Hôm sau, trong phủ An thân vương.
Lục Hàm Chi cười tủm tỉm nhìn Doãn Tông đang đỏ bừng cả khuôn mặt, nói: “Nhìn khí sắc hồng hào của đại ca, xem ra khá thuận lợi nhỉ?”
Doãn Tông khẽ gật đầu: “Kỳ phát tình của ta sắp tới, có huynh ấy giúp, mấy ngày này sẽ đỡ khó chịu hơn.”
Kỳ phát tình của tiểu lang quân giống như Đại Vũ trị thủy, nên khơi thông hơn là chặn dòng. Nếu được khơi thông tốt thì sẽ không bị giày vò quá dữ dội trong kỳ phát tình.
Lục Hàm Chi không biết, bởi vì cậu còn chưa trải qua kỳ phát tình được mấy lần đã có A Thù. Đợi tới lúc sinh A Thù xong mà không có ý định sinh tiếp thì có thể thử một chút.
Doãn Tông hơi lo lắng: “Hàm Chi, ta làm như vậy không được ổn lắm đúng không?”
Lục Hàm Chi gật đầu: “Đúng là không ổn lắm.”
Doãn Tông: “…”
Bộ ngươi không theo lẽ thường được hả?
Lúc này không phải nên an ủi con người đang tự trách là ta đây một chút sao?
Lục Hàm Chi lại thản nhiên nói: “Thì đã sao? Muốn thể diện hay đàn ông, huynh chọn một đi!”
Doãn Tông: …Ta chọn cái sau.
Lục Hàm Chi ngầm hiểu, nhướng mày nhìn hắn: “Yên tâm đi! Với cái tính cứng đầu cứng cổ của hắn, 800 năm cũng không thông suốt nổi đâu. Mà như thế với hắn mới tốt, huynh cứ yên tâm đi, Ẩn Nhất có khôi phục ký ức cũng sẽ không nói thêm cái gì.”
Doãn Tông gật đầu, sau lưng lại truyền tới giọng trong trẻo của thiếu niên: “Không nói thêm cái gì? Lục Hàm Chi, ngươi lại bày quỷ kế gì đấy?”
Lục Hàm Chi vừa quay đầu đã thấy Tông Nguyên với vẻ mặt khó chịu đang tiến vào sân của cậu.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, chắc mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa?
Cậu vừa định mở miệng hỏi, Tông Nguyên đã nói: “Ta nói trước nhé, còn nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc nào là ta sẽ không đi làm liều với các ngươi nữa đâu.”
Vừa nhớ tới màn kịch ngày đó mà hắn vẫn còn nơm nớp lo sợ, nhỡ không thành công thì không riêng hắn gặp xui xẻo mà Nhung phi nương nương cũng sẽ bị phạt.
Ai ngờ Hoàng đế vẫn nhẫn nại dỗ hắn nửa ngày, lại còn đồng ý với lời kịch mà Lục Hàm Chi bảo hắn nói?
Lục Hàm Chi cười, kéo hắn vào thư phòng.
Bọn họ đã bàn bạc rất nhiều bí mật trong thư phòng của Vũ Văn Mân, số người tham dự hiện nay đã đạt đến con số 7.
Lục Hàm Chi, Vũ Văn Mân, Vũ Văn Giác, Lục Húc Chi, Mộc Thanh Đồng, Doãn Tông, Tông Nguyên, hôm nay đều đến đủ.
À, còn cả Ẩn Nhất vẫn luôn ngồi canh trên nóc nhà.
Gần đây Tông Nguyên hay chạy ra ngoài, Hoàng đế biết hắn không chịu ngồi yên nên không ngăn cản, chỉ phái người đi theo.
Tông Nguyên không đi đường cái, thường xuyên vừa ra khỏi cung đã mất dấu.
Qua một canh giờ lại tự mình xuất hiện, chơi trốn tìm rất thành thạo.
