Vừa nghe thấy giọng nói này, trái tim Lục Hàm Chi chợt lạnh đi.
Nhưng bùa cao cấp cũng cần thời gian mới phát huy tác dụng, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy thanh tiến độ trên lá bùa.
Lục Hàm Chi muốn ngất tới nơi, cậu đành xoay người chui xuống dưới gầm giường để trốn, khoảnh khắc nữ chính đẩy cửa bước vào thì thanh tiến độ trên quải trượng cũng đã hoàn thành.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, bên tai cũng truyền tới tiếng nói của hệ thống: [Chúc mừng ký chủ lần đầu tiên sử dụng pháp khí cao cấp thành công, hệ thống sẽ tặng điểm giao dịch. Pháp khi không chỉ có thể ngăn chặn tất cả các công kích tinh thần mà còn có khả năng thanh lọc. Phạm vi một trăm mét xung quanh người sử dụng sẽ không bị công kích tinh thần ảnh hưởng, đồng thời còn chữa trị những tổn thương cho người bị hại.]
Lục Hàm Chi vô cùng vui vẻ, cụ bà Lục là một người hiền lành gần gũi, chỉ vì bị Tô Uyển Ngưng khống chế quá lâu nên mới biến thành dáng vẻ này. Cậu hy vọng bà cụ có thể sống lâu trăm tuổi, không bị kẻ ác tiếp tục khống chế nữa.
Tô Uyển Ngưng bước lại gần giường của cụ bà, Lục Hàm Chi nín thở, thậm chí cậu còn có thể cảm giác được có một bức tường vô hình đang bảo vệ hơi thở của cậu.
Hệ thống lên tiếng: [Phát hiện mục tiêu gặp nguy hiểm, vòng bảo vệ sẽ tự động mở ra.]
Lục Hàm Chi thầm nói trong lòng: cuối cùng hệ thống mày cũng có lương tâm được một lần!
Sau đó lại nghe hệ thống nói: [Một lần bảo vệ sẽ tốn một điểm giao dịch.]
Lục Hàm Chi: …@#¥%! Cứ coi như tao chưa nói gì hết!
Tô Uyển Ngưng đi đôi giày thêu màu hồng đứng trước mặt Lục Hàm Chi, đầu tiên nàng ta cười nhẹ, sau đó mới nói: “Bà ngoại ơi, rời giường uống thuốc đi ạ, uống xong canh an thần rồi hãy ngủ tiếp.”
Đúng vậy, vấn đề chắc là do canh an thần này gây nên.
Tô Uyển Ngưng cho cụ bà uống canh an thần nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng có hiệu quả hỗ trợ giấc ngủ, nên bây giờ cụ bà ngủ nhiều tới mức đáng sợ. Cụ bà nằm trên giường ho khan một tiếng, được Tô Uyển Ngưng đỡ dậy rồi cho uống canh an thần.
Tô Uyển Ngưng bình tĩnh cười nói: “Bà ngoại ngoan quá, uống hết canh rồi ngủ một giấc, bảo đảm người có thể hưởng thụ thiên đường.”
Sau khi nói xong câu đó thì Tô Uyển Ngưng bước ra khỏi phòng cụ bà.
Lục Hàm Chi từ dưới gầm giường chui ra, mới vừa đặt quải trượng về lại đầu giường của cụ bà thì đã thấy cụ bà co rúm lại, nôn ra tất cả thuốc vừa uống xong xuống mép giường.
Lục Hàm Chi lập tức đỡ người dậy, sau đó lấy khăn tay ra lau cho cụ bà.
Đợi đến khi cụ bà đã yên ổn lại, cuối cùng mở hai mắt ra, lúc này trong mắt bà cụ mới khôi phục lại một tia tỉnh táo.
Nhìn biểu cảm của bà cụ, chắc là nhận ra được Lục Hàm Chi.
Cụ bà cau mày gọi một tiếng: “Hàm Nhi?”
Lục Hàm Chi để bà dựa vào lòng mình: “Bà nội, đúng là cháu đây, bà cảm thấy thế nào rồi?”
Cụ bà không khỏi mơ màng hỏi: “Ta đây là… Đang ở đâu vậy?”
