Lọc Truyện

Sổ Bệnh Án

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Tạ Thanh Trình bị đưa tới một căn phòng trên gác mái.

Đây là nơi từng dùng để nhốt Hạ Dư.

Lúc Hạ Dư vừa bị tổ chức đưa về đảo, phản kháng rất kịch liệt, cảm xúc bất ổn, sau khi phẫu thuật có phát bệnh mấy lần, lại cực kỳ không phối hợp, Mandela không thể không nhốt cậu lại trong căn phòng tựa như gian tù này, mãi cho tới khi cậu dần dần bình tĩnh lại dưới sự uy nghiêm của bọn chúng, mãi cho tới khi cậu ra vẻ bằng lòng trung thành vì tổ chức thì mới thôi.

Hiện giờ Tạ Thanh Trình cũng bị nhốt ở nơi này, trải qua mười mấy tiếng hoặc là vài chục giờ cuối cùng trong cuộc sống của anh.

Sau khi anh ngửa bài không lâu, tiếng bom đạn giao chiến dữ dội nhất đã ngừng lại. Mandela và Người Phá Mộng tạm thời đình chiến.

Tạ Thanh Trình ngồi trong gian tù ở tòa tháp, nhắm mắt lại, để thời gian trôi qua từng giây một.

Đoàn Văn phái người tới kiểm tra anh rất nhiều lần, lúc lấy máu xét nghiệm, những kẻ đó đều có vẻ rất căng thẳng, rõ ràng Tạ Thanh Trình đã bị lục soát rất nhiều lần rồi, chắc chắn không thể mang thêm vũ khí gì khác được.

Tạ Thanh Trình biết đám Đoàn Văn đề phòng mình, nhưng mặc kệ có tin hay không, Mandela cũng sẽ mạo hiểm tiếp nhận anh.

Bởi vì cơ thể có khả năng thích ứng cao của Sơ Hoàng là thứ Đoàn Thôi Trân tha thiết khát khao.

Hiện giờ, Tạ Thanh Trình tựa vào vách tường lạnh băng trong phòng, nghiêng đầu, nhìn núi non biển cả xa xăm ngoài cửa sổ. Từ nơi này có thể thu hết cảnh bờ biển Đông của Mandela vào đáy mắt, giờ đang là lúc mặt trời lặn, ánh mặt trời chìm dần, trên mặt biển gờn gợn ánh vàng chuyển động bất an, tựa như chục ngàn ngựa chiến cả nghìn binh lính mặc áo giáp vàng chiến đấu trong gợn sóng, rất nhanh, từ chiều tà đã ngả về tối, ánh nắng chiều trải dài, trong ánh vàng lại hiện lên khoảng ráng đỏ rộng lớn thê lương, tưởng như đó là máu tươi oanh liệt nơi chiến trường.

Quan cảnh ở căn phòng này rất đẹp, nhưng nếu nhìn phong cảnh ấy ngày qua ngày mà lại chẳng thể đến nơi nào khác, dù có đẹp đến mấy cũng sẽ trở thành ác mộng.

Tạ Thanh Trình im lặng ngồi bên cửa số, anh biết lúc trước chắc chắn Hạ Dư cũng ngồi ở vị trí này, trên tường rải rác vài hình vẽ nguệch ngoạc, dùng đá vụn khắc lên, sau khi anh vào chẳng bao lâu đã phát hiện ra mấy thứ này.

Mấy hình vẽ nguệch ngoạc ấy là Hạ Dư để lại trong lúc bị nhốt ở đây.

Tạ Thanh Trình nhìn thấy câu người an giấc nơi đây, tiếng tăm ghi lại trên dòng nước.

Trông thấy một con gấu bông cầm bóng bay.

Nhìn thấy ánh nến đèn hoa sen, hoa cẩm tú cầu Vô Tận Hạ, thấy rồng lửa nhỏ dáng vẻ hung dữ…

Tạ Thanh Trình nâng tay lên, bụng ngón tay vuốt ve những dấu vết đã dần nhạt đi này, bên tai như vang tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ, như vụt hiện ánh sáng của đu quay cao chọc trời.

Anh thấy Hạ Dư cô đơn co mình trong căn phòng này, ánh mắt trống rỗng, cầm vụn đá nhỏ khắc lên mặt tường này những bức hình về thứ mà cậu nghĩ rằng mình đã mất đi mãi mãi.

Anh thấy Hạ Dư bước xuống khỏi đu quay cao chọc trời, bước tới trước mặt anh, nói anh ơi, anh ôm em một cái được không?.

Tạ Thanh Trình chậm rãi nhắm mắt lại, hình ảnh này cũng không buông tha cho anh, vẫn không ngừng hiện lên trước mắt anh… Người ngoài có lẽ vĩnh viễn cũng chẳng hiểu được nội dung vẽ trên mặt tường đó, nhưng Tạ Thanh Trình lại hiểu được tất cả.

Anh dán lòng bàn tay lên ngọn lửa trên đuôi chú rồng lửa nhỏ kia, như thể tay Hạ Dư chỉ vừa mới rời đi.

Lúc ấy Hạ Dư hận anh đến thế nhưng cũng không hề phản bội anh, mãi cho tới tận hôm nay, anh chỉ muốn dùng cơ thể đã suy yếu này trở thành cây cầu cho Hạ Dư, để cậu có thể quay trở về xã hội bình thường.

Kế hoạch của anh—— Nguy hiểm, xác xuất thành công lại thấp.

Nhưng chỉ cần làm được, thế đó sẽ là tổn thất nhỏ nhất, cũng là cách phá hủy Mandela hoàn toàn.

Tạ Thanh Trình chờ đợi.

Lại một ống máu được rút ra, người của Mandela trong bận ngoài vội, vì xác nhận thân phận Sơ Hoàng của anh mà chuẩn bị đủ thứ, cơ mà chỉ dựa vào mẫu máu đã muốn xác định ngay thể chất của Tạ Thanh Trình là rất khó khăn, thể chất Sơ Hoàng dù sao cũng không giống như những người khác, khả năng thích ứng cao khiến tế bào trong cơ thể anh rất giỏi ngụy trang dưới kính hiển vi.

Tạ Thanh Trình nhìn ra được sự sốt ruột của đám nhân viên thí nghiệm này.

Hết thảy đều đang được tiến hành đầy nôn nóng sốt ruột.

Trời chiều đã tối hẳn, đêm nay lại chẳng có trăng, anh hoàn toàn mất đi những thứ để tính toán thời gian.

Cách giam giữ như này thật ra có thể ép điên kẻ khác, bởi vì không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rồi còn cần giữ trạng thái chờ đợi này bao lâu nữa. Người bình thường rất dễ khiến tinh thần suy sụp, ý chí vỡ nát trong tình cảnh như vậy.

Nhưng Tạ Thanh Trình không giống thế.

Anh có thể nhẫn nại hơn người bình thường nhiều.

