Ánh mắt Lục Hàm Chi lập tức sáng lên, cậu hỏi: “Giải quyết sao? Dùng loại đạo cụ nào?”
Hệ thống nói: [Vật phẩm hiếm có thể rơi ra từ rương báu, Phá Sát Trận Pháp.]
Lục Hàm Chi nhíu mày: “Chỉ có con đường duy nhất là mở rương báu sao?”
Đối với cậu, rương báu chính là rương báu của Schrödinger, bởi vì không thể biết sẽ mở ra cái gì.
Hệ thống lạnh nhạt đáp: [Trong khu mua sắm có khu đổi hiếm không giảm giá, ký chủ có thể tự xem xét.]
Lục Hàm Chi nhanh chóng mở khu đổi pháp khí, kéo thanh chọn khu vực đến cuối cùng, rốt cục tìm được cửa vào khu đổi vật phẩm hiếm ở tầng dưới cùng.
Vừa tiến vào khu đổi hiếm, mùi vị xa hoa nồng đậm đã đập vào mặt. Những thứ trong khu vực trao đổi hiếm được bọc trong một lớp màng màu vàng, chỉ có nhãn bên dưới hiển thị giá trị của chúng.
Rốt cục cậu cũng tìm được vật phẩm tên “Phá Sát Pháp Trận” ở khu đổi hiếm, lại phun ra một ngụm máu nghẹn lâu năm khi nhìn tới điểm để đổi.
Cậu đếm những số 0 phía sau, cảm thấy đời mình thế là hết.
Cậu lại nhìn phần thuyết minh cụ thể phía sau dãy số 0 kia: Vật phẩm này là vật phẩm hiếm, không giảm giá, không thể dùng phiếu đổi miễn phí, có tỷ lệ nhỏ rơi ra khi mở rương báu.
Sau khi đọc xong dòng chữ nhỏ kia, Lục Hàm Chi yên lặng rời khỏi khu đổi vật phẩm hiếm.
Cậu cảm thấy mình vẫn nên làm nhiệm vụ cho tử tế trước đi đã!
Dốc sức làm nhiều nhiệm vụ, tích góp nhiều rương báu, lần sau một lần mở mười cái, không tin không thể mở ra Phá Sát Pháp Trận! Ngay cả vật phẩm rèn đúc hiếm như giường nỏ tam cung mà cậu còn mở ra được, đến một ngày nào đó cũng sẽ mở ra Phá Sát Pháp Trận thôi.
Nhưng một ngày nào đó là khi nào?
Đừng đợi đến một ngàn năm sau, biểu muội cũng toi rồi thì chân tướng này còn có ý nghĩa gì đối với muội ấy nữa không? Nhưng vẫn là câu nói kia, chỉ cần IQ không tụt dốc thì biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn.
Không phải chỉ là làm nhiệm vụ sao?
Sau khi Lục Hàm Chi rời khỏi khu mua sắm thì về tới bảng nhiệm vụ.
Nói cũng thần kỳ, cậu mới mở Hàm Ký chưa tới một năm mà đã lấn sân được toàn bộ kinh thành và lan ra cả bốn tỉnh xung quanh. Hơn nữa một số hạng mục mà cậu kinh doanh cũng bị dân chúng bình thường tranh nhau bắt chước, cũng chính là bản lậu.
Tuy rằng chất lượng kém không chỉ một chút so với Hàm Ký, nhưng hay là ở chỗ rẻ.
Lục Hàm Chi cũng không muốn quét bản lậu, dù sao thì ở thời đại đó, có một kế sinh nhai là chuyện chẳng dễ dàng gì.
Tình hình kinh tế tổng thể của Đại Chiêu trì trệ, không thể không nói đến sự lũng đoạn của hoàng thương và việc Hoàng đế kiểm soát quyền lực tài chính quá khắt khe.
Về mặt kinh tế, trăm nhà tranh đua cũng là con đường tốt nhất để cho dân chúng mau chóng giàu lên.
Lục Hàm Chi đi tới trước bảng nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ mới.
Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ lập tức truyền tới: [Chúc mừng ký chủ đã bắt đầu nhiệm vụ giai đoạn thứ tư, mời chọn khu vực phát triển của bạn trước, nhiệm vụ lần này thưởng một điểm giao dịch đó nha!]
Đại khái là Lục Hàm Chi đã lâu không làm nhiệm vụ nên hệ thống có chút vui vẻ.
Lục Hàm Chi cũng nhiệt tình chào hỏi hệ thống: “Đã lâu không gặp, có nhớ tao không? Tuyến nhiệm vụ này của chúng mày thật sự vừa nhiều vừa phức tạp, không cẩn thận còn mất zin. Aizz, đúng rồi, chỗ mày có thuốc tránh thai không? Tao cứ cảm thấy viên tránh thai của Lâm thần y không quá đáng tin.”
Hệ thống đáp rất có trách nhiệm: “Viên tránh thai có tỷ lệ tránh thai là 60%, vẫn có tỷ lệ nguy hiểm, ký chủ có thể dùng thuốc tránh thai chuyên dụng được trao đổi trong hệ thống trong vòng 72 giờ.”
Lục Hàm Chi cảm kích nói: “Cảm ơn, vậy thì tốt rồi.”
Cậu vừa cùng hệ thống trò chuyện vừa lựa chọn khu vực khai phá mới.
Trên bản đồ không nhìn ra khu vực khai phá mới là cái gì, Lục Hàm Chi hỏi: “Lần này muốn khai phá cái gì?”
Hệ thống đáp: “Quy tắc cũ, ký chủ có thể tự mình đi tới khu vực đã lựa chọn để xem xét nha.”
Lục Hàm Chi biết, hệ thống kiêu ngạo sẽ không để yên cho mình. Nhưng hôm nay thật sự đã quá muộn, cậu chỉ đành để ngày mai đi kiểm tra.
Khu vực khai phá đều ở gần thôn trang phía nam. Lục Hàm Chi quyết định sáng mai sẽ ngồi xe ngựa tới.
Lúc này Vũ Văn Mân ôm A Thiền từ ngoài phòng đi vào, nói: “Lâm thần y châm cứu cho A Xu. Mấy ngày nay hắn đọc sách thấy được một bộ châm pháp nên muốn thử hiệu quả.”
Lục Hàm Chi gật đầu, hỏi: “Không có tác dụng phụ gì chứ?
Vũ Văn Mân: “Tác dụng phụ?”
Lục Hàm Chi suy nghĩ một chút, đáp: “Ờ… Ừm, chính là… phản tác dụng.”
Vũ Văn Mân lắc đầu: “Chuyện Lâm thần y không nắm chắc thì hắn sẽ không làm, cho dù không có hiệu quả thì cũng sẽ không phản tác dụng.”
Lục Hàm Chi gật đầu, bế A Thiền.
A Thiền lại giãy đòi xuống, vịn bàn muốn ăn điểm tâm.
Lục Hàm Chi đưa cho bé miếng bánh: “Vậy chúng ta qua đó xem thử?”
Vũ Văn Mân không nhúc nhích, sắc mặt có chút khó xử: “Chúng ta… không tiện lắm.”
Mặt Lục Hàm Chi mờ mịt: “Vì sao?”
Vũ Văn Mân đáp: “Châm cứu ở lưng A Xu cô nương, cần…”
Lục Hàm Chi lập tức hiểu: “Vậy thì không qua nữa.”
Nhưng cậu lại cảm thấy không đúng: “Hả? Lâm thần y cũng là nam, còn A Xu của chúng ta là khuê nữ mà!”
Vũ Văn Mân cạn lời: “Có nha hoàn hỗ trợ xử lý, nhất định sẽ cẩn thận.”
Lục Hàm Chi lo lắng: “Không được, ta phải qua đó xem.”
Vũ Văn Mân hết cách đành ôm A Thiền đi theo, kết quả vừa vào cửa Tố Tâm Trai đã nghe được những tiếng động gà bay chó sủa bên trong.
