Sở Vương muốn hỏi quà gì, nhưng thấy nụ cười vô đạo đức của Lục Hàm Chi, hắn ta không nhịn được run cầm cập.
Nghe Lục Hàm Chi nói thêm: “Nhị tẩu cho ta mượn Lâm Viện Phán được không?”
Sở Vương hào phóng: “Được thôi, mượn đi!”
Lâm Viện Phán tự dưng bị “cho mượn” hắt hơi một cái, lúc này xe ngựa của Sở Vương và An Vương cũng vào đến cung. Xe ngựa của hai người dừng bên ngoài hậu cung, đổi thành kiệu nhỏ bốn người khiêng rồi đi vào.
Nhung quý phi đã nghe cung nhân truyền lời từ trước, nói hôm nay hai đứa con trai của bà và gia quyến sẽ tiến cung thăm nên đã sớm đã chuẩn bị đủ các loại đồ ăn rượu uống.
Vừa thấy các con tiến cung, không đợi bọn họ hành lễ, bà đã tiến lên ôm lấy A Thiền hôn lấy hôn để.
Bà vừa nựng cháu vừa cười nói: “Trời ơi, bà nội nhớ con muốn chết rồi! A Thiền bé nhỏ của ta, ta muốn con và cha con ở trong cung với ta nhiều hơn! Nếu không phải cha mẹ con vừa kết hôn, ta thật sự muốn giữ nó ở trong cung làm bạn.”
Khóe miệng Lục Hàm Chi giật giật, quả nhiên người bà nào cũng thương cháu mình hết mức.
Khóe môi Sở Vương và An vương cũng nhếch lên, Sở Vương nói khẽ với An Vương: “Mẫu phi bị sao thế? Khi chúng ta còn bé, bà ấy cũng không phản ứng như vậy mà? Lúc ấy ta còn nghi ngờ chúng ta không phải con ruột của bà ấy.”
Vũ Văn Mân chỉ thấy đầu gối bị trúng 1 đòn, mở miệng nhắc: “Hoàng huynh, ta vốn không phải con ruột của mẫu phi.”
Sở Vương tặc lưỡi: “Ta quên…”
Sau đó hắn ta bổ sung một câu: “Nhưng nếu mẫu phi hòa ái dễ gần với đứa trẻ nào thì chắc chắn đứa đó không phải do bà ấy sinh.”
An Thân Vương gật đầu: “Mẫu phi đối xử với ta không khác gì với đại ca, chỉ là…” Hắn ngẩng đầu nhìn hai bà cháu đang thân thiết nói những thứ không ai hiểu với nhau, khóe môi nhếch lên.
Cuối cùng hắn tổng kết: “A Thiền tuyệt đối không thể ở lại trong cung mẫu phi.”
Có Lục Hàm Chi yêu chiều A Thiền còn chưa đủ, giờ lại thêm bà nội, bé con kia chỉ có nước bị nuôi thành Hỗn Thế Ma Vương.
Âu yếm với A Thiền nửa ngày, Nhung quý phi mới để mắt đến các con, sai Nhĩ Nhã đưa cho họ một chút hoa quả tươi phương nam tiến cống. Vũ Văn Mân ăn miếng dưa mật, nhìn thấy vết đỏ mình vừa tạo sau cổ Lục Hàm Chi.
Hắn có chút áy náy, tối hôm qua hắn dùng hết sức, chắc đã làm đau cậu. Nhưng hắn quả thực rất tức giận, tức vì cậu không đặt hắn vào tim.
Bây giờ suy nghĩ lại thì hẳn là nên như vậy, rõ ràng mình là người ngang ngược muốn cưới cậu, còn là vì lý do trơ trẽn muốn “đặt nhân tố không xác định bên cạnh”.
Lúc trước mình không tin tưởng cậu, nghi ngờ từng lời cậu nói, dù là ai thì cũng sẽ không thích mình. Mà Lục Hàm Chi đã có người yêu từ trước, mình đã cưỡng ép đưa cậu về.
Hoàn toàn chính xác, hắn biết lỗi rồi.
