Vũ Văn Minh Cực dường như rất hài lòng với biểu hiện của Lục Húc Chi, gã đứng khoanh tay, hùng hồn nói: “Chẳng có ai trên đời là không hứng thú với quyền lực. Lòng người như rắn nuốt voi, thân là Hoàng tử, sao nó không trù tính cho bản thân được?”
Lục Húc Chi ngồi yên bất động: “Ý Vương gia là gì, thần không hiểu.”
Vũ Văn Minh Cực xoay người, cười dịu dàng với Lục Húc Chi: “Lục nhị công tử không hiểu? Vậy không bằng để bổn vương giải thích cho công tử?”
“Đứa cháu trai trưởng kia của ta bản tính thiện lương, chưa bao giờ có tham vọng đoạt ngôi, trưởng bối bọn ta đều biết. Nhưng mà… lão Tứ thì khác, ngươi có tự hỏi vì sao nó lại gia nhập quân đội chưa? Tại sao lại chọn biên cương phía Bắc làm chỗ rèn luyện? Đúng, Lục nhị công tử có thể nói An Vương trời sinh là thiên tài tập võ, không nhập ngũ thì thật sự đáng tiếc. Thế thì tại sao nó lại là người đầu tiên biết tin Sở Vương bị bỏ tù? Phải biết rằng lúc chuyện này xảy ra, An Vương còn đang ở biên cương. Tin tức truyền tới ít nhất phải hơn một tháng. Nó không nói không rằng, vừa trở về là cướp ngục, thử hỏi làm sao nó biết tin nhanh như vậy?”
Lục Húc Chi nhủ thầm trong lòng, nhờ đệ đệ ngốc của ta nói cho hắn đấy.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Mẫn thân vương hoài nghi là… An thân vương đứng sau chuyện này?”
Vũ Văn Minh Cực vỗ tay tỏ vẻ khích lệ.
Lục Húc Chi:… Sao ngươi lại có thói quen ngớ ngẩn giống y hệt đệ đệ ngốc của ta thế?
Vũ Văn Minh Cực tiếp tục: “Ngoại trừ lý do này, ta không nghĩ ra được cái khác. Hơn nữa, lần trước Khâm Thiên Giám bỗng dưng xem tinh tượng vào đêm, nói Đại Hoàng tử có mệnh khắc vận nước. Tại sao lại là Đại hoàng tử mà không phải Tứ hoàng tử? Chuyện này quá ảo diệu, Đại hoàng tử vĩnh viễn mất đi cơ hội thừa kế ngai vàng, người được lợi nhất sẽ là ai? Ngoại trừ Tứ hoàng tử ra, ta không tìm được người khác. Nghĩ xem trăm vạn binh hùng tướng mạnh nhà họ Nhung cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?”
Lục Húc Chi:… Được lắm cái tên Vũ Văn Minh Cực này, miệng lưỡi vô cùng sắc bén, nếu không phải ta biết trước chân tướng thì đúng là đã bị ngươi thuyết phục.
Vũ Văn Minh Cực thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của hắn bèn tung chiêu: “Ngô Giám phó Khâm Thiên Giám từng chính mắt nhìn thấy Vũ Văn Mân bí mật gặp mặt Trình Giám chính, điều này đã đủ chứng minh Trình Giám chính xem tinh tượng vào đêm là do Vũ Văn Mân sai bảo.”
Lục Húc Chi chọn đúng lúc cau mày, trong lòng nói: Ngươi sai rồi, hắn là do ta sai bảo.
Thấy Lục Húc Chi bắt đầu nghi ngờ, Vũ Văn Minh Cực nói tiếp: “Lục nhị công tử nghĩ thử xem, hôm trước Trình Giám chính vừa xem tinh tượng, hôm sau Sở Vương đã lập tức có thuốc tiên trong tay. Thuốc tiên quý giá như thế, là ai đã chuẩn bị cho nó? Nghe nói Lâm Viện phán trong cung với Tứ Hoàng tử trước giờ có quan hệ rất tốt. Vậy có thể suy ra, chuyện đến trước mặt Hoàng thượng rồi uống thuốc tiên chắc cũng là mưu kế mà Tứ Hoàng tử của chúng ta bày ra?”
Lục Húc Chi nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu.