Lúc này hắn cũng chỉ có một canh giờ nên Lục Hàm Chi nhanh chóng triệu tập mọi người lại để mở họp.
Tông Nguyên kể lại chuyện trong cung hôm qua, ai cũng đoán chắc Hoàng Thượng muốn phong hậu. Nhưng muốn phong vị tiểu chủ mới 16 tuổi vừa vào cung làm hậu, hẳn sẽ bị ngăn cản kịch liệt.
Chưa kể tới các phi tần mà ngay cả các quần thần trong triều cũng sẽ phản đối.
Huống chi Tông Nguyên là người của Đông Doanh, phong hắn làm hậu chẳng khác nào ngầm thừa nhận Đông Doanh tham gia vào chính sự, hậu quả khó mà lường được.
Cả đám thảo luận tính khả thi của chuyện này, cuối cùng đành gửi hy vọng ở Tô Uyển Ngưng, hy vọng nàng nhanh chóng ra tay với Hoàng đế.
Cuối cùng Mộc Thanh Đồng im lặng nãy giờ mở miệng nói: “Hoàng đế đã già nên hồ đồ rồi?”
Lục Hàm Chi thở dài: “Gần như vậy. Lão thấy Tông Nguyên giống Bình công tử như đúc, đã trở nên điên dại.”
Mộc Thanh Đồng lộ vẻ mặt phức tạp, cuối cùng y không nói gì thêm.
Lục Hàm Chi biết y không chấp nhận được, dự định sau này lúc mở họp sẽ không gọi y nữa, coi y như con bài tẩy là được.
Cậu biết càng gần đích thì càng không thể loạn, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên cậu hành động bình tĩnh hơn bất cứ ai, thậm chí còn định đi giám sát xây cầu tiếp.
Trước khi ra cửa lại bị Vũ Văn Mân gọi lại, đối phương nhíu mày nhìn bụng cậu, hỏi: “Hàm Chi, đã 7 tháng rồi, ngươi còn muốn bôn ba?”
Lục Hàm Chi dừng bước, xoay người lại nhìn Vũ Văn Mân, vô thức sờ lên bụng rồi bước tới quàng cổ hắn: “Lo lắng cho ta à?”
Vũ Văn Mân nói: “Ta không nên lo lắng sao?”
Lục Hàm Chi cười: “Xin lỗi, ta đầu sắt quá phải không?”
Vũ Văn Mân khó hiểu: “Sao?”
Lục Hàm Chi càng cười dữ hơn, cậu tì trán lên ngực Vũ Văn Mân: “Ý là cứng đầu, chuyên đâm đầu vào chuyện khó ấy.”
Vũ Văn Mân ôm eo Lục Hàm Chi, hôn một cái trên trán cậu: “Ta sợ ngươi quá mệt mỏi, hai tháng nữa Thù nhi sẽ chào đời, ngươi nên chú ý đến bản thân hơn.”
Lục Hàm Chi kề bụng sát vào bụng Vũ Văn Mân, khẽ hỏi hắn: “Ngài có cảm giác được Thù nhi đang động đậy không?”
Vũ Văn Mân đưa tay sờ bụng cậu, quả nhiên cảm nhận được dưới bàn tay hơi nhấp nhô.
Nụ cười tràn đầy đáy mắt, hắn khẽ mỉm cười: “Thù nhi ngoan mà, nhất định con sẽ tốt tính giống ngươi.”
Lục Hàm Chi thầm nghĩ, tính nết giống mình cũng ổn hả?
Một Lục Hàm Chi đã khiến thế giới trong sách sụp đổ, thêm 1 đứa nữa thì toang luôn.
Lục Hàm Chi ghé vào ngực Vũ Văn Mân, nhỏ giọng nói: “Ngài yên tâm, ta không sao, cũng sẽ chú ý tới sức khỏe của mình. Chắc ngài không biết, chứ người mang thai thì càng phải đi lại nhiều hơn thì lúc sinh mới không yếu quá.”