Nhưng… hắn không muốn sửa sai.
Ta cướp được thì là của ta.
Lúc trước hoàng vị cũng do ta cướp về, sự thật chứng minh muốn có đồ tốt thì phải đoạt lấy. Dù sao nếu ngươi không đoạt, chưa chắc người khác sẽ để dành cho ngươi.
Sở Vương bên cạnh hắng giọng một cái, Vũ Văn Mân mới lấy lại thần trí, nhìn về phía đại ca.
Sở Vương nói nhỏ: “Đệ, vừa nãy mắt của đệ… Sắp mọc trên người Hàm Chi luôn rồi.”
Lục Hàm Chi cách đó không xa đang cầm mấy bình son môi ra để Nhung quý phi thử. Bởi vì hộp son môi lần trước đã bị Thái Hậu lấy nên lần này cậu cố ý mang theo mấy hộp cho bà.
Không chỉ có màu son giống của Thái Hậu lúc trước mà còn có thêm mấy màu Thái Hậu không có. Những mặt hàng mới mẻ này, Lục Hàm Chi còn chưa kịp đưa qua xưởng Hàm Ký. Phụ nữ có lớn tuổi đến đâu thì cũng không có sức chống cự với cái đẹp. Lục Hàm Chi cho Nhung quý phi thử xong, bà nháy mắt đã mê tất cả màu son.
Yêu nhất vẫn là màu hồng thiếu nữ, bởi vì vừa thấy màu hồng hoa anh đào kia, bà đã nhớ đến thời thiếu nữ ngắn ngủi mà rực rỡ của mình.
Nhung phủ không có nhiều quy củ, con gái được nuôi hệt như con trai. Cho nên thời thiếu nữ của Nhung quý phi đều là dấu chân in trên mọi ngõ ngách kinh thành. Thậm chí có tận vài lần, bà theo cha và anh xuất chinh, thúc ngựa giương đao trên sa mạc.
Đương nhiên bà đã từng nghĩ thầm không biết mình sẽ gả cho binh sĩ nhà ai.
Năm đó xuất giá cũng coi như chuyện vui, dù sao Thái Tử rất tuấn tú, là người đàn ông sắp đứng đầu toàn bộ Đại Chiêu. Đáng tiếc vừa vào phủ Thái Tử, tháng ngày tươi đẹp của bà cũng kết thúc.
Bà khát khao phóng ngựa trên lãnh thổ vạn dặm của Đại Chiêu, vừa đi vừa nghỉ. Hoặc là ra tay giúp người, hoặc là ngắm cảnh đẹp trên đường. Nhưng cuối cùng, bà chỉ có thể bị vây chết trong thâm cung này.
Có lẽ sẽ có một ngày sức sống của bà tàn phai như những lão Thái phi kia trong biệt viện hoàng gia, lẳng lặng chờ giây phút tận cùng của sinh mệnh.
Nghĩ đến cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì. Bà chỉ đành tìm niềm vui trong bể khổ.
Lục Hàm Chi dỗ ngọt Nhung quý phi tới độ mặt mày bà rạng ngời, cậu nói: “Mẫu phi dùng tạm đi, nhi thần còn có thứ tốt hơn. Nếu dùng thử không có vấn đề thì nhi thần lại đưa đến cho mẫu phi. Lớp trang điểm của người còn có thể hoàn hảo hơn chút.”
Nhung quý phi biết đứa con dâu này của mình lanh lợi, lúc nào cũng nghĩ ra một đống đồ tinh xảo. Bà cũng thích những thứ này nên rất mong đợi.
Giữa trưa, Nhung quý phi chuẩn bị đồ ăn, giữ bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi trong cung một lúc rồi cho về.
Lục Hàm Chi nhân tiện gặp Lâm thần y, nói cho hắn những chuyện cần làm khi ở lại. Lâm thần y gật đầu, cho cậu một túi đồ rồi mang theo hòm thuốc rời đi.
Vũ Văn Mân nhíu mày hỏi cậu: “Ngươi gọi Lâm Viện Phán tới làm gì?”