Vũ Văn Minh Cực biên soạn ra cốt truyện như này, nói theo lời của đệ đệ ngốc nhà mình thì hẳn là… Quá máu chó!
Tuy máu chó nhưng có vẻ khá thuyết phục nhỉ?
Hắn bắt đầu phân tích cốt truyện này trong đầu, Vũ Văn Mân vì phòng ngừa đại ca đoạt ngôi vị Hoàng đế với mình, cũng như muốn nắm binh quyền của nhà họ Nhung trong tay nên đã lập ra một loạt âm mưu.
Bước đầu tiên là cứu đại ca, phải đích thân liều mình cứu giúp, như vậy mới đạt được sự cảm kích thật sự của hắn ta.
Bước thứ hai là hại đại ca, khiến hắn ta vĩnh viễn mất tư cách đoạt vị, thế mới có thể kê cao gối ngủ ngon.
Bước thứ ba là tâng bốc đại ca, dụ dỗ Đại hoàng tử giao binh quyền nhà họ Nhung vào tay mình mới là đúng đắn.
…
Lục Húc Chi hít một hơi sâu, thầm nghĩ Vũ Văn Minh Cực đúng là nhân tài!
Khó trách có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.
Lục Húc Chi nghe Vũ Văn Minh Cực nói xong thì đứng lên, chắp tay chào gã: “Nếu chuyện giống như lời Mẫn thân vương nói thì quả thực hết sức rợn người, thần… không biết nên nghĩ về chuyện này như thế nào.”
Hiện tại hắn cùng lắm chỉ là một ngoại thần, là con ngựa theo hầu của Sở Vương. Khi đối mặt với lời kêu gọi mượn sức của hoàng thất, hắn không sợ hãi nhưng cũng không biết nên nói gì.
Vũ Văn Minh Cực biết bản thân không thể ép quá mức, gã nói: “Lục nhị công tử nhất thời không thể chấp nhận được là vì Tứ hoàng tử ngày thường vẫn luôn kính trọng đại ca mình, bỗng dưng trở thành một kẻ rắp tâm hại người. Nếu đã như thế, không bằng Lục nhị công tử tự mình đi kiểm chứng một chút? Ngươi có thể đi gặp Ngô Giám phó hoặc hỏi thẳng Trình Giám chính, xem ý đồ thật sự của Khâm Thiên Giám khi xem tinh tượng vào đêm ấy là gì!”
Lục Húc Chi ho khan, cố gắng nói cho đàng hoàng: “Thần sẽ đích thân đi Khâm Thiên Giám kiểm tra thực hư thế nào! Đa tạ Vương gia đã chỉ bảo!”
Không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nhưng lại tỏ thái độ phẫn nộ rõ ràng, ngược lại làm Vũ Văn Minh Cực yên tâm.
Lục Húc Chi rời khỏi Phù Bình U Đàm, đá văng cửa mà đi.
Đợi hắn đá cửa rời đi xong, Vũ Văn Cảnh đi ra từ đằng sau tấm bình phong.
Vũ Văn Cảnh diện một bộ áo gấm đỏ đen chói mắt, tóc thắt thành một đống lọn.
Bởi vì Lương phi là công chúa ngoại bang nên cách ăn mặc của hắn ta cũng hơi mang phong cách dị vực.
Vũ Văn Cảnh mang huyết thống ngoại bang nên trong cuộc chiến đoạt ngôi, hắn ta là người ít được ủng hộ nhất nhưng lại là người được tự do nhảy nhót nhất. Cũng vì thế nên Hoàng đế mới không để mấy trò hề của hắn ta vào mắt.
Vũ Văn Cảnh ôm kiếm trong ngực: “Chưa ngồi nóng mông đã đi rồi?”
Vũ Văn Minh Cực trả lời: “Tuy thời gian ngắn nhưng đã đạt được hiệu quả như mong muốn.”
Vũ Văn Cảnh nhìn Vũ Văn Minh Cực: “Ngươi lại bắt đầu đi làm mấy chuyện vô nghĩa rồi.”
Vũ Văn Minh Cực liếc tên mãng phu này, có hơi chướng mắt nhưng dù sao cũng liên minh với nhau, đối phương đã hứa hẹn sẽ trao ngai vàng cho gã và chỉ làm Vương gia nhàn tản, còn giúp gã diệt cỏ tận gốc những hậu hoạn, lúc đó cả hai mới thống nhất bắt tay nhau.