Huống chi lúc anh nhắm mắt lại, sẽ cảm thấy Hạ Dư của ba năm trước vẫn đang ở bên cạnh anh, mà mục đích cuối cùng của anh là muốn đưa Hạ Dư ra ngoài, bởi thế trong trái tim anh có một ngọn lửa không dễ bị dập tắt, ánh sáng và hơi ấm của ngọn lửa kia khiến anh không đánh mất lý trí trong bầu không khí vô cùng bí bách này.

Không biết qua bao lâu, cửa gian tù lại được mở ra lần nữa.

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, nhìn về phía cửa, chỉ liếc một cái đã dời đi ngay.

Anh chẳng hề bất ngờ gì, người nọ là Anthony.

Chắc chắn Anthony sẽ tìm tới anh, có lẽ cũng chính là lúc này.

Tên đàn ông có chút quan hệ huyết thống với anh kia đến một mình, trên mặt phủ kín mây đen, nhìn qua khá âm trầm.

Anh ta mặt áo blouse trắng dài của phòng thí nghiệm, đầu tiên lướt qua hai tay và cổ chân bị xiềng xích khóa lại của Tạ Thanh Trình, sau đó mới tới gần anh.

Giáo sư An còn đeo găng tay cao su trong phòng thí nghiệm, trên người tản ra mùi nước sát trùng nhàn nhạt, anh ta xoay mạnh gương mặt Tạ Thanh Trình qua, ép anh họ nhìn vào anh ta.

“Sao phải quay đầu đi thế, trông thấy tôi thì thất vọng lắm à?”

Tạ Thanh Trình chuyển mắt, bên mắt duy nhất có thể nhìn thấy phản chiếu bóng dáng Anthony: “Thế cậu muốn tôi nói gì? Chào buổi tối? Chào mừng ghé thăm?”

Thật không ngờ giọng điệu Tạ Thanh Trình lúc này còn bình thản đến thế, Anthony ngẩn ra, lập tức nheo mắt lại, hung dữ nói: “Chết đến nơi còn già mồm, anh đúng là cứng đầu cứng cổ thật đấy.”

“Đương nhiên rồi, xương cốt mà mềm quá thì sao làm anh của cậu được.”

“Anh không phải là anh của tôi!” Anthony như bị chạm trúng nỗi đau, gào lên với anh, “Anh chỉ là tên trộm cướp đoạt mọi thứ của tôi thôi! Là kẻ cắp…! Tới tình cảnh hôm nay là do anh gieo gió gặt bão! Là báo ứng của anh!”

“…”

“Anh sắp chết rồi, Tạ Thanh Trình.” Anh ta siết chặt hai má Tạ Thanh Trình, nhìn chằm chằm người đàn ông mà bản thận chỉ hận không thể bóp chết vô số lần trong mơ, “Bao năm qua tôi chỉ muốn giết anh, Đoàn Văn không cho phép, giờ cuối cùng hắn cũng đã buông lỏng rồi—— Hóa ra anh chính là Sơ Hoàng…! Tôi còn bảo sao anh vướng vào đủ thứ chuyện vẫn chẳng chết được, nhưng hiện giờ—— Hết thảy kết thúc rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể trông thấy cái xác của anh… Cuối cùng tôi cũng có thể trông thấy anh biến mất khỏi cõi đời này!”

“Trước tiên tôi xin chúc mừng cậu nhé Tạ Ly Thâm.” Tạ Thanh Trình nằm trong tay anh ta, vẫn rất bình thản, “Tâm nguyện bao năm qua của cậu cuối cùng cũng được thực hiện rồi.”

Thấy phản ứng của anh như thế, sắc mặt Anthony lại khó nhìn: “Anh giả vờ bình tĩnh cái gì.”

“Cậu cảm thấy tôi giả vờ cũng được thôi.” Tạ Thanh Trình ngừng một lát, nói, “Nhưng tôi biết rõ bản tính của cậu, chẳng hề ngạc nhiên gì về hành động của cậu hết cả, tôi chỉ cảm thấy bản thân đang lãng phí chút thời gian cuối cùng của cuộc sống thôi, là vì đã dành nó cho kẻ như cậu đấy.”

Anthony bỗng dưng buông lỏng tay ra, đẩy mạnh anh vào bên cửa sổ phía sau: “Nói nhảm, anh biết rõ bản tính của tôi? Tôi là nghiên cứu viên cấp cao của Mandela, phẫu thuật cấp ghép là do tôi thực hiện, tôi đến là vì công việc! Anh đang mong chờ gì thế anh họ Tạ à, anh cảm thấy thứ thời gian rác rưởi của anh dành cho ai thì không lãng phí hả? Hạ Dư chắc? Đừng làm tôi cười chết, không phải tới tận bây giờ anh vẫn ngốc nghếch mong rằng Hạ Dư sẽ chủ động tới gặp anh đâu nhỉ!”

“…”

“Thiết bị gắn trên người cậu ta khiến não bộ cậu ta hoàn toàn bị Mandela khống chế, hiện giờ cậu ta chính là robot chiến đấu của chúng tôi, cậu ta không có tư cách gì để đến gặp anh hết cả, cậu ta cũng chẳng có suy nghĩ muốn tới gặp anh đâu! Tôi nói cho anh biết… Tất cả những thứ này đều do tôi làm đấy!!” Vẻ mặt Anthony vặn vẹo tới cực điểm, “Là tôi làm! Tôi tẩy não cậu ta biến thành Huyết Cổ cực hạn! Tôi là người có công lớn nhất!! Vì sao anh lại nói với Đoàn Văn anh là Sơ Hoàng vào ngay lúc này hả Tạ Thanh Trình? Anh có biết anh đã phá hỏng hết chuyện lớn của tôi hay không!”

“Tôi chỉ mới tẩy não Huyết Cổ xong thôi, anh đã tự nhận mình là Sơ Hoàng rồi! Vì sao anh luôn muốn cướp hết sự nổi trội của tôi, giành mất lợi ích của tôi thế?!?”

“Giờ thì hay rồi… Anh phải chết rồi! Chờ tới lúc Hạ Dư khôi phục lại ý thức, cơ thể anh đã thuộc về cụ bà, mấy người tới lần gặp mặt cuối cùng cùng chẳng có được! Tất cả những thứ ấy đều là báo ứng của anh! Báo ứng đấy!! Cả đời anh không thể gặp lại cậu ta nữa! Anh cũng không thể thoải mái nổi!”

Tạ Thanh Trình ho khẽ, thoáng liếc mắt qua mấy hình vẽ nguệch ngoạc cũ do Hạ Dư để lại trên vách tường, anh thở chậm lại, gần như bình tĩnh nói với Anthony: “Chúng tôi đã có lần gặp mặt cuối cùng rồi.”

Mặt mày Anthony nhăn lại nhưng sau khi anh ta ngẫm thấy Tạ Thanh Trình cũng chẳng có cơ hội gì để mà gặp Hạ Dư, thản nhiên bảo: “Anh điên rồi à, hoang tưởng hả? Anh sẽ chẳng gặp lại được cậu ta lúc cậu ta tỉnh táo nữa đâu, cần tôi nói bao nhiêu lần thì anh mới hiểu được, lúc cậu ta khôi phục lại thì chính là lúc anh chết đấy——!”

Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm dáng vẻ dữ tợn của Anthony trước mặt anh.

“Tôi chẳng mong đợi gì vào việc cậu hiểu được điều tôi nói cả. Tạ Ly Thâm, tôi chỉ cảm thấy cậu rất đáng thương mà thôi.”

“Anh cảm thấy tôi đáng thương?” Anthony như bị xúc phạm nặng nề, “Anh là kẻ sắp phải chết—— Anh cảm thấy tôi đáng thương?”

“Cái chết của tôi là do tự tôi chọn.” Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói, “Cả đời này tôi chỉ theo đuổi thứ mình muốn. Tôi có lý tưởng, có người thân, có bạn bè, có bản thân, có người muốn bảo vệ. Tôi sống rất có tôn nghiêm, cho dù là cả cái chết lần này, tôi cũng hướng tới kết quả mà bản thân tôi muốn, Đoàn Văn là kẻ biết rõ giới hạn hơn cậu nhiều, tôi biết sau khi tôi chết hắn ta sẽ đưa Hạ Dư về phía Người Phá Mộng. Mà cậu thì vốn không ngăn cản nổi hắn. Cậu chỉ là kẻ làm công cho hắn mà thôi.”

“… …” Anthony thật sự bị chọc giận phát điên lên, khuôn mặt tuấn tú của anh ta vặn vẹo, “Tôi là bác sĩ! Sau khi tôi rời khỏi nhà anh tôi dựa vào chính năng lực của bản thân để đến nước ngoài! Tôi học cùng chuyên ngành giống anh làm một công việc như anh! Tôi sống ở Mỹ nghèo túng như thế nhưng lại vô cùng xuất sắc nên Mandela mới chịu vươn tay ra với tôi! Anh có thể làm được chắc? Hả? Tôi vì thành công, tôi mới có thể đánh đổi tất cả của tôi với những kẻ quyền thế ấy vào thời điểm hèn mọn nhất! Anh có thể đánh đổi mọi thứ chẳng màng như tôi hay không? Anh không thể!”

“Từ trước đến giờ tôi không hề thua kém gì anh cả!” Anh ta trợn trừng đôi mắt đỏ như máu.

Tháng năm ấy khó khăn tới mức nào?

Làm lại từ đầu rồi đứng trên đỉnh xã hội phải khó khăn đến đâu?

Năm anh ta mười tám tuổi phải dựa vào cha nuôi tám mươi tuổi mới có thể ra nước ngoài! Chỉ bởi vì Tạ Thanh Trình báo cảnh sát, trên hồ sơ của anh ta có một vết nhơ ăn cắp! Những năm tháng ấy anh ta không thể không mỉm cười dỗ dành mấy con heo mập đáng chết đầu toàn ruột già trái ôm phải ấp bụng còn to hơn cả thai phụ tám tháng!

Khi đó anh ta cực kỳ hận Tạ Thanh Trình, thể xác lẫn linh hồn anh ta luôn phải kiên trì giữ mãi chút sức lực để trở nên nổi bật, biến thành người thủ đoạn cứng rắn hơn cả Tạ Thanh Trình trong tương lai.

“Tôi học bác sĩ ở Mỹ… Trường cũ của tôi ưu tú hơn trường anh nhiều! Nhưng anh lại dám nói… Tôi là thứ bỏ đi… Bỏ đi…”

Tạ Thanh Trình không muốn nghe thêm nữa, anh cắt ngang sự điên cuồng của Anthony, anh nói: “Tạ Ly Thâm, cậu điên tới mức độ này, cậu đã từng nghĩ tới chưa?”

“… Nghĩ tới cái gì!?”

“Sau khi tôi chết, động lực sống của cậu còn có gì được nữa.”

Bả vai Anthony chợt cứng đờ.

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên nhìn anh ta, vì nguyên nhân ánh sáng trong phòng, trong mắt Anthony, bên mắt đã mù của anh vậy mà vẫn lạnh băng trong veo hệt như lúc chưa mù vậy.

“Tôi nghe xong chỉ thấy cậu rất đáng thương, cậu vẫn luôn sống trong sự mất mát. Lúc cha cậu mất di sản được thừa kế, ông ta đã chuyển nỗi mất mát ấy sang cho cậu tựa như tế bào ung thư. Cậu vẫn luôn nghĩ rằng cậu đã mất hết tất cả mọi thứ, rơi vào sự so bì không ngừng, nhưng lại chẳng bao giờ chịu nhìn thử xem con đường phía trước có gì đáng để theo đuổi.”

“…”

“Tạ Ly Thâm, từ nhỏ tới lớn cậu chỉ nghĩ xem quấy phá tôi không từ thủ đoạn thế nào, làm sao để cướp được những món đồ của tôi thôi—— Cậu chưa từng để ý tới bản thân cậu hay sao? Cậu có từng để ý tới tôn nghiêm cuộc sống của cậu, ý nghĩa cuộc sống, để ý tới rốt cuộc bản thân thích thứ gì hay chưa?” Tạ Thanh Trình khẽ ho khan bên cửa sổ.

Giờ phút này Anthony lại có một cảm giác rất kỳ quái, như thể hai người họ đã quay về căn phòng nhỏ ở hẻm Mạch Vũ, người anh trai lớn hơn vài tuổi đang nghiêm túc giảng lí lẽ cho anh ta.

Mà cho dù anh ta không phục đi nữa, cũng không thể bước ra khỏi căn phòng nhỏ ấy.

Tạ Thanh Trình hỏi: “Cậu vốn dĩ không thích việc tôi có được rất nhiều thứ. Cậu không thích học y, lại trở thành bác sĩ Anthony, cậu không thích màu trắng, lại phải mặc đồng phục của phòng thí nghiệm—— Cậu cũng chẳng thích Hạ Dư.”

Anthony: “…”

“Cậu không thích em ấy, cậu chỉ đang lợi dụng em ấy để đạt được mục đích khiến tôi khó chịu mà thôi. Tôi thừa nhận đúng là cậu đã từng thành công đấy, nhưng hiện giờ tôi biết tất cả những lời cậu nói là giả dối rồi, vốn dĩ cậu biết những chuyện chỉ có tôi với em ấy hiểu rõ là vì cậu lợi dụng thuật thôi miên nên trông thấy quá khứ của em ấy.”

Khuôn mặt ốm yếu của Tạ Thanh Trình như mang nét thở dài: “Tạ Ly Thâm à, rốt cuộc cậu làm gì vậy?. Cậu không thể dời ánh mắt cậu khỏi tôi để nhìn thử tương lai của mình hay sao? Sinh mạng cậu cứ phải gắn liền với sự oán hận dành cho người khác ư? Cậu có thể tôn trọng cuộc sống của mình một chút, coi nó như một cá thể độc lập không vậy—— Sau trận chiến này, suy nghĩ cho kỹ đi, cuối cùng thứ bản thân mình thật sự mong muốn là gì.”