Lục Hàm Chi chỉ cười: “Nói ra thì mất vui.”
Hôm nay Tô Uyển Ngưng vào cung, khẳng định sẽ mưu toan chuyện gì đó. Nhưng dù nàng ta mưu đồ cái gì, Lục Hàm Chi cũng phải tặng “món quà” này cho nàng ta.
Dù sao nàng ta thích chơi nhất là mấy trò mèo này mà. Không biết cảm giác vác đá đập chân mình là như thế nào?
Như Lục Hàm Chi nói, Tô Uyển Ngưng vào cung đúng thật là vì định lợi dụng phế Hậu. Trung Cung đối với Thái Tử vừa là mẹ đẻ, vừa có thể ở trong cung mưu tính cho hắn ta. Nhưng dù trù tính như thế nào thì cũng cần giải quyết gốc rễ của vấn đề.
Hoàng Hậu bị phế bắt đầu từ việc Doãn Bình Ngô bị ếm cổ. Việc dùng cổ tra đến Vũ Văn Minh Cực thì mất dấu.
Trong cốt truyện gốc, hành động của Vũ Văn Minh Cực nhanh hơn thế này. Sau khi hãm hại Đại hoàng tử, gã từng bước lập mưu xâm chiếm, đục nước béo cò. Bây giờ kế hoạch từng bước bị hủy, gã bị vây trong tình thế nguy hiểm. Cho nên lúc này Vũ Văn Minh Cực chỉ ở phía sau giở trò chứ chưa hoàn toàn phản loạn.
Tô Uyển Ngưng cũng không thể lợi dụng binh lực của gã để đối phó người khác, chỉ có thể ra tay với Hoàng Hậu. Nhưng nếu muốn Hoàng Hậu lấy được lòng tin của Hoàng đế một lần nữa thì cần ra tay vào điểm mấu chốt ban đầu.
Lúc này Hoàng đế mặt ngoài đã giao quyền cho Thái Tử, nhưng lão vẫn âm thầm triệu tập các đại thần vào Đại Chiêu Tự mỗi ngày, mọi việc trong triều đều nằm gọn trong tay lão.
Mấy Hoàng tử đang nhìn chằm chằm, sao lão có thể an giấc không lo?
Hoàng Hậu nhìn di vật của Doãn Bình Ngô mà Tô Uyển Ngưng mang đến, cau mày nói: “Chuyện này… Thật sự khả thi sao?”
Tô Uyển Ngưng cười: “Mẫu hậu, người ngẫm lại xem, phụ hoàng yêu thương nhất là cậu. Năm đó cậu thường xuyên mặc bộ đồ này. Người và cậu lại có mấy phần giống nhau, mặc y phục của y, vừa vặn có thể khiến ngài ấy nhìn vật nhớ người. Ngay cả di vật của y mà người cũng dám mặc, chẳng lẽ việc này còn không phá nổi hiềm nghi rằng người hại y sao? Trong lòng phụ hoàng hẳn cũng hiểu, năm đó người cậu thương yêu nhất là mẫu hậu. Hoàng Thượng nhìn vật nhớ người, lại nghĩ đến cậu, chẳng lẽ lại nhẫn tâm tiếp tục nhốt người tại lãnh cung sao?”
Hoàng Hậu nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lý.
Bà ta khổ sở nói: “Tiết xuân lạnh lẽo… Nhất định phải nhảy vào hồ à?”
Tô Uyển Ngưng khuyên: “Mẫu hậu yên tâm, Uyển nhi sẽ ở bên cạnh trông coi, người phải tin vào y thuật của con chứ. Với cả sẽ có người đến cứu người ngay mà. Sau đó sẽ có người đến báo phụ hoàng, người mặc quần áo của cậu rồi lao xuống hồ là vì bày tỏ sự trong sạch. Phụ hoàng tâm như gương sáng, đương nhiên sẽ hiểu được.”