Vũ Văn Mân nói: “Sau này ngươi đi đâu thì nhớ nói, ta sẽ cố gắng thu xếp đi cùng.”
Hơi thở hai người giao hòa vào nhau, Lục Hàm Chi áp trán mình lên trán Vũ Văn Mân: “An thân vương bận trăm công ngàn việc, đâu còn thời gian ở bên vợ con?”
Vũ Văn Mân nói: “Ngươi ăn nói hẳn hoi cho bổn vương!”
Lục Hàm Chi nằm sấp trong ngực hắn nở nụ cười, nói: “Ta biết mà. Ngài xem, ta được cưng chiều như vậy thì sao chịu được mệt nhọc? Ngài yên tâm đi, ta không sao, cả nhà chúng ta đều sẽ bình an.”
Sau một hồi nghỉ ngơi, hai người lại ai bận việc người nấy.
Lục Hàm Chi lại vì chút thời gian ấm áp vừa nãy mà hạnh phúc suốt cả ngày.
Cậu cười tủm tỉm nhìn tấm xi măng cuối cùng được lắp đặt trên mặt cầu treo, bắt đầu có người qua cầu, hệ thống bên trong không gian tinh thần rốt cục truyền đến tiếng nhắc nhở nhiệm vụ đã được hoàn thành.
Lục Hàm Chi bấm tay tính toán, cứ như vậy, mình sẽ có trọn vẹn 8 rương báu vật trung cấp.
Lúc này cậu đang liều mạng tích trữ rương báu, chứ không đã chẳng vội vã làm nhiệm vụ như vậy.
Cậu nhắm rồi mở hai mắt, quyết định làm tiếp nhiệm vụ mới.
Căn cứ vào thói quen của hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo hẳn là bản nâng cấp từ nhiệm vụ thứ nhất.
Quả nhiên hệ thống nhắc nhở: “Hãy xây một cái cầu phao trên sông Trường Kinh, tải trọng 10000 cân trở lên, độ rộng 10 mét trở lên, đồng thời mở một con đường nối liền với kinh thành.”
Ban thưởng vẫn là hai rương báu vật, thêm 150 điểm giao dịch.
Lục Hàm Chi sờ bụng, thầm nghĩ cầu phao cũng không khó lắm. Khó hơn cầu treo một chút nhưng lại đơn giản hơn các cây cầu khác. Những ghi chép trong lịch sử về sự xuất hiện của cầu phao tương đối sớm, đại khái từ thời nhà Chu đã có.
Cầu xuất hiện càng sớm, độ khó lúc xây càng nhỏ. Nghe nói Chu Văn Vương vì cưới vợ đã xây một cây cầu phao ở Vị Thủy, có chừng 3000 năm lịch sử.
Sau khi đọc chi tiết nhiệm vụ, Lục Hàm Chi lấy bản thiết kế cầu phao từ trong không gian của hệ thống ra.
Lục Hàm Chi nhìn bản vẽ, thấy cấu tạo của cầu phao không phức tạp, thậm chí còn khá đơn giản. Nó lấy thuyền hoặc hòm nổi thay thế cho trụ cầu, dựng khung xà ngang trên đó, cuối cùng đặt ván làm mặt cầu. Có thể thấy trọng điểm của nhiệm vụ này không nằm ở cầu phao mà là con đường nối giữa kinh thành và cầu phao.
Sửa đường xây cầu đương nhiên là sự ưu tiên hàng đầu về mặt dân sinh.
Nhiệm vụ thứ nhất là nơi sống, nhiệm vụ thứ hai đương nhiên là phương tiện di chuyển.
Được thôi!
Muốn làm giàu trước hết phải sửa đường, không thể để ngoại ô phía bắc tiếp tục hoang vắng.