Lục Hàm Chi đáp: “Bà đang nằm trong phòng mình, bởi vì bà bị bệnh, hơn nữa còn bệnh trong thời gian rất dài, bây giờ bà có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Cụ bà nghĩ rồi nói: “Ta… Ta cảm thấy như có người luôn khống chế ta làm việc. Rõ ràng ta không muốn nhưng vẫn bị ép làm theo. Ta còn… Làm một vài chuyện, đánh Hàm Nhi, phạt Hàm Nhi, có phải ta nằm mơ rồi không?”
Lục Hàm Chi thật sự có chút đau lòng: “Đúng vậy! Bà ngủ lâu quá rồi, có lẽ chỉ là nằm mơ chăng?”
Cụ bà Lục mơ màng, cằn nhằn liên miên nói chuyện với Lục Hàm Chi.
“Hơn nữa cái tên “Hàm Chi” này còn do ta tự mình đặt. Lúc cháu sinh ra, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận như hạt châu, xinh đẹp đến mức ai cũng thích… Mẹ của cháu rất thương cháu, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ…”
Lục Hàm Chi cũng không chú tâm xem bà cụ đang nói cái gì, cũng may bà cụ vừa nói được một lúc lại thiếp đi. Đợi bà cụ ngủ rồi, Lục Hàm chi lại dọn sạch sẽ canh an thần mà bà vừa nôn ra.
Những lời của Tô Uyển Ngưng khi nãy khiến cậu cảm thấy bất an.
Nàng ta cho cụ bà Lục uống bát canh an thần này tức là đã chuẩn bị xong mọi chuyện, muốn tiễn bà cụ về trời hay sao? Nếu như vậy thì bây giờ cậu cứu bà cụ, liệu có bị nàng ta phát hiện ra hay không? Nhưng đã đi tới nước này thì cũng chỉ có tiếp tục đấu, sớm muộn gì cũng có thể đánh bại được nàng ta.
Lục Hàm Chi không sợ bản thân bị lộ, cùng lắm thì bị người phát hiện thôi, dù sao cũng có hệ thống, cậu cần gì phải sợ nàng ta chứ? Nhưng mà khi đến lúc đó thì bàn tay vàng của cậu cũng sẽ bị lộ.
Đợi đến khi cụ Lục bà đã ngủ say, Lục Hàm Chi mới rời khỏi phòng của bà cụ, quay về chỗ của mình.
Suốt cả đêm qua, Tô Uyển Ngưng không có động tĩnh gì nữa.
Cho đến sáng sớm hôm sau, khi Tô Uyển Ngưng bước vào phòng cụ bà Lục, lại nhìn thấy bà cụ đang tràn trề tinh thần ngồi bên giường uống bát súp mà nha hoàn bưng tới.
Tô Uyển Ngưng cau mày, cẩn thận quan sát sắc mặt của bà cụ.
Nàng ta thầm nghĩ sao có thể như vậy?
Rõ ràng tối hôm qua mạng của bà cụ nên chấm hết rồi, gần đây bởi vì nhiệm vụ liên tục thất bại nên nàng ta chỉ có thể bất đắc dĩ hút dương khí từ trên người con rối mình khống chế để bổ sung năng lượng.
Bởi vì dương khí của bà cụ là thứ nàng có thể hấp thụ dễ dàng nhất, dù sao bàn cờ nhà họ Lục bây giờ này cũng đã rối loạn, là lúc nên đổi trận địa.
Nhưng sao bà cụ vẫn còn tinh thần như vậy chứ?
Tình huống này thật sự khiến nàng ta trở tay không kịp.
Vốn đã sắp xếp xong mọi chuyện, chờ tới khi cụ bà Lục qua đời, nàng ta sẽ kiếm cớ rằng không thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục nữa, hối thúc Thái Tử đến nhà họ Lục cầu hôn.
Mà tình hình bây giờ lại… Muốn ép nàng ta phải dùng tới chiêu độc ác nhất mới chịu sao?
Nhưng ngày mai là ngày đại hôn của Thái Tử, nàng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa.
Nếu Chiêu Vân có thai, lực chú ý của Thái Tử nhất định sẽ chuyển về phía nàng ấy. Tới lúc đó, những thứ mà nàng ta vất vả đầu tư trên người Thái Tử sẽ trở thành công cốc hết.
