Lục Hàm Chi hít sâu một hơi, cảm thấy khá bế tắc.
Mỗi khi tìm thấy manh mối quan trọng, phần mấu chốt nhất lại bị đứt đoạn.
Vũ Văn Mân nói: “Ta để các ẩn vệ tiếp tục điều tra, nhưng chuyện này qua lâu quá rồi, rất nhiều chi tiết không thể điều tra được nữa. Dù có tìm ra hay không, Tô Uyển Ngưng và Sửu Nô chắc chắn liên quan tới nhau.”
Lục Hàm Chi cũng nghiêm túc cân nhắc: “Ừm, chỉ cần biết được động cơ của nàng ta, chúng ta sẽ hiểu vấn đề sâu xa bên trong. Bây giờ ta đã hiểu được phần nào nguyên nhân khiến nàng ta có tâm lý biến thái rồi.”
Vũ Văn Mân hỏi: “Hửm? Nguyên nhân là gì?”
Lục Hàm Chi nói: “Là ghen tị đó! Cái tên Sửu Nô cho thấy nàng ta có vẻ ngoài vô cùng xấu xí. Là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, hẳn là cuộc sống của nàng ta không dễ dàng gì. Hơn nữa nàng ta chứng kiến tiểu thư được yêu thương chiều chuộng, thấy vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy, gia thế lớn, những thứ giống thiên đường đó khiến nàng ta phải thèm muốn. Khi sự thèm muốn ấy lên đến đỉnh điểm, nó sẽ biến thành ghen tị. Sự ghen tị ấy lớn đến tột cùng sẽ tạo nên một tâm lý biến thái.”
Chắc hẳn đã có điều gì khác xảy ra, thứ đã khiến cảm xúc này lên men và trở nên điên cuồng.
Tục ngữ nói “trời muốn diệt ai, tất sẽ khiến cho điên cuồng”.
Sau khi có được hệ thống, nếu Tô Uyển Ngưng chỉ muốn thay đổi số phận bi thảm của mình để sống bình thường thì sẽ không đi đến bước này. Bây giờ nàng ta muốn quay đầu cũng khó, chỉ có thể điên cuồng đi từng bước một.
Sau lưng nàng ta đã chồng chất biết bao xương cốt, có lẽ không thèm để ý gì nữa rồi.
Đúng như Lục Hàm Chi dự đoán, lúc này Tô Uyển Ngưng đã ở trong thế cưỡi trên lưng cọp, nhưng nàng ta lại càng khao khát thành công hơn. Hiện giờ Thái tử đi bước nào cũng khó, bề ngoài thì thấy thánh sủng vẫn còn, nhưng thực chất chỉ là giả tưởng.
Hắn ta là Thái tử nhưng lại không nắm quyền lực thực sự trong tay. Kể từ khi Hoàng đế lâm triều, chức danh giám quốc của hắn ta chỉ còn là “có tiếng không có miếng”.
Hơn nữa, dường như Hoàng đế đã có sức sống hơn rất nhiều.
Đấy chính là nguyên nhân khiến Tô Uyển Ngưng nóng lòng dùng phương án dự phòng thứ hai, vốn tưởng cả đời sẽ không cần đến nó, ai ngờ lại phải dùng sớm như vậy.
Trong phủ Thái tử, Tô Uyển Ngưng đứng bên cửa sổ.
Thật ra Tông Nguyên không có quan hệ gì với nàng ta, nói ra thì còn phải cảm ơn “Tô Uyển Ngưng” lúc đó.
“Tô Uyển Ngưng” đối xử với ả rất tốt, ăn ngon, mặc đẹp, vui chơi, nàng đều chia phần cho ả.
Hừ, ra vẻ đạo mạo, đều lấy sự cao thượng của mình để khoe khoang trước nỗi đau của người khác. Lại còn trách móc ta không nên vì một đoạn nhân duyên mà hãm hại người khác?
Nếu ngươi thật sự tốt với ta, tại sao lại định gả ta cho tên đồ tể bán thịt kia chứ?
Nếu ngươi thật sự thật sự tốt với ta, lẽ ra ngươi nên ủng hộ khi ta quyết định làm tiểu thiếp của gia chủ chứ?