Sắc mặt Anthony tái mét, lúc xanh lúc tím, anh ta bị lời Tạ Thanh Trình chọc giận vô cùng, sâu trong lòng lại hết sức quẫn bách.

Hắn nghiến răng nói: “Anh giả vờ giả vịt cái gì?! Đừng có nói như thể anh đứng ở góc độ của tôi để lo lắng cho tôi nữa!”

“Thực tế mà nói.” Tạ Thanh Trình lạnh nhạt bảo, “Những lời tôi nói đúng là đang đứng ở góc độ của cậu lo lắng cho cậu thôi.”

Anthony ngửa đầu cười lớn, sau đó hung dữ nhổ nước bọt về phía Tạ Thanh Trình, lạnh lùng đáp, “Vớ vẩn! Anh ư? Lo lắng cho tôi? Anh thực sự tưởng tôi là thằng ngốc à, hay là Sơ Hoàng điện hạ thật sự coi mình thành đấng cứu thế rồi? Hà cớ gì anh phải lo lắng cho tôi, anh không hận tôi chắc? Anh không kinh tởm tôi ư? Tạ Thanh Trình! Anh đừng có sống dối trá cả đời như thế nữa!”

Tạ Thanh Trình hờ hững nhìn anh ta: “Tôi chưa bao giờ nói tôi không chán ghét cậu cả. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện riêng với cậu rồi. Tạ Ly Thâm. Đây có lẽ cũng đã thời thời gian cuối cùng của tôi, tôi không muốn khiến nó lãng phí hoàn toàn.”

“…”

“Ít nhất cậu đã gọi tôi một tiếng anh, cho dù là xuất phát từ thật lòng hay giả bộ. Tôi vẫn nhớ cha mẹ tôi từng bảo tôi nên nhường nhịn cậu nhiều hơn chút, bởi vì cậu thật sự đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Quan trọng nhất là…”

Anh dừng một lát, đôi mắt tựa như vẫn có thể nhìn thấu nơi sâu nhất trong lòng người.

“Tôi chợt nhớ ra, ít nhất cậu đã từng bảo vệ một người.”

Vẻ mặt Anthony bỗng đông cứng lại.

Tạ Thanh Trình: “Việc này lúc trước tôi không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, mãi cho tới khi tôi biết cậu làm việc cho tổ chức Mandela, tôi mới hiểu được nguyên nhân của nó—— Tạ Ly Thâm, cậu đã cứu Tạ Tuyết.”

“Trong hôn lễ của em ấy, Vệ Dung vốn muốn bỏ thuốc Vệ Đông Hằng và tôi, nhưng cuối cùng người bị hại chỉ có mỗi tôi mà thôi, còn Vệ Đông Hằng vì uống trà bị pha thuốc ngủ, trái lại còn thoát được một nạn.” Tạ Thanh Trình nói, “Ban đầu tôi tưởng có người đang âm thầm bảo vệ Vệ Đông Hằng, dù sao so với Tạ Tuyết thì Vệ Đông Hằng trông có vẻ giống đối tượng được thế lực nào đó để mắt hơn. Nhưng sự thật thì lại trái ngược.”

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Anthony.

“Người bỏ thuốc ngủ cũng là người của tổ chức Mandela giống như Vệ Dung.”

“…”

Ngón tay thon dài của Tạ Thanh Trình đan vào nhau, anh nói: “Cậu oán hận tôi nhất, cũng không làm liên lụy tới Tạ Tuyết nhỉ—— Bởi vì khi đó em ấy còn rất nhỏ, tính tình thì tốt, đối xử với cậu thân thiết hơn tôi nhiều. Trong ấn tượng, đúng là cậu chỉ chưa từng tranh chấp gì với em ấy mà thôi, lúc em ấy lỡ bước vào viện tâm thần Thành Khang, sau khi suýt nữa bị Giang Lan Bội giết chết, cậu còn từng gọi điện cho em ấy, hỏi thăm tình hình của em ấy nữa mà. Có lẽ trong cả nhà chúng tôi thì em ấy là người duy nhất cậu không ghét thôi.”

Mặt Anthony căng cứng, không nói đúng hay sai.

Nhưng trong lòng anh ta biết, Tạ Thanh Trình nói đúng.

Khi đó Tạ Tuyết còn nhỏ quá, cho dù là Tạ Thanh Trình hay là Tạ Ly Thâm thì cũng gọi là anh hết cả.

Ban đầu anh ta cũng chẳng vui vẻ gì, đều là anh thôi, người này với người kia thì có gì mà khác nhau? Anh ta luôn âm thầm bắt nạt cô, thả sâu róm vào trong sữa của cô, nhét nhện vào trong giày của cô, nhân lúc nhà không có ai thì nhổ nước bọt lên mặt cô. Tạ Tuyết thường xuyên bị anh ta làm khóc toáng lên, nhưng khóc xong rồi cũng không nhớ được lâu lại vươn tay ra ôm lấy anh ta.

Có một lần Tạ Ly Thâm thực sự nổi ý xấu, trong lúc cả nhà ra ngoại ô chơi đã muốn đẩy cô vào trong hồ nước ở công viên. Hồ nước kia nổi đầy bèo tây, nhìn qua tựa như mặt cỏ, cô có ngã xuống đó thì cũng chẳng ai nghi ngờ là anh ta làm, mọi người chắc chắn chỉ cho rằng bạn nhỏ không cẩn thận tưởng nhầm bèo tây là mặt cỏ xanh biếc nên mới tạo thành bi kịch mà thôi.

Kế hoạch này mê hoặc anh ta, Tạ Ly Thâm không thể nhịn nổi chậm rãi bước tới phía sau cô, tự tay…

Khi đó anh ta nghĩ, nếu Tạ Tuyết bất cẩn trượt chân ngã xuống nước chết, cả nhà Tạ Bình sẽ có biểu cảm đặc sắc tới thế nào? Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy cảm xúc sục sôi, tay cũng đã sắp đẩy vào lưng Tạ Tuyết, nhưng mà——

“Anh ơi!”

Tạ Tuyết bỗng quay đầu lại, cô bé nhỏ như thế, đứng còn chưa vững, lập tức nhào vào lòng anh ta bập bẹ reo lên: “Anh ơi!”

Tạ Ly Thâm rất bực bội, nghĩ tới cô còn muốn để anh ta ôm lấy cô, anh ta đã cực kỳ mất kiên nhẫn, thậm chí muốn ném luôn cả người cô vào trong nước.