Tô Uyển Ngưng còn đang đau đầu thì nhìn thấy cụ bà Lục ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, cũng vẫy tay gọi nàng ta lại. Dưới loại tình huống này, Tô Uyển Ngưng tạm gác suy nghĩ, lập tức đổi thành nét mặt dịu dàng, bước về phía bà cụ.
Tô Uyển Ngưng dịu dàng hỏi: “Bà ngoại, tối hôm qua người ngủ có ngon không ạ?”
Cụ bà Lục vẫn dịu dàng và cưng chiều cầm tay nàng ta, nói: “Tốt chứ, cũng nhờ canh an thần của con mà ta ngủ một giấc rất ngon. Lúc tỉnh lại cũng có tinh thần hơn nhiều, đầu cũng không còn đau nữa, đúng là cháu gái ngoan của ta.”
Tô Uyển Ngưng không biết nên nói gì, cũng cảm thấy rất khó hiểu, sao có thể như vậy?
Rõ ràng không phải như vậy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Cụ bà Lục cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì, kéo tay nàng ta an ủi: “Haizz, Uyển Nhi, cha mẹ con mất sớm, ta cũng giữ con bên người nhiều năm như vậy, thật sự làm con tủi thân rồi.”
Tô Uyển Ngưng nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại nói gì vậy? Uyển Nhi không thấy uất ức chút nào, có thể sống cùng bà ngoại là may mắn của Uyển Nhi.”
Cụ bà Lục thở dài, vuốt ve trán nàng ta: “Uyển Nhi của ta giống hệt mẹ con hồi còn nhỏ. Có điều con cũng tới tuổi lấy chồng rồi, hai ca ca bằng tuổi với con cũng gả ra ngoài, nếu tổ mẫu còn tiếp tục giữ con lại thì có chết cũng thấy áy náy với cha mẹ con.”
Tổ Uyển Ngưng nhăn mày, tại sao bà cụ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Ngay sau đó, nàng ta nghe thấy cụ bà Lục thở dài: “Đáng tiếc xuất thân của con thấp, tuy con là cháu ngoại của ta, nhưng mẹ con ngày trước cứ cố chấp, nhất quyết đòi gả cho một thầy lang. Với thân phận này, có gả vào nhà cao cửa rộng thì cũng chỉ có thể làm thiếp. Theo ta thấy, có thể tìm được một người thích hợp trong những sĩ tử lần này vào kinh để bàn chuyện hôn sự.”
Tô Uyển Ngưng giật thót, sĩ tử?
Cụ bà Lục… Đang có ý định gì?
Nhưng lúc Tô Uyển Ngưng thúc giục tinh thần lực thì lại không còn cảm giác khống chế được bà cụ nữa. Tô Uyển Ngưng muốn nói gì đó để ngăn cản lời của bà cụ nhưng lại không thể lên tiếng. Đã đi tới bước này rồi, có làm nũng xin xỏ thì chắc cũng không thể lay động được cụ bà Lục.
Nàng ta cũng bị ép tới điên lên, rốt cuộc gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đi bước nào là hỏng bước ấy? Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.
Nàng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Nhưng bà ngoại, ngày mai là đại hôn của Chiêu Vân quận chúa và Thái Tử. Con đã đồng ý tới tỷ ấy sẽ tới đó tặng quà cưới. Chuyện này có thể đợi sau đại hôn của điện hạ rồi hãy nhắc tới được không ạ?”
Cụ bà uống một hớp súp: “Thật ra cũng không cần phải gấp, có điều… Uyển Nhi, không phải bà mắng con, nhưng thân phận này của con vẫn là không nên tiếp xúc quá thân thiết với Hoàng tử và Quận chúa, làm vậy thật không ra thể thống gì. Sau này không nên làm như vậy nữa, nếu không người ta lại nói Lục phủ chúng ta không có gia giáo không có quy củ, không biết tôn ti trật tự.”
Tô Uyển Ngưng run rẩy, suýt không thể nén nổi cơn tức. Khi ngẩng đầu lên, nàng ta lại nhìn thấy bên cạnh cụ bà Lục là hai ma ma xa lạ.