Nhưng ngươi đã làm gì?
Tô Uyển Ngưng nhắm mắt lại, “Sửu Nô” đã là chuyện của kiếp trước.
Bây giờ nàng ta là Tô Uyển Ngưng, là người được vạn người sủng ái yêu thương, là đích tiểu thư có gia thế và vòng xã giao tốt. Nghĩ đến cảnh “Tô Uyển Ngưng” tha thiết cầu xin chính mình trước khi chết, trong lòng nàng ta là sự khoái trá vô tận.
Không phải ngươi được vạn người chiều chuộng yêu thương sao?
Không phải ngươi luôn cao cao tại thượng sao?
Sự hiền lành thương xót của ngươi đâu rồi?
Lòng tốt mà ngươi thích bố thí đâu rồi?
Nếu ngươi thực sự có ý tốt thì không nên cho ta hy vọng rồi lại khiến ta thất vọng hết lần này đến lần khác.
Nếu ngươi thực sự có ý tốt, ngươi không nên cho ta sống như thiên kim tiểu thư, để rồi lại bắt ta quay về thân phận nha hoàn xấu xí!
Những gì chưa từng có, ta sẽ không thèm muốn, nhưng rõ ràng đã có được rồi, vì sao lại muốn cướp chúng đi?
Tô Uyển Ngưng tức giận quăng chén trà sứ trắng tinh xảo trên bàn xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó nàng ta mới phát hiện ra chiếc chén này là của Hàm Ký.
Nhìn chiếc chén sứ trắng tinh, trong lòng Tô Uyển Ngưng thoáng hiện lên một tia gian xảo.
Lục Hàm Chi!
Tính ra năm đó, biểu ca này là người chiều chuộng “Tô Uyển Ngưng” nhất.
Yêu thương nàng ấy như muội muội ruột thịt. Đưa nàng ấy đi gặp gỡ các quý nhân ở xung quanh kinh thành, kết thân với các Hoàng tử Quận chúa.
Nàng ấy chỉ là một y nữ nho nhỏ mà lại được kết thân với người của hoàng gia, thậm chí còn tạo quan hệ với các nương nương trong cung.
Dựa vào y thuật tài giỏi của mình, nàng ấy đã chẩn bệnh cho họ.
Phát cháo phát thuốc cho người nghèo.
Nàng ấy là một người tốt, như thế lại càng khiến mình trông tầm thường.
Bản thân chỉ là bùn lầy bên cạnh ngọc quý, thế mà càng khiến viên ngọc ấy tiếng thơm lan xa vì đã không khinh thường mình. Người đời còn muốn mình phải mang ơn, nếu không chính là vô ơn bạc nghĩa.
Mình đã hầu hạ “Tô Uyển Ngưng” đến khi nàng ấy lấy chồng sinh con, bản thân thì đến tuổi đôi mươi vẫn chưa kết hôn. Nhưng bởi vì bãi “bùn lầy” này cũng có người thương nhớ.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là mẹ đối xử với nàng ta tốt nhất, những phương pháp hạ độc lừa người đó đều là mẹ dạy cho nàng ta khi còn bé.
Chỉ cần một ly rượu độc, gã đồ tể cao lớn đã chết.
Đáng tiếc, năm nàng ta 13 tuổi, mẹ đã bị người cha mắc bệnh phong đánh chết. Nàng ta từng oán trách mẹ vì sao lại không sinh ra mình xinh đẹp giống bà ấy?
Mà nghĩ lại, nếu sinh ra đã có khuôn mặt của mẹ, vậy chẳng phải sẽ bị gả cho tên quản gia mắc bệnh hủi chỉ vì lỡ quyến rũ lão gia ư?
Tô Uyển Ngưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, có một số thứ rất dễ gây nghiện, chẳng hạn như “xinh đẹp” hay “giàu sang quyền quý”.
Ngoài cửa truyền có tiếng nha hoàn gõ cửa: “Uyển trắc phi, Thế tử Tông Nguyên cầu kiến ạ.”
Tô Uyển Ngưng nhíu mày thầm mắng, không phải đã nói không được tùy tiện tới đây sao?