Nhưng ngay lúc anh ta vừa xách cô lên, cô bé lại vươn đôi tay nho nhỏ nõn như củ sen ra, làm động tác bảo vệ, che trước mặt anh ta, căng thẳng kêu lên với anh ta một tiếng: “Anh ơi cẩn thận!” Tạ Ly Thâm thoáng sửng sốt, liếc qua vai cô, nhìn phía sau lưng cô bé, sau đó anh ta trông thấy——

Phía bờ hồ bên kia, có một cậu bé tuổi không lớn đang cầm mô hình súng bắn tỉa chơi, khẩu súng đồ chơi kia làm thật đến lạ, Tạ Tuyết lại quá nhỏ, không phân rõ thật giả, cô bé chỉ biết hình như nó là thứ nguy hiểm, cô bé đã thấy trên TV, cho nên cô chẳng nghĩ ngợi gì mà xoay người lại, nhào tới trước mặt người nhà của cô…

Anthony oán hận cả nhà Tạ Bình.

Nhưng chỉ vì chuyện này mà Tạ Tuyết thành ngoại lệ.

Tạ Ly Thâm làm thế nào cũng không thể quên được ánh mắt của cô khi đó, sáng long lanh, xinh đẹp đến thế, kiên định như vậy, trong sáng nhường đó… Đôi mắt đào hoa kia tựa như viên bảo thạch vĩnh viễn không phai màu, biến thành điểm sáng nhỏ nhoi duy nhất trong cuộc sống tối tăm của anh ta.

“Cậu đã cứu em ấy, mà tôi thì không muốn nợ ai thứ gì.” Tạ Thanh Trình bảo, “Thế nên tôi hy vọng cậu có thể tìm được ý nghĩa cuộc sống của cậu lần nữa… Đây là lần cuối cùng tôi làm anh họ của cậu để nói với cậu những câu này.”

Sau khi Anthony trầm mặc rất lâu, cuối cùng tiếp lời.

“… Hừ, đúng đấy, tôi rất quan tâm Tạ Tuyết. Mấy năm nay em ấy có thể sống bình an không chỉ vì được anh bảo vệ em ấy ngoài sáng, mà còn vì tôi luôn theo dõi sự an toàn của em ấy ở trong tối nữa. Tôi nghĩ rằng hai chúng ta chỉ có mỗi mục đích về phương diện này là giống nhau mà thôi.”

“Mấy năm nay sai lầm duy nhất của tôi chính là lần ở viện Thành Khang đó, tôi không ngờ em ấy suýt nữa đã bị Giang Lan Bội biến thành con tin rồi sát hại.” Anthony nói tới đây, khẽ cười, nụ cười kia có hơi đáng sợ, “Nhưng thế thì đã sao? Tôi mãi mãi chỉ ở trong tối, còn anh vĩnh viễn ở ngoài sáng—— Em ấy cảm kích nhất là anh, ý lại nhất là anh, chỉ cần anh còn sống, giữa tôi và anh em ấy sẽ luôn lựa chọn người anh trai là anh thôi. Thế nên tôi nói, anh vẫn luôn cướp đi hết thảy mọi thứ của tôi.”

“…”

Tạ Thanh Trình lại ho sặc sụa, hô hấp vì ho khan mà có hơi dồn dập, anh chậm rãi để sự phập phồng nơi lồng ngực mình dịu lại.

Tạ Thanh Trình nhìn dáng vẻ bệnh tật của anh, cười lạnh bảo: “Cơ mà cũng chẳng sao cả, chờ sau khi anh chết rồi, tôi tự có cách khiến em ấy ngoan ngoãn đứng về phía tôi thôi.”

Lần đầu tiên Tạ Thanh Trình biến sắc vì lời anh ta nói, anh chợt ngẩng đầu lên, vì ho khan quá dữ dội, mắt đào hoa còn vương màu ửng đỏ lẫn hơi nước.

“Cậu muốn làm gì em ấy? Tôi nói cho cậu biết Tạ Ly Thâm, cậu mẹ nó đừng có ý định biến em ấy thành cỗ máy giết người!”

Bởi vì có vết xe đổ của Lý Vân, Tạ Thanh Trình gần như có thể nhìn ra ngay khát vọng của Anthony từ nét mặt anh ta: “Cậu tưởng là cậu biến em ấy thành cỗ máy giết người thì em ấy vẫn là Tạ Tuyết kia hay sao?”

Anthony nheo mắt lại: “Sao lại không phải. Có thể giữ được suy nghĩ của em ấy, lại có thể loại bỏ hết những suy nghĩ mà tôi không muốn có, còn có thể khiến em ấy ngoan ngoãn nghe lời anh trai nói——“

“Em ấy là một người còn sống đấy!” Tạ Thanh Trình trong giây phút này cuối cùng mới lộ vẻ mặt giận dữ, “Tạ Ly Thâm, em ấy là người sống! Cậu muốn loại bỏ suy nghĩ gì của em ấy để em ấy nghe lời cậu nói cái quỷ gì hả?”

Từ lúc Tạ Thanh Trình gặp anh ta đến giờ vẫn luôn khống chế cảm xúc, bây giờ lửa giận dâng lên, gương mặt tái nhợt mới lộ ra nét sống động.

Anthony nhìn gương mặt anh chằm chằm, tim chợt đập lên thình thịch.

Tạ Thanh Trình cắn răng nói: “Cậu tỉnh táo lại đi Tạ Ly Thâm! Làm nhiều chuyện khốn nạn như thế, giết nhiều người đến vậy vẫn chưa đủ khiến cậu áy náy nữa à? Còn muốn cỗ máy giết người gì đó—— Cậu không nhìn thấy Lý Vân của Đoàn Văn, Eva của Zoya hay sao? Nhưng người cải tạo đó vốn chỉ là giả thôi! Là một giấc mơ hão huyền—— Cậu có một cô em gái còn sống mà cậu lại sinh ra suy nghĩ như thế, cậu điên rồi đấy à?! Mẹ nó cậu lún vào cái tổ chức này ngày càng sâu rồi đấy!”

Cơ thể Anthony thoáng run lên.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình——

Phiến hồng, mắt đào hoa mang ánh nước.

Trước mắt chợt hiện lên gương mặt của Tạ Tuyết.

Đó là một lần mà Tạ Tuyết luôn vui vẻ cuối cùng cũng đã rơi nước mắt trước mặt anh ta. Sau khi cha mẹ Tạ Thanh Trình gặp chuyện không may, thật ra anh ta có nhân lúc Tạ Thanh Trình không ở nhà lén quay về nhà họ Tạ hai lần.

Lần thứ hai là muốn tới trộm tiền lấy đồ, lần đầu tiên…

Lần đầu tiên không biết vì sao, chỉ là muốn về xem thử thôi.

Lúc anh ta lẻn vào, ngày ấy trong nhà cũng chẳng có ai, anh ta ngồi trong phòng trống trải một hồi, nhìn những nơi đã từng treo ảnh chụp của mình với nhà họ. Ảnh chụp chung đã gỡ xuống, vị trí ấy chỉ còn lưu lại vài dấu vết chưa phai.