Vũ Văn Minh Cực nói: “Nếu ta đoán không sai thì sau khi rời khỏi đây, Lục Húc Chi sẽ tới Khâm Thiên Giám tìm Ngô Giám phó. Trình Giám chính mấy ngày gần đây không ở trong cung, tất cả đều là Ngô Giám phó quản lý. Hắn ta là người của ta, tự biết nên nói gì với Lục nhị công tử.”
Vũ Văn Cảnh cộc cằn khịt mũi hừ một tiếng: “Ngươi hao tốn tâm sức thu phục Vũ Văn Giác như vậy làm gì?”
Vũ Văn Minh Cực suýt nữa lỡ miệng thốt: “Ngươi thì hiểu cái…” Cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Suy cho cùng vẫn là đồng minh, Vũ Văn Minh Cực giải thích: “Nhà họ Nhung có trăm vạn binh hùng tướng mạnh, những người này vào tay ai cũng sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén. Vũ Văn Giác không phản, quân nhà họ Nhung thuộc về Hoàng thượng. Vũ Văn Giác phản, quân nhà họ Nhung thuộc về hắn ta. Hiện giờ hắn ta đã mất cơ hội, người có khả năng nắm lấy lưỡi dao này nhất là Vũ Văn Mân. Không khiến bọn chúng phản bội nhau, sao có thể đoạt lại nó từ trong tay Vũ Văn Mân đây?”
Hiện tại Vũ Văn Minh Cực có hơi hối hận vì đã kết đồng minh với Vũ Văn Cảnh, có đồng đội heo như hắn ta, gã cảm thấy trước sau gì mình cũng sẽ bị kéo chân.
Quả nhiên giây tiếp theo, phát ngôn của đối phương không làm gã thất vọng.
Vũ Văn Cảnh thờ ơ nói: “Thì giết hắn, thế là khỏi phải lo lắng về sau.”
Vũ Văn Minh Cực nhíu mày: “Ngươi tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, đừng quên lần trước vì sao ngươi lại bị tống vào ngục Đại Chiêu. Nếu không phải ta tìm mọi cách giúp ngươi thoát ra, hiện tại ngươi vẫn còn bị nhốt trong phòng tối ở thảo nguyên! Cậu của ngươi đã chết, nếu muốn giành lại chức vị Lang chủ của thảo nguyên, tốt nhất là nên nghe theo ta.”
Vũ Văn Cảnh tuy trong lòng không phục, nhưng đúng là hắn ta đang bị người khác quản chế.
Theo như lời Vũ Văn Minh Cực nói, cậu của hắn ta là Thác Bạt Hoành sau khi cứu Vũ Văn Cảnh trở về thảo nguyên thì gặp phải một cuộc đảo chính, bị chính anh họ của mình phản bội.
Anh họ tự tay chặt đầu ông ta, đoạt chức vị Lang chủ.
Chuyện này bị đè ép xuống, đối với bên ngoài chỉ thông báo Lang chủ cũ bị bệnh nặng nên thay Lang chủ mới vào.
Vũ Văn Cảnh muốn báo thù cho cậu của mình, trong tay hắn ta cũng đang nắm mười mấy vạn binh mã của ông ta. Nhưng hiện giờ ông cậu họ kia đang giữ chức vị Lang chủ, hắn ta gần như không có phần thắng.
Không còn cách nào, hắn ta chỉ có thể đi đường vòng cứu nước.
Đúng lúc này, Vũ Văn Minh Cực vươn tay với điều kiện là hắn ta phải dùng mười mấy vạn binh mã phụ gã đoạt ngôi, đổi lại gã sẽ giúp hắn ta báo thù.
Vũ Văn Cảnh không có khả năng đoạt ngôi, chẳng bằng lợi dụng tốt cơ hội lần này để tranh thủ thu lợi ích lớn nhất. Hơn nữa mẹ hắn ta là Lương phi mà trở lại cung, dù bị mấy cung phi khác chế nhạo thì ít nhất vẫn bảo toàn được nửa đời sau.
Không hiểu vì sao, lần này phụ hoàng khoan dung với hắn ta một cách bất thường. Không thực sự trừng phạt hắn ta, ngay cả Lương phi đáng lẽ phải bị tống vào lãnh cung cũng không bị phạt.