Hết cách, nàng ta đành nói: “Mời đệ ấy tới sảnh phụ, lát ta qua.”
Nha hoàn đáp rồi đi báo lại.
Tông Nguyên mặc một bộ đồ trắng thuần, ôm một bọc hạt sen, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn đang hát một bài đồng dao: “Yêu nhi đi hái sen, đi chân trần về hướng bắc, hái sen trong hồ nước nam, cá quẫy lá sen, cá quẫy lá sen về phía Tây, cá quẫy lá sen về phía Đông…”
Tiếng nói của Tô Uyển Ngưng vang lên từ phía sau hắn: “Đệ đấy, đã lớn như vậy rồi mà còn hát bài đồng dao này sao?”
Tông Nguyên quay đầu thấy Tô Uyển Ngưng bèn lập tức nhào sang ôm nàng ta, gọi: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Cuối cùng đệ cũng gặp được tỷ tỷ rồi! Đệ nhớ tỷ lắm đó!”
Nói xong, nước mắt Tông Nguyên lập tức chảy xuống, hắn oà khóc nức nở, nhìn thấy mà thương.
Tô Uyển Ngưng ôm hắn vỗ lưng mấy cái rồi nói: “Nhìn đệ kìa, đã lớn rồi mà vẫn thích khóc nhè vậy?”
Tông Nguyên lau khô nước mắt: “Tỷ tỷ quên rồi ư? Bài đồng dao này là tỷ dạy cho đệ mà!”
Tô Uyển Ngưng thở dài: “Đương nhiên là tỷ nhớ! Yêu nhi đi hái sen, đi chân trần về hướng bắc, hái sen trong hồ nước nam, cá quẫy lá sen, cá quẫy lá sen về phía Tây, cá quẫy lá sen về phía Đông, cá quẫy lá sen về phía Nam…”
Hát mấy câu, nước mắt Tô Uyển Ngưng chảy xuống.
Tông Nguyên nhíu mày: “Tỷ tỷ còn nói đệ, không phải tỷ cũng khóc sao?”
Tô Uyển Ngưng lấy khăn tay ra lau khóe mắt: “Tỷ chợt nghĩ về thời thơ ấu, nhất thời không nhịn được mà thôi, nếu cha mẹ còn sống thì đệ sẽ không còn nhỏ mà đã…”
Tông Nguyên tiến lên che môi Tô Uyển Ngưng lại: “Tỷ tỷ đang nói gì vậy? Tỷ đã quên lúc tách ra, chúng ta đã nói như thế nào sao? Cho dù đối phương là ai, chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ, báo thù cho cha mẹ! Tỷ tỷ, cha mẹ sẽ không chết vô ích! Ơn của bọn họ với đệ cao như núi, không có tỷ tỷ, Tông nguyên đã chết từ lâu rồi. Không có cha mẹ, đệ cũng đã lưu lạc đầu đường! Tông Nguyên đã lập lời thề trước mộ cha mẹ, cho dù phải tan xương nát thịt, đệ cũng phải xé xác tên đạo tặc kia!”
Tông Nguyên khịt mũi, trong mắt tràn đầy sự hồn nhiên và thông minh.
Hắn nhếch miệng cười: “Tỷ tỷ, đệ đã trưởng thành rồi, đã đến lúc đệ bảo vệ tỷ!”
Tô Uyển Ngưng vui mừng: “Cha mẹ trên trời có linh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Tông Nguyên chớp mắt, kéo tay Tô Uyển Ngưng ngồi xuống, nói: “Đệ cũng rất hạnh phúc, nhìn thấy tỷ tỷ gả cho Thái tử, có thể sống những tháng ngày yên bình, đệ vui mừng hơn ai hết.”
Trong mắt Tô Uyển Ngưng lộ ra tia miễn cưỡng, Tông Nguyên nhạy cảm lập tức nói: “Tỷ tỷ, Thái tử đối xử với tỷ không tốt sao?”
Tô Uyển Ngưng lắc đầu: “Không, chàng ấy đối xử với tỷ rất tốt, thậm chí còn lạnh nhạt chính phi và các thị quân khác. Vậy mà tỷ lại lợi dụng chàng ấy chỉ vì điều tra hung thủ hại chết cha mẹ, xem kẻ phóng hỏa và hành hung là ai.”