Anh ta nâng tay vuốt lên dấu vết ấy, để lộ nụ cười vặn vẹo chẳng thể nói rõ là chế giễu hay mang ý gì khác—— Sau đó anh ta rời đi, lúc đi tới góc khuất của ngõ nhỏ, bỗng dưng nghe thấy có giọng nói non nớt, đang gọi anh ta——

“Anh ơi.”

Anh ta lắp bắp kinh hãi, quay phắt đầu lại, phát hiện là Tạ Tuyết đang ngồi trên xe đạp nhỏ của trẻ em.

Chỉ có mỗi một mình Tạ Tuyết.

Khi đó Tạ Tuyết còn chưa hiểu rất nhiều chuyện, cô lâu rồi không gặp Tạ Ly Thâm, còn tưởng anh ta muốn quay về, dùng sức đạp chiếc xe thấp bé, cố gắng lái tới cạnh anh ta, ngửa đầu gọi: “Anh ơi, anh về nhà rồi ư?”

“…”

Anh ta ngơ ngác đứng đó, không bước đến, bỗng dưng cảm thấy rất sợ hãi.

Anh ta cảm thấy như thể không chỉ có mỗi một mình cô bé đang hỏi mình, anh ta như thấy bác trai bác gái đã mất cũng đứng phía sau cô bé, vẻ mặt bi thương hỏi, Ly Thâm, con về nhà rồi ư?

Anh ta lập tức thở không nổi, vậy mà lại xoay người, chạy vụt đi mất.

Tạ Tuyết ngẩn cả người, cô bé không biết nhiều chuyện rắc rối gì đấy, cô bé chỉ biết Tạ Ly Thâm trông thấy cô đã chạy mất như gặp quỷ, điều này khiến cô bé rất đau lòng, cô bé đã không gặp anh ta lâu vậy rồi mà…

Xe đạp nhỏ của cô bé là xe ba bánh giúp học đi xe đạp, vốn không đạp nhanh được, nhưng cô bé vẫn cố gắng đạp bằng đôi chân nhỏ đuổi theo sau anh ta, vừa đuổi theo vừa khóc lớn: “Anh ơi, về nhà đi mà! Về nhà đi…”

Anh ơi…

Anh ơi!!

Tạ Ly Thâm chợt bừng tỉnh khỏi ký ức.

Lúc anh ta tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Trình.

Chính là đôi mắt này.

Đôi mắt giống hệt như Tạ Tuyết.

Trong giây phút này vậy mà vẫn có thể khiến anh ta hoảng loạn tinh thần, khiến anh ta lo lắng bất an, khiến anh ta nghe thấy tiếng gào khóc bi thương truyền tới từ vực sâu nơi địa ngục.

Về nhà đi…

Tạ Ly Thâm, về nhà đi…

Giọng nói ấy tới từ người đàn ông và người phụ nữ kia… Người đàn ông và người phụ nữ đã qua đời, người đàn ông và người phụ nữ giả nhân giả nghĩa ấy… Người… Đàn ông… Và người phụ nữ… Hiền lành ấy…

Anh ta rất ghen tị…

Người đàn ông và người phụ nữ kia—— Vì sao lại không phải cha mẹ anh ta?!!

Thật ra đây mới là nỗi lòng thật sự của anh ta!! Nó mới là sự thật lòng của anh ta!! Anh ta mắng Tạ Bình và Chu Mộc Anh, nói bọn họ cướp đoạt cuộc sống của anh ta, nhưng người anh ta thật sự ghi hận chỉ có mỗi Tạ Thanh Trình! Vì sao chứ? Vì sao cha mẹ như vậy không phải là của anh ta? Vì sao anh ta không cướp được bọn họ, mà chỉ có một gã cha nghiện cờ bạc và một bà mẹ lăng loàn!

Vì sao…

Vì sao vậy?!!!

“Tạ Ly Thâm, về nhà đi.” Người đàn ông nói.

“Ly Thâm, từ hôm nay trở đi đây chính là nhà của con.” Người phụ nữ vươn tay ra với anh ta.

Anh ta không dám chạm vào.

Là giả…

Trong lòng anh ta vẫn luôn chắc chắn rằng—— Là giả! Giả thôi!!

Bọn họ vốn không phải cha mẹ ruột của anh ta, cha mẹ ruột của anh ta cũng chẳng cần anh ta, đều đối xử tàn nhẫn với anh ta, còn đôi nam nữ này chỉ là bác trai bác gái của anh ta mà thôi, sao họ có thể đối xử tốt với anh ta cho được? Sao bọn họ có thể cho anh ta một gia đình được! Một ngày nào đó sẽ lại lấy mất… Một ngày nào đó họ sẽ để lộ bộ mặt thật, đưa Tạ Thanh Trình đi, chỉ để lại một mình anh ta…

Đúng, đều là giả cả… Dối trá… Giả dối!!

Hình ảnh nứt nẻ, vỡ vụn, bóng hình Tạ Bình Chu Mộc Anh rơi xuống, phản chiếu trên mảnh vụn dưới đất, tất cả đều là sự nhục nhã hồi nhỏ anh ta phải chịu.

Cái tát của cha, sau khi say rượu lại thóa mạ anh ta chẳng ngớt lời, sự chỉ trỏ của hàng xóm, cơm trong bát cứng tựa như vụn thủy tinh——

Chỉ có những thứ ấy mới là thật.

Anh ta không có nhà.

Cha mẹ Tạ Thanh Trình không thể đối xử tốt với anh ta được.

Nhưng mà…

Nhưng mãi cho tới khi họ mất, Tạ Ly Thâm cũng chẳng tìm được chứng cứ về việc họ đối xử với anh ta không tốt.

Anh ta rất khó chịu.

Đè nén suốt hai mươi năm… Tất cả đều là lỗi của sinh mệnh, nếu Tạ Bình Chu Mộc Anh từ ban đầu đã là cha mẹ anh ta, thế thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nếu như… Nếu như không có Tạ Thanh Trình thì tốt rồi…

Vô số mảnh nhỏ trên đất như chống lại tư tưởng rồi được ma pháp hàn gắn lại với nhau, biến thành hình ảnh trọn vẹn rực sáng, Tạ Ly Thâm ngẩng đầu lên, chiêm ngưỡng kiệt tác vĩ đại trong nội tâm của mình.

Anh ta nhìn thấy trong bức tranh cuốn tản ra ánh sáng, anh ta đứng giữa Tạ Bình Chu Mộc Anh, anh ta thay thế Tạ Thanh Trình, biến thành con trai của họ, tay anh ta kéo lấy bọn họ, bên cạnh là Tạ Tuyết mỉm cười để lộ một chiếc răng sữa.

Nội tâm Tạ Ly Thâm rung chuyển dữ dội, gần như sắp quỳ xuống trước cuốn tranh này…

Sau đó——

Đột nhiên, tiếng AI trong tai nghe vang lên thúc giục.

Anthony choàng tỉnh—— Chẳng có cuốn tranh nào hết cả.