Trước giờ hắn ta luôn cảm thấy phụ hoàng không thích mình, hiện tại ngẫm lại, chắc mình đã nhầm rồi. Làm gì có chuyện lão không nghe được tin ở thảo nguyên. Dù sao mình vẫn là con ruột, phụ hoàng cũng nên bảo vệ mình một chút.
Vũ Văn Cảnh hợp tác với Vũ Văn Minh Cực, chỉ muốn đánh bại mấy huynh đệ chứ không có ý định ra tay với Hoàng đế. Nhưng nhìn Vũ Văn Minh Cực như thế này, xem ra gã đang muốn đánh nhanh diệt gọn.
Với tình hình trước mắt, Vũ Văn Cảnh muốn đánh bại mấy huynh đệ cũng không phải chuyện đơn giản.
Ban đầu hắn ta rất coi thường Vũ Văn Mân, nhưng người này hết lần này đến lần khác mang đến bất ngờ. Phải biết lúc trước chính Vũ Văn Cảnh đã tự tống mình vào ngục Đại Chiêu. Đợt ám sát này chính là kiệt tác của hắn ta.
Vũ Văn Cảnh thừa biết sẽ không thành công, nhưng hắn ta vẫn muốn cho Vũ Văn Mân một bài học. Ai ngờ Vũ Văn Mân một thân một mình lại có thể giết hàng chục thuộc hạ của hắn ta, quả là khiến người ta phải sợ hãi. Hiện giờ Vũ Văn Cảnh cũng bắt đầu ngờ vực Vũ Văn Minh Cực.
Con người tâm cơ như vậy, sao có thể chắc chắn sau này sẽ không hại mình?
Vũ Văn Cảnh cảm thấy hơi mệt mỏi, ngay cả Uyển nhi lúc trước hắn ta thích nhất cũng đã gả cho Thái Tử. Chỉ cần lúc còn sống, Uyển nhi hạnh phúc là được, hắn ta chẳng cầu thêm gì.
Vũ Văn Cảnh thoạt nhìn thô lỗ cũng bắt đầu trở nên tinh tế.
Về phần Lục Húc Chi, sau khi rời Phù Bình U Đàm, quả nhiên hắn đã đi tới Khâm Thiên Giám. Kết quả y như Lục Húc Chi dự liệu, Ngô Giám phó nói hết chuyện ngày hôm ấy cho hắn. Nhưng hiện tượng thiên văn lúc ấy không giống như lời của Trình Giám chính đã nói mà có ẩn tình khác.
Ngô Giám phó nói ẩn ý, dẫn hết mọi ngọn nguồn lên đầu Vũ Văn Mân.
Sắc mặt Lục Húc Chi ngày càng âm u, tận đến khi rời khỏi Khâm Thiên giám, khóe môi hắn mới không nhịn được nhếch lên. Không phải ai cũng duy trì được gương mặt liệt, hắn vốn là một người hiền lành mà đột nhiên phải diễn vai hắc hoá, thật sự có hơi không đỡ được.
Đáng tiếc còn chưa kịp trở về phủ Sở Vương, đêm nay Võ Trạng nguyên đã phải tham gia một buổi tiệc Hội Võ.
Tiệc Hội Võ và tiệc Quỳnh Lâm đều là tiệc cho Trạng nguyên đầu bảng được Hoàng đế ban thưởng, rất linh đình và tráng lệ. Tất nhiên Sở Vương cũng được mời, nhưng đây là nơi công cộng, hắn ta không tiện hỏi Lục Húc Chi rốt cuộc đã trải qua cái gì ở Phù Bình U Đàm.
Đành phải nhân lúc đang uống rượu, hỏi nhỏ vài câu: “Vũ Văn Minh Cực không mượn sức huynh sao?”
Lục Húc Chi nhẹ giọng đáp: “Có mượn, còn đưa ra nhiều điều kiện rất hấp dẫn. Nếu như… đêm nay Sở Vương không giúp ta đỡ thèm, ta đành phải gia nhập vào phe của Mẫn thân vương thôi.”
Dứt lời, Lục Húc Chi nhướng mày với Sở Vương, nét mặt có mấy phần ngả ngớn làm cho Sở Vương nháy mắt đỏ bừng mặt.