Tông Nguyên lập tức hỏi: “Vậy tỷ đã điều tra được chưa?
Tô Uyển Ngưng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “A Nguyên, tỷ hối hận rồi, tỷ không nên để đệ đến Đại Chiêu. Bây giờ tỷ sẽ nói với ca ca của đệ, bảo hắn đưa đệ trở về Đông Doanh!”
Tông Nguyên ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Chúng ta tới kinh thành để điều tra rõ nguyên nhân cái chết của cha mẹ, để báo thù mà? Tại sao bây giờ tỷ lại hối hận? Cha mẹ chết thảm như vậy, sao chúng ta có thể mặc kệ? Tỷ tỷ, chúng ta đã đi đến bước này rồi, bây giờ hối hận cũng đã muộn!”
Tô Uyển Ngưng lại không ngừng lắc đầu, nói: “Không phải đâu A Nguyên, tỷ chỉ muốn đệ sống thật tốt, có một cuộc đời bình an. Làm đàn ông bình thường hay tiểu lang quân đều được, cưới một người rồi sống an ổn qua ngày vẫn là tốt nhất. A Nguyên, tỷ tỷ không thể thất bại được nữa, đệ là người thân duy nhất của tỷ, lỡ như đệ lại giống như cha mẹ… Đệ nói xem, tỷ tỷ chịu sao nổi?”
Tông Nguyên giật mình nhìn Tô Uyển Ngưng, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Ngày tỷ tỷ cứu đệ về nhà, mạng của A Nguyên cũng chính là mạng của nhà họ Tô. Nhà họ Tô là nhà, là gốc rễ của đệ, cho nên đệ mới đặt tên cho mình là Tông Nguyên. 8 năm ở nhà họ Tô là khoảng thời gian Tông Nguyên cảm thấy vui vẻ nhất. Nếu không thể báo thù cho cha mẹ, vậy đệ sống còn có ý nghĩa gì? Không bằng… cứ đi theo cha mẹ thôi.”
Nói xong Tông Nguyên bèn lấy dao găm từ bên hông ra, đâm vào chiếc cổ trắng mịn của mình.
Tô Uyển Ngưng vội vàng xông lên ngăn con dao lại.
Dao găm bén nhọn, bốn ngón tay Tô Uyển Ngưng đều bị dao cứa rách.
Tông Nguyên lo lắng kéo tay nàng ta qua, nói: “Tỷ tỷ! Tỷ điên rồi sao? Tỷ bị thương rồi!”
Tô Uyển Ngưng ôm hắn vào lòng: “A Nguyên, đệ sắp làm tỷ tức chết rồi, đừng hở ra là lại muốn chết như vậy, cha mẹ đã chết, nếu đệ cũng chết thì chỉ còn lại mỗi mình tỷ ở trên đời này, đệ muốn tỷ phải sống sao đây?”
Tông Nguyên bật cười: “Tỷ tỷ, đệ biết ngay mà, tỷ vẫn quan tâm đệ nhất. Nếu tỷ vẫn quan tâm đệ thì cứ nói tên kẻ thù của chúng ta cho đệ biết đi! Tông Nguyên không sợ chết, chỉ sợ chết vô ích. Để trả thù máu cho cha mẹ, đệ có chết cũng thấy đáng.”
Tô Uyển Ngưng nghẹn ngào gật đầu: “… Được, tỷ nói cho đệ biết.”
Tông Nguyên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Uyển Ngưng, chỉ nghe nàng ta gằn từng chữ: “Lục Hàm Chi.”
Tông Nguyên nhíu mày: “Lục Hàm Chi? An thân vương phi?”
Tô Uyển Ngưng gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong phủ An thân vương, Lục Hàm Chi hắt xì một cái, cậu xoa mũi lẩm bẩm: “Ai đang mắng mình thế?”
Sau đó nhìn thấy A Xu đang chơi đùa với A Thiền bỗng ôm ngực, run rẩy đứng lên như thể cực kỳ đau đớn.