Trước mặt anh ta, chỉ có một mình Tạ Thanh Trình, dùng cặp mắt đào hoa anh ta khao khát lại oán hận bình tĩnh nhìn vào anh ta.

“…” Anthony đối diện cặp mắt kia, cả người run lên, hận thấy xương…! Đây mới là sự thật… Đây mới là sự thật!!

Đây là ác mộng của anh ta, là uy hiếp của anh ta, là thứ anh ta không thể dễ dàng đối diện được.

Anh ta với anh, cũng như cặp mắt của anh ta và anh, giống đến thế, nhưng lại chẳng hề giống! … Hận! Rất hận!!

Ác ý tích tụ trong lòng anh ta hơn ba mươi năm cháy lên hừng hực, như quỷ hỏa, nhảy nhót điên cuồng trong suy nghĩ của anh ta, anh ta bỗng dưng lại như quay trở về bên bờ hồ trước kia, là cậu bé chuẩn bị đẩy Tạ Tuyết xuống. Tràn ngập mưu mô, ác ý, cùng cả xúc động sẵn sàng trả giá mọi thứ.

“Tạ Thanh Trình.” Anh ta mở miệng, giọng ép xuống rất nhẹ, có vẻ đáng sợ hơn bất cứ lúc nào.

Bởi vì xúc động điên cuồng ấy, tay anh ta hơi phát run lên, anh ta nuốt nước bọt.

Anthony bước đến gần Tạ Thanh Trình, nhìn cặp mắt kia chằm chằm.

Tạ Thanh Trình vẫn không biết anh ta muốn làm gì, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào anh ta chẳng hề chớp.

Giờ phút này anh có vẻ rất điềm tĩnh, việc ấy khiến Anthony ghen ghét, anh ta cho rằng chỉ có người có tuổi thơ tốt đẹp thì mới có biểu lộ như vậy, tỏa ra sự mạnh mẽ lẫn bình tĩnh từ tận đáy lòng.

Tạ Ly Thâm bị sự bình tĩnh này làm tổn thương, đau đớn nhiều hơn. Mặt anh ta cách gương mặt anh họ của mình ngày càng gần, anh ta đến trước cửa sổ, cúi người nhìn chằm chằm cặp mắt đào hoa của Tạ Thanh Trình suýt chút nữa đã khiến anh ta đánh mất lý trí kia.

Đúng… Chắc chắn không thể có thứ như vậy nữa.

Trên đời này, tuyệt đối không thể có một đôi mắt như vậy nữa.

Giống của anh ta, nhưng lại đẹp hơn anh ta… Không thể có nữa!

Anthony nghĩ, khuôn mặt ưa nhìn kia dần lộ vẻ dữ tợn, một tay anh ta hung dữ siết lấy cằm Tạ Thanh Trình, giữ chặt người đàn ông đã bệnh ăn sâu vào xương tủy kia! Tay kia càng đáng sợ hơn, lại nâng lên từng chút từng chút, hai ngón tay cách mắt của Tạ Thanh Trình càng lúc càng gần…

Cuối cùng Tạ Thanh Trình cũng nhận ra anh ta muốn làm gì.

Cơ thể Tạ Thanh Trình căng cứng lại, sắc mặt một thoáng đã trắng bệch, phản ứng này khiến Tạ Ly Thâm sinh ra chút sung sướng: “Anh sợ à…? Cuối cùng anh cũng sợ nhỉ… Anh họ, anh cũng có lúc hoảng sợ ư?”

Nhưng lúc ánh mắt hai người chạm nhau lần nữa, sau mấy giây, nụ cười Tạ Ly Thâm biến mất. Bởi vì anh ta không nhìn ra sợ hãi trong đôi mắt của Tạ Thanh Trình. Tạ Thanh Trình cũng không có vẻ gì là tái mặt đi vì cơ thể bản thân sắp phải chịu tổn thương.

Quả nhiên, người đàn ông này xuyên qua tóc mái tán loạn, mấp máy bờ môi tái nhợt, anh nói với anh ta: “Tạ Ly Thâm, cậu đừng có để cuộc sống của mình vỡ nát ra thêm nữa.”

Anh không sợ hãi ư? Chết đến nơi cũng không sợ?

“… Cuộc sống của tôi là bị anh phá nát.” Tạ Ly Thâm rất oán hận, tràn đầy ác ý thầm thì. Giọng anh ta phát run lên, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, trong mắt lóe ánh sáng điên cuồng, anh ta run lên bần bật, còn hơn cả Tạ Thanh Trình, như thể anh ta mới là người sắp phải chịu tra tấn: “Cuộc sống của tôi là bị anh phá hỏng…!”

Anh ta nhỏ giọng lặp lại.

Mồ hôi không ngừng lăn xuống, ánh mắt Tạ Ly Thâm bất thường, lại biến thái.

“Tạ Thanh Trình, tôi nói anh biết… Tôi làm như vậy… Không phải vì ghen tị với anh! Là do mẫu máu quá ít… Thời gian của chúng tôi đang rất cấp bách… Anh biết không, hả?” Anh ta như đang tìm lý do giải vây cho hành vi sắp tới của mình, hầu kết anh ta trượt lên xuống điên cuồng, anh ta nuốt nước miếng, ánh mắt trừng to sắp thành gà chọi, hô hấp phả lên làn da hơi lạnh của Tạ Thanh Trình, “Bọn tôi phải lấy được nhiều máu thịt của anh để phân tích trước phẫu thuật hơn nữa… Hiểu chứ? Đây là việc phải làm. Không phải tôi sợ anh không phải tôi ghen tị… Không phải!!”

Anh ta nõ xong, kéo mạnh Tạ Thanh Trình lại, tay nâng cao—— Hạ xuống—— Tới cặp mắt kia——

“… Đây là… Việc tôi phải làm…!”

Nhẫn tâm đâm xuống——!

Đầu ngón tay đã chạm lên mi mắt, run bần bật, nhưng không thu về.

Đôi mắt kia tựa như mặt gương đồng, phản chiếu bóng dáng mà tới cả Tạ Ly Thâm cũng không thể nhận ra.

Giờ phút này Tạ Thanh Trình vẫn bình tĩnh.

Anh không thể không bình tĩnh, cho đến nước này rồi, ngay cả mạng anh cũng dám đánh đối, với anh mà nói tra tấn gì cũng chẳng phải là không thể chịu nổi.

Anh biết Tạ Ly Thâm sẽ không thu tay lại.

Hai ngón tay kia run rẩy ấn lên mắt Tạ Thanh Trình, trong nháy mắt cuối cùng này, Tạ Thanh Trình chợt liếc mắt qua——

Một cái liếc mắt dư lại cuối cùng với nhân gian, anh muốn nhìn thứ gì?

Đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly kia có đáp án của chính mình.

Anh nhìn mặt tường trong gian tù, nhìn hình vẽ nguệch ngoạc trên bức tường loang lổ…

Anh nhìn tiếng Anh trên tường, nhìn Vô Tận Hạ.