Giọng nói của Lâm thần y từ bên trong truyền đến: “A Xu cô nương, cô bình tĩnh một chút! Cô mặc quần áo vào trước được không? Cô như vậy sẽ bị cảm lạnh… Các người mau giữ lấy nàng ấy!”
Lục Hàm Chi lao vào phòng, Vũ Văn Mân dừng bước.
Hắn biết Lục Hàm Chi là một tiểu lang quân, cậu đi vào không thành vấn đề, Lâm thần y là lang trung, ở trong phòng cũng không thành vấn đề.
Bản thân hắn là nam, nên kiêng dè.
Lục Hàm Chi đẩy cửa ra bèn thấy cả phòng hỗn độn.
A Xu chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, mặc dù vẫn mặc váy nhưng lại lộ ra toàn bộ phần lưng.
Bọn nha hoàn cầm quần áo khoác lên người nàng ấy, nàng ấy lại cực kỳ không phối hợp. Chén đĩa chén vỡ đầy đất, nhưng vẫn không ai có thể bắt được nàng ấy.
Lục Hàm Chi đã hiểu, A Xu làm sao có thể phối hợp ngoan ngoãn châm cứu?
Nàng ấy không biết đây là chữa bệnh mà chỉ biết là đau, hơn nữa có thể còn sợ hãi.
Nhìn nàng ấy kháng cự với đau đớn như vậy, Lục Hàm Chi thấp giọng nói: “Đây không phải là PTSD đó chứ?”
A Xu lúc trước chịu nhiều vết thương và tra tấn như vậy, sợ đau là điều chắc chắn.
Lâm thần y cũng rất bất đắc dĩ, đành phải lấy ra châm gây mê của hắn, dịch chuyển nhanh vài bước, bắt A Xu đang bám trên cây cột xuống, đâm châm gây mê vào cổ nàng ấy.
Cứ như vậy, A Xu mềm nhũn ngã vào lòng Lâm thần y.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, đặt A Xu trở lại giường, lập tức có nha hoàn đến quấn chăn lên người A Xu, chỉ để lại phần lưng tinh xảo cho Lâm thần y thi châm.
Khóe môi Lục Hàm Chi giật giật, cậu hắng giọng, tiến lên hỏi: “Cái đó… quen biết lâu như vậy mà còn không biết tên đầy đủ của Lâm tiên sinh?”
Lâm thần y lúc này vẫn chưa trở lại bình thường sau trận ồn ào vừa rồi, nhưng hắn vẫn bình thản đáp: “Lâm Trùng Vân.”
Lục Hàm Chi không nhịn được giơ ngón tay cái lên, nói: “Tên… tên hay. Khụ khụ…”
Lục Hàm Chi muốn nói lại thôi, lại bị Lâm thần y nhìn thấu tâm tư: “Lục huynh có việc cứ hỏi, không cần ấp a ấp úng.”
Lục Hàm Chi xấu hổ nở nụ cười hai tiếng: “Dễ nói, dễ nói. Cái kia… ta là muốn hỏi, Lâm tiên sinh đã từng kết hôn chưa?”
Tay thi châm của Lâm thần y đơ ra, hắn đáp: “Chưa từng. Hay là Lục huynh ra ngoài chờ đi?”
Lục Hàm Chi ngượng ngùng cười cười, nói: “Được, được… À cái đó… biểu muội này của ta 18 tuổi, mặc dù bệnh tật quấn thân nhưng nếu chữa khỏi, khẳng định là một cô nương không tệ. Lâm thần y… Hay là suy nghĩ một chút?”
Lục Hàm Chi vừa nói xong đã bị Lâm thần y xách lên ném ra ngoài.
Vũ Văn Mân và A Thiền ở bên ngoài chờ cùng cau mày, nhìn Lục Hàm Chi bị ném ra, đồng thời mở miệng.
Vũ Văn Mân: “Ngươi làm sao vậy?”
A Thiền: “Cha?”