Thật ra cậu cũng có tư tâm, tuy bây giờ Vũ Văn Mân còn chưa làm vua Đại Chiêu, nhưng cậu không muốn hắn phải tiếp nhận một Đại Chiêu suy sút như kiếp trước.
Cậu không muốn hắn phải vất vả, chỉ vì thanh lý đám ung nhọt mà hao hết sức lực cả đời.
Lục Hàm Chi hít sâu một hơi, tiếp nhận nhiệm vụ.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Vũ Văn Mân đang đứng cách đó không xa, trong tay bưng một bát nước mơ, gật đầu với cậu.
Lục Hàm Chi hỏi: “Sao ngài cũng tới đây vậy?”
Vũ Văn Mân cười: “Nếu không tới thì sẽ không biết ngươi cũng hay ngẩn người.”
Lục Hàm Chi sờ gáy: “Ầy, ngẩn ra tí thôi, chúng ta về nhé?”
Vũ Văn Mân gật đầu: “Ừm, ta tới đón ngươi mà.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Trong cung có tin gì à?”
Vũ Văn Mân tiếp tục gật đầu: “Mẫu phi nói muốn rời cung đến vương phủ ở mấy ngày, hẳn là Hoàng Thượng đã nói gì đó với bà. Nhĩ Nhã vừa mới báo tin, ta đã nhờ hoàng huynh dọn dẹp Đông viện để mẫu phi vào ở.”
Ráng chiều dần lặn phía tây, Lục Hàm Chi biết vở kịch sắp bắt đầu rồi.
Trên đường đi, cậu cho Vũ Văn Mân nhìn bản kế hoạch thi công con đường của mình, hắn rất ngạc nhiên: “Nếu quả thật có thể sửa chữa con đường này, chắc chắn nó sẽ trở thành con đường giao thông quan trọng của kinh kỳ!”
Lục Hàm Chi cười nói: “Sau khi con đường này được khánh thành, phía bắc kinh thành sẽ không còn hoang vắng như thế nữa. Về sau người hành hương vãng lai sẽ càng ngày càng nhiều.”
Vũ Văn Mân ôm Lục Hàm Chi, cậu thuận theo ghé vào ngực của hắn ngáp một cái, cứ vậy mơ màng ngủ thiếp đi.
Vũ Văn Mân thở dài, trong mắt tràn đầy sự đau lòng.
Lục Hàm Chi không nên tham gia vào tranh đấu trong hoàng thất, lấy sự thông minh cùng tài hoa của cậu, kiếp này có thể sống vô tư sung túc.
Bây giờ lại phải vác bụng bầu 7 tháng chạy tới chạy lui. Vũ Văn Mân thấy đời này mà không cho cậu được một cuộc sống bình yên thì quá uổng 1 kiếp sống lại.
Đến khi xe ngựa vào phủ An thân vương, Lục Hàm Chi vẫn còn đang ngủ say, hẳn đã rất mệt.
Hôm nay cầu treo được hoàn thành, Lục Hàm Chi theo sát cả ngày trời, tinh thần tập trung cao độ nên tiêu hao rất nhiều sức lực.
Vũ Văn Mân muốn ôm cậu về phòng ngủ một lúc, chợt thấy Tông Nguyên mặc áo gấm trắng thướt tha từ hậu viện đi tới.
Trùng hợp là hắn vừa mới đi tới, Nhung quý phi cũng từ Đông viện đi sang. Hai người đến giữa vườn hoa, bất ngờ đụng mặt.
Kể từ lần đánh nhau trước đó, hôm nay hai người mới gặp lại lần đầu tiên.
Nhung quý phi vừa thấy Tông Nguyên đã hớn hở nói: “Đây chẳng phải là cháu của ta sao? Mau tới đây cho bà nội nhìn cái nào!”
Lục Hàm Chi tỉnh dậy, suýt đã rớt khỏi ngực Vũ Văn Mân.
—————
Tông Nguyên:… QAQ