Nhìn chú rồng lửa nhỏ, nhìn thiếu niên chỉ mỗi anh thấy được, cầm đá khắc mấy thứ ấy lên mặt tường.

Tạ Ly Thâm thẹn quá hóa giận gào lên gì đó bên tai anh, anh không buồn nghe, cũng chẳng để ý. Anh chỉ nhìn mấy nét vẽ đơn giản ấy, bỗng dưng cảm thấy mấy nét vẽ này sống lại, hình vẽ trên đá trắng bước ra, ngay lập tức nhuộm đầy màu sắc xán lạn tươi đẹp nhất mà anh từng trông thấy trong cuộc đời.

Anh nhắm mắt lại.

“Tôi phải làm… Phải làm thế!” Tiếng gào như lời nguyền rủa của ma quỷ.

Như phát điên…

Sau đó cuối cùng—— “Phụt” một tiếng!

Sởn cả gai ốc.

Tiếng máu thịt liền nhau bị tách rời, cơn đau đớn bùng nổ trong hốc mắt, biến thành lá bùa ngừng cuộc nói chuyện này.

Mô liên kết bị xé rách, dị vật đâm vào mắt, phá tan những ánh sáng rực rỡ còn hiện trên võng mạc anh, ngón tay dùng sức, cắt đứt chút kết nối cuối cùng giữa mắt anh và thế giới, cơn đau kia tàn nhẫn xuyên vào sọ truyền tới tận xương chui vào trong lòng, đôi mắt vùi sâu trong máu thịt anh bất chợt bị xé đứt rút ra!!

Thịt mang theo ánh sáng, rời khỏi xương.

Đôi mắt nhìn qua tất cả những điều tốt đẹp lẫn xấu xí trên thế gian, rời bỏ anh.

Máu thịt đều rời bỏ anh đi.

Đôi mắt từng nhìn thấy cha mẹ, người thầy đáng kính, em gái nhỏ, bạn bè, từng trông thấy Hạ Dư, rời khỏi anh…

Hai mắt của anh, từng mang lại cho anh rất nhiều thống khổ, từng trông thấy bao thứ không muốn thấy, nhưng anh vẫn cảm kích nó, bởi vì nó giúp anh nhìn thấy những người ấy.

Anh nhìn thấy tình yêu và lương thiện.

Từ nay về sau, cũng chẳng quên đi…

Máu, chậm rãi chảy xuống theo khuôn mặt anh…

“… Hộc… Hộc…”

Trong phòng vang vọng tiếng thở dốc dồn dập của Tạ Ly Thâm.

Tạ Thanh Trình cắn rách môi dưới không kêu lên, Tạ Ly Thâm lại như con thú dính bẫy bật tiếng nghẹn ngào đáng sợ, anh ta nhìn chằm chằm máu thịt mơ hồ trong lòng bàn tay mình… Anh ta nhìn đôi mắt chảy huyết lệ của Tạ Thanh Trình…

Sau hồi lâu, không biết anh ta xuất phát từ oán hận hay mục đích gì khác, dùng giọng nói vô cùng cổ quái, suy yếu, vặn vẹo hỏi một câu: “… Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình anh không đau à… Hả?!! Anh không đau đấy à…!!!”

“Anh không đau hay sao!! Nói chuyện đi chứ!! Anh gào khóc đi! Anh cầu xin đi! Anh mau cầu xin tôi đi!! Mẹ nó anh quỳ xuống trước tôi ngay!!! Vì sao anh… Vì sao ngay cả chết anh cũng không sợ! Tôi hận anh chết đi được! Thứ hèn hạ!! Kêu đau đi chứ!!!”

Tạ Thanh Trình chỉ cắn chặt môi thấm đẫm máu tươi mãi, một câu cũng chẳng nói.

Anh không cho Tạ Ly Thâm toại nguyện.

Cho dù giờ phút này hai mắt anh bị chính em họ mình móc ra, đau đớn xuyên tim, chẳng nhìn thấy gì.

Nhưng anh vẫn có thể chịu đựng.

Đôi mắt anh đã từ biệt anh rồi, nhưng nó vẫn đối xử dịu dàng với anh.

Bởi vì giây phút máu tươi chảy xuống, anh nhìn thấy Vô Tận Hạ trên tường——

Bức tranh Vô Tận Hạ mà Hạ Dư vẽ ba năm trước, trong chớp mắt cuối cùng anh còn thấy được ánh sáng, nó lại nở rộ chỉ để mỗi anh có thể nhìn thấy, đóa hoa rực rỡ ngập tràn màu sắc…

Màu xanh ấy là chính trực, tựa như đồng phục cảnh sát của cha mẹ anh dưới ánh mặt trời. Màu trắng là ánh sáng, tựa như màu trắng phau trên áo thầy. Mà màu hồng nhạt kia thật xinh đẹp, như vẻ ngọt ngào trong má lúm đồng tiền rạng rỡ của em gái nhỏ, còn cả màu sắc của riêng Hạ Dư, sáng rực lấp lánh… Lúc cậu nhìn anh chăm chú nói “Tạ Thanh Trình, em thích anh”, cặp mắt hạnh kia cũng chảy xuôi ánh sáng như vậy, ngập tràn sắc màu.

Bọn họ đều chìm trong Vô Tận Hạ xán lạn vô bờ, dịu dàng chia tay anh.

Hóa ra, bọn họ vẫn luôn dừng bước lại trong ánh mắt anh.

Từ lúc anh còn là tiểu Tạ, cho tới hiện giờ tóc anh đã ngả hoa râm. Bởi vì họ vẫn sống mãi trong mắt anh, vậy nên lúc đôi mắt anh chia lìa khỏi máu thịt, cũng chẳng có bóng tối tụ lại.

Chỉ có một hồ hoa đào trong veo, phản chiếu gương mặt họ, mỉm cười với anh.

Đây là cái liếc mắt cuối cùng của anh với thế giới—— Anh trông thấy tất cả những người anh yêu.

Là sự an ủi nỗi đau Hạ Dư dành cho anh.

“Thanh Trình, con dũng cảm lắm…” Dần dần, màu xanh biến mất.

“Anh ơi, không đau đâu…” Hồng nhạt chìm vào hồ sâu.

“Tiểu Tạ, thầy biết con sẽ không khuất phục.” Màu trắng cũng quay về đáy lòng anh.

“Anh ơi.”

Bọn họ không thấy, nhưng gương mặt của họ đều quay về trong lòng anh. Cuối cùng anh nghe thấy Hạ Dư khẽ gọi, rất dịu dàng.

Trong chớp mắt ấy, huyết lệ lã chã chảy xuống gương mặt đã chẳng còn trẻ tuổi của anh.

Tạ Thanh Trình như nhìn thấy Hạ Dư quay đầu lại từ bên cửa sổ, nói với anh:

“Anh xem đi, Vô Tận Hạ, nở hoa rồi…”

Đó là thứ chỉ mỗi anh có thể nhìn thấy.

Hoa nở rồi.
Danh sách truyện HOT