽ có một, để lưu cho đồ đệ.
Nói đúng hơn là.
Thi đấu thiên tài ba năm sau không chỉ có thiên tài các quận, cũng sẽ có rất nhiều ẩn thế đại năng, để đệ tử đắc ý của mình rời núi.
Tái Mẫu Đan cười nói:
- Điều này rất thú vị.
Hầu Tam nói tiếp.
- Nếu như đồ đệ lấy ta có thứ tự cao hơn đồ đệ ngươi, ngươi gả cho ta. Ngược lại, ta không quấn lấy ngươi nữa, từ đó lưu lạc chân trời, cả đời không lập gia đình!
- Được.
Tái Mẫu Đan đồng ý.
Hai lão gia hỏa ở chỗ này đánh cược, giống như nhận định Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê sẽ đồng ý bái bọn họ làm sư.
Lại nói chiến trường.
Long Chấn Vũ cùng Vân Phi Dương đứng đối lập, thật lâu không có động thủ.
Điều này làm đám võ giả xem chiến gấp gáp, bọn họ giờ phút này tràn đầy chờ mong, thiên tài đệ nhất Vạn Thế Đại Lục rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Long Chấn Vũ mở miệng nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
- Chờ chút đã.
Vân Phi Dương nói:
- Có thể bố trí trận pháp không?
Long Chấn Vũ nói:
- Trận Đạo và võ đạo trăm sông đổ về một biển, có gì không thể.
Xoát.
Vân Phi Dương giật cánh tay phải, cầm bút vẽ, rất nhanh đã phác hoạ Linh Nguyên Trùng Kích Trận.
Võ giả nơi xa thấy thế, nhao nhao hoảng hốt.
Bố trí trận pháp nhỏ như vậy trên cánh tay có hiệu quả gì?
Vân Phi Dương tiện tay vứt bút, nắm nắm tay, tóc đen dần hóa thành trắng bạc, tu vi từ Vũ Tông trung kỳ, đột phá đến Vũ Vương.
Không sai, là Vũ Vương!
Tên này có thể thi triển cấm thuật, đề cao thực lực đến Vũ Vương, nhưng thủy chung lưu lại thủ đoạn. Bởi vì, đại giới đột phá Vũ Vương là huyết dịch thiêu đốt càng nhanh!
- Hả?
Long Chấn Vũ cười nói:
- Cấm thuật à?
- Tóc đổi màu rồi kìa!
- Cấm thuật?
Mọi người hoảng hốt.
- A.
Hầu Tam và Tái Mẫu Đan cũng bất ngờ.
Loại cấm thuật cải biến màu tóc này, họ lần đầu tiên gặp.
- Tới đi.
Song quyền Vân Phi Dương nắm chặt, tròng mắt hóa thành màu trắng bạc lấp lóe chiến ý, khí thế này, hào khí ngất trời này khiến Võ giả chung quanh chấn kinh.
Xoát!
Hắc Vũ Lăng Ưng đứng trên vai Long Chấn Vũ bay đi.
Long Chấn Vũ nói:
- Ngươi tuy dựa vào cấm thuật tăng lên tới Vũ Vương, nhưng vẫn không có năng lực ngự không phi hành, lý do công bình, ta sẽ trên đất bằng đánh cùng ngươi.
Chữ đánh nói xong.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương, hữu chưởng vung lên, hình thành hơn mười đạo chưởng ấn, mỗi một chưởng ấn đều ẩn chứa thuần linh lực cực mạnh!
- Long Miên Chưởng?
Hầu Tam nhíu mày.
Long Miên Chưởng là bí tịch lục phẩm Long gia độc hữu, không ngờ tiểu gia hỏa này vậy mà chưởng khống huyễn hóa ra nhiều chưởng ảnh như vậy, quả nhiên thiên tư cực mạnh.
Đáng tiếc, cha của hắn là Long Hoàng, lại có các loại tư nguyên Long gia đắp lên, nếu không, hắn sẽ đoạt tới tay cưỡng ép thu đồ đệ.
Vân Phi Dương như cảm thấy đối thủ công kích, thi triển Quỷ Bộ, né tránh chưởng ấn liên miên bất tuyệt, tiếp tục giẫm bộ pháp huyền diệu, xuất hiện phía sau Long Chấn Vũ.
Ông
Linh Nguyên Trùng Kích Trận cánh tay phải ngưng tụ thuần linh lực, bàn tay bộc phát ra hào quang óng ánh, phát ra lực lượng mạnh mẽ.
Ầm ầm!
Bành bành bành!
Trong khoảnh khắc, tiếng nổ vang lên.
Đợi bụi đất tản mát.
Vân Phi Dương cùng Long Chấn Vũ đã bảo trì khoảng cách hơn mười trượng, vị trí bọn hắn do bị thuần linh lực bạo phát, nổ ra vô số hố sâu!
Tôn Thừa Ứng ngu người.
Hắn thấy, Vân Phi Dương chỉ là thiên tài nho nhỏ Đông Lăng Quận, đối mặt với Long Chấn Vũ thì sẽ bị miểu sát, nhưng hai người đối một chiêu, lại không phân thắng thua!
Mọi người cũng khiếp sợ không thôi.
Có thể cùng đệ nhất thiên tài đại lục chống lại một chiêu, điều đã rất trâu bò!
Xoát!
Đột nhiên, một tay Long Chấn Vũ nâng lên một chút, một đầu thuần linh lực hóa thành Long hình phóng tới bầu trời, thể tích dần dần biến lớn, ngửa đầu trường ngâm, có thế khí thôn sơn hà!
Hầu Tam ngưng trọng nói:
- Tiểu tử này luyện ra Long Ngâm Cửu Thiên, rất có phong phạm của Long Hoàng, thuần linh lực sợ đã đạt đến hai trăm trọng. Không được, ta phải ngăn cản hắn, vạn nhất thương tổn đồ đệ của ta thì làm sao!
Hô
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương vung chưởng, thuần linh lực bàng bạc hóa thành một đầu Cự Tượng, khí thế không kém Long hình thực chất chút nào!
Đây là Long Tượng chi chiến!
Phá!
Long Chấn Vũ quát lạnh, Cự Long xoay quanh bỗng nhiên phóng đi, Vân Phi Dương không cam lòng yếu thế, quát:
- Giẫm cho ta!
Hô
Cự Tượng nâng chân trước, đột nhiên đạp tới Cự Long.
Võ giả vây xem ngừng hô hấp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhất Long nhất Tượng, tâm linh rung động thật sâu.
Nhưng.
Thời khắc mấu chốt lúc Long Tượng sắp chạm vào nhau này, mọi người thấy vị trí trung tâm bỗng xuất hiện một lão đầu gù lưng.
Tay trái chỉ Cự Long, tay phải chỉ Tượng!
- Nhất kiếm phá vạn pháp.
Vù vù
Hai đạo lợi kiếm thực chất hóa bay ra, lóe lên một cái rồi biến mất, đâm xuyên nhất Long nhất Tượng, băng tán khí kình như hài tử nhu thuận, yên tĩnh tiêu tán, không có nhấc lên cuồng bạo khí lãng!
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!