Hoàng Hậu chậm rãi gật đầu, nhìn Tô Uyển Ngưng nói: “Thái Tử được con nâng đỡ, ta cũng yên tâm. Nghĩ đến Chiêu Vân kia không trông cậy được tí gì, đúng là bôi nhọ gia tộc cao quý.”
Tô Uyển Ngưng không nói gì, lại dặn dò những điều phế Hậu cần chú ý rồi rời khỏi điện Ly Hận.
Khi ra khỏi hậu cung, nàng ta đúng lúc đụng phải Lục Hàm Chi đang dạo chơi tại ngự hoa viên. Bình thường Lục Hàm Chi luôn ghét nàng ta, cũng chẳng thèm phản ứng.
Hôm nay lại thấy nàng ta từ xa đã tiến lên đón, còn chào hỏi rất thân thiện.
Mặt Lục Hàm Chi chứa ý cười: “Đây không phải biểu muội Uyển Ngưng sao? Mặt mày biểu muội nhìn qua thật sự tỏa sáng đó! Không biết biểu muội gần đây gặp chuyện tốt gì?”
Bây giờ Tô Uyển Ngưng gặp Lục Hàm Chi là tắt nụ cười ngay.
Nàng ta âm u nhìn Lục Hàm Chi, đáp: “Biểu ca thật là hăng hái, còn có tâm trạng dạo chơi vườn hoa?”
Nụ cười trên mặt của Lục Hàm Chi càng tươi thêm, cậu nói: “Mẫu phi của ta lại không bị đày vào lãnh cung, phu quân của ta cũng không có ba vợ bốn nàng hầu, càng chẳng có con với những người phụ nữ khác. Ngày ngày ăn no ngủ kỹ, sao lại không có hứng thú dạo vườn hoa đây?”
“Ngươi!” Nét mặt Tô Uyển Ngưng bừng vẻ tức giận, mắt thấy chuẩn bị bộc phát.
Lục Hàm Chi biết từ trước đến nay nàng ta không phải người rộng lượng. Tính cách trước mặt người ngoài chỉ là vỏ bọc nàng ta muốn họ nhìn thấy thôi.
Lục Hàm Chi càng cười thoải mái, áp sát tới nói: “Úi? Biểu muội tức giận rồi? Nghe nói Thái Tử điện hạ luôn ngủ trong phòng biểu muội? Sao đến giờ biểu muội vẫn chưa mang thai vậy? À… Biểu muội chép kinh cho Thái Hậu, máu chảy nhiều, tổn thương khí huyết cho nên không mang thai được à? Chậc chậc, vậy là không ổn rồi, nhưng cầu phúc cho Thái Hậu cũng là một chuyện tốt. Trời ơi, suýt nữa quên mất! Ta nhớ rồi, kinh văn biểu muội chép ngày đó thế mà bị đốt hết sạch ha? Ôi, ta nói nè, biểu muội đừng làm những điều tổn hại thân thể như thế. Nhanh chóng sinh con cho Thái Tử mới là chuyện đứng đắn, úi… Ta suýt nữa quên mất. Biểu muội chỉ là trắc phi, cho dù có con thì cũng chỉ là con thứ. Vị trí Hoàng Thế Tôn… Sợ là không tới phiên con của biểu muội kế thừa nhỉ?”
Tô Uyển Ngưng bị chọc giận đẩy Lục Hàm Chi: “Lục Hàm Chi, ngươi đủ rồi đó?”
Cái đẩy này không mạnh, nhưng Lục Hàm Chi lại thuận thế ngã xuống mặt đất, lập tức kêu thảm một tiếng, tay che kín bụng.
Cậu vừa run run ngón tay, vừa cố gắng “chịu đau đớn”, một lát sau, dưới bộ cát phục đã tuôn ra một dòng máu.
Cung nữ bên cạnh Lục Hàm Chi lập tức la lớn: “Không xong không xong rồi! Mau mời Lâm thần y! An Vương phi sinh non! Mau mời Lâm thần y! An Vương phi sinh non rồi!”
Tiếng gào này sợ là toàn bộ hậu cung đều nghe thấy được.
Lại nhìn Tô Uyển Ngưng đối diện, nàng ta đã kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.