Tô Uyển Ngưng thấy lạnh lẽo trong lòng, xem ra không thể tiếp tục ở lại nhà họ Lục nữa.
Trong lúc hoảng hốt, nàng ta vội vàng rời khỏi phòng bà cụ, sau đó lại cảm thấy may mắn. Cũng may mỗi khi xong việc, nàng ta đều xóa sạch ký ức của cụ bà Lục, nếu không bây giờ chắc là tiêu rồi.
Bây giờ trong trí nhớ của bà cụ chỉ có mấy lần Tô Uyển Ngưng mượn danh mình để dạy dỗ mấy người nhà họ Lục, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, nàng ta không phải lo sẽ bị bà cụ chán ghét vứt bỏ, thậm chí có khi còn không bị gì.
Chỉ là nàng ta thấy tiếc miếng thịt mỡ nhà họ Lục này, nhưng đành phải… Buông tay thôi.
Tô Uyển Ngưng có bực bội ra sao cũng không hiểu được đã xảy ra vấn đề ở đâu. Bắt đầu từ đợt ôn dịch lần trước, nàng ta đã cảm thấy nghi ngờ, nhất định phải tìm cho bằng được nguyên nhân.
Trong thư phòng của hoàng cung, Hoàng đế vừa phê duyệt sổ con vừa đau đầu nhìn hai người đang khóc lóc kể lể với lão từ sáng đến giờ.
Người đang quỳ gối trước án thư chính là Đại hoàng tử Vũ Văn Giác và Lục nhị công tử Lục Húc Chi – Biên Tu trong Hàn Lâm Viện hiện giờ.
Hoàng đế đã sớm nghe nói về chuyện ngày hôm qua. Chỉ là lão không ngờ tới đứa con cả này từ sáng sớm đã lôi theo khổ chủ tới trước mặt lão nhận tội.
Đại hoàng tử khóc đến mức đôi mắt đỏ như con thỏ, hắn ta quỳ trên mặt đất, ra vẻ ăn năn hối lỗi kiểm điểm bản thân.
“Phụ hoàng, là lỗi của nhi thần, nhi thần không chú trọng đến luân thường đạo lý, vứt bỏ liêm sỉ của mình, là do nhi thần không khống chế được tác dụng của thuốc. Phụ hoàng, nhi thần từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, nếu không phải thuốc tiên đột ngột phát tác thì nhất định nhi thần sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy! Bây giờ còn khiến triều đình mất mặt, khiến Lục đại nhân phải mất mặt trước bá tánh! Nhi thần nguyện vào ngục giam chịu tội!”
Lục Húc Chi đang quỳ ở bên cạnh cũng dập đầu: “Hoàng Thượng, là lỗi của thần, thần không thể kiềm chế được bản thân. Thần thân là thần tử lại làm ra chuyện cầm thú này với Sở Vương điện hạ, thần tội đáng muôn chết. Xin Hoàng Thượng trách phạt, nhốt thần vào trong đại lao.”
Hoàng đế cất bút, đưa tay lên xoa trán, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Hai người quỳ ở trên đất liếc nhau, đều thầm bội phục trước kỹ xảo biểu diễn của đối phương. Vở kịch này cuối cùng cũng tới phân cảnh thứ ba, chỉ còn xem Hoàng Thượng sẽ quyết định thế nào.
Hoàng đế đứng dậy, đang định mở miệng oán giận với bọn họ vài câu thì lại nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài thư phòng truyền tới.
Thanh âm kia mang theo tiếng nức nở, Hoàng đế còn chưa nhìn rõ là ai đến thì đã thấy đối phương quỳ rạp trước mặt lão, sau đó ôm lấy đùi lão.
“Hoàng Thượng, ngài không thể phạt hoàng nhi được! Không thể được! Ngài đừng quên hoàng nhi cũng vì ngài nên mới biến thành như vậy. Nếu không phải vì vận mệnh của Đại Chiêu, không vì Hoàng Thượng thì nó sẽ rơi vào bước đường này sao?” Người nọ nói xong lại khóc.
Hai người đang quỳ liếc mặt ra hiệu với nhau, trong lòng càng thêm khâm phục, đây mới là đẳng cấp diễn viên chân chính!