Lục Hàm Chi sờ sờ cái mũi, lại hắng giọng: “Không có việc gì, không có việc gì, Lâm thần y khá nóng tính ha?”
Vũ Văn Mân nhìn cậu, nói: “Đã sớm bảo ngươi không nên đi quấy rầy.”
Lục Hàm Chi vén sợi tóc rối: “Ta biết Lâm thần y tài đức vẹn toàn, chỉ là tới xem thôi mà.”
Nói xong, cậu bế A Thiền lên, nhìn sắc trời rồi nói: “Đi ngủ đi ngủ!” Chắc là mình ăn no rửng mỡ rồi.
Ai sẽ coi trọng nha đầu ngốc A Xu này?
Không chỉ ngốc mà còn xấu, chữa khỏi cũng không biết có di chứng hay không. Đối với một danh y như Lâm thần y, thật sự là quá không công bằng.
Người ta chính là đồ đệ của y thánh Lạc Hàn Y, tương lai xán lạn.
Vũ Văn Mân ở phía sau hỏi: “Ngươi còn ăn cơm tối không?”
Lục Hàm Chi đáp: “Không ăn nữa!” Thật sự không có khẩu vị.
A Thiền lại lắc đầu, quơ bàn tay mập mạp về phía cha lớn hô: “Cha!! Ăn!!!
Lục Hàm Chi: “…”
Ăn ăn ăn! Con chỉ biết ăn!!
Cậu dừng bước, giao A Thiền cho Vũ Văn Mân, tự mình trở về Hàm Ngọc Các.
Cậu thật sự có chút mệt mỏi, mấy ngày nay ngựa không dừng vó chạy, còn nhân tiện thiết kế bẫy cho Tô Uyển Ngưng một phen.
Có lẽ lúc này Tô Uyển Ngưng tức đến hôn mê rồi?
Nghĩ tới đây, Lục Hàm Chi vô cùng vui vẻ.
Cậu mang theo tâm trạng vui vẻ này tiến vào mộng đẹp.
Còn mơ một giấc vô cùng ngọt ngào– mơ thấy mình ấn Tô Uyển Ngưng trên mặt đất tra tấn. Giật tóc cào má, còn mơ thấy mình hủy hoại nhan sắc thịnh thế của nàng ta.
Bộ mặt của Tô Uyển Ngưng không có filter xấu xí dữ tợn giống như nữ quỷ, A Xu thì khôi phục dung mạo, đẹp như thiên tiên. Lâm thần y lúc trước cự tuyệt hôn sự với A Xu, kết quả hối hận đến xanh cả ruột.
Sau khi tỉnh lại, Lục Hàm Chi chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cmn quá tra tấn.
Mặt trời lên cao, lúc này cậu mới phát hiện tối hôm qua A Thiền không về Hàm Ngọc Các.
Cậu đang buồn bực thì thấy Loan Phượng ôm A Thiền trở lại, vừa vào cửa đã vui mừng nói với mình: “Thiếu gia, tối hôm qua tiểu Vương gia ngủ ở trong phòng Vương gia. Vương gia cũng thật sự kiên nhẫn, dỗ tiểu Vương gia ngủ rồi mới đi ngủ. Còn sợ mình đè lên tiểu Vương gia, ngủ ở mép giường. Thiếu gia, Vương gia đối xử với người và tiểu Vương gia thật sự rất có tâm.”
Lục Hàm Chi nghe xong không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy tội lỗi bùng nổ.
A Thiền vốn là con của hắn, có nên nói cho hắn biết hay không?
Cậu cảm thấy mình đúng là nên nói rõ ràng, một mực gạt hắn như vậy cũng không phải cách hay.
Chỉ là nếu thế, ràng buộc giữa mình và hắn sẽ rất khó tách rời. Nếu có một ngày mình đi, hắn phải đối mặt với một Lục Hàm Chi xa lạ thế nào đây?
Khóe môi cậu khẽ nhếch, nói: “Vậy sao? Vương gia đâu? Ta có lời muốn nói với ngài ấy.”