Lọc Truyện

Sổ Bệnh Án

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Xung quanh rơi vào im lặng.

Trịnh Kính Phong nhìn chằm chằm thi thể của Đoàn Văn, cổ họng khô khốc tựa như gió cát trên sa mạc rộng lớn: “… Kết thúc rồi.”

Ông ngẩng đầu lên, gương mặt già nhuộm bẩn muốn nở một nụ cười.

Nhưng nước mắt nóng bỏng lại tràn lên trước, chảy xuống gương mặt đầy nếp nhăn của ông…

Kết thúc rồi nhỉ.

Lần này đã kết thúc thật rồi.

Đoàn Văn đã chết, ý thức Đoàn Thôi Trân tan biến, sau khi sóng não bà ta ngừng lại, van tổng năng lượng điều khiển hòn đảo này cũng sẽ tắt.

Tất cả sẽ chìm xuống vực sâu, nên kết thúc cả rồi…

Trịnh Kính Phong thở hắt một hơi, ngửa đầu lên mệt mỏi nhắm mắt lại, ông——

“Lão Trịnh, cẩn thận!!”

Trịnh Kính Phong giật mình mở choàng mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Tạ Thanh Trình bên cạnh nhào tới kéo mạnh qua, bảo vệ phía sau lưng.

—— Là Hạ Dư!!

Vậy mà Hạ Dư lại nhân lúc Trịnh Kính Phong thoáng lơ là, vung ngang lưỡi lê trong tay, thế như bão cuốn đánh về phía đội trưởng Trịnh!

Cậu vẫn chưa hủy bỏ được khống chế…

Giác quan của Tạ Thanh Trình rất nhạy bén, anh cảm nhận được sát khí tàn bạo sắc bén này nhanh nhạy hơn lão Trịnh nhiều, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã cản trước mặt Trịnh Kính Phong, anh đối diện với Hạ Dư đã đánh mất bản thân, cùng lúc lưỡi lê chém xuống, anh nâng tay lên chộp lấy súng!

Khoảng cách này rất gần, cho dù hai mắt đã mù, với dị năng của bệnh nhân Ebola thần kinh chồng chất này, Tạ Thanh Trình vẫn có thể bắn đạn chuẩn xác vào ngay ngực Hạ Dư.

Ánh đao tới gần, họng súng đen ngòm nghênh đón.

“Hạ Dư, dừng lại!”

Nhưng Huyết Cổ vô dụng, sức mạnh của Tạ Thanh Trình sinh ra từ Hạ Dư, không thể nào khống chế được cậu.

Vì thế giao chiến không ngừng, người đàn ông che băng vải trắng tuyết trước mắt đứng lẻ loi như thế, mà Hạ Dư đánh úp tới, dưới chùm sáng chiếu xuống phòng thí nghiệm, nghiêng nghiêng phủ lên giữa hai người.

Tình cảnh này, nếu Hạ Dư không tỉnh táo lại, thế thì không phải cậu chết, thì chính là anh vong! Đã chẳng còn đường để lui nữa rồi.

Không khí căng thẳng, tên đã lên dây, lưỡi hái Tử Thần ngày càng đến gần—— Là ai sẽ giết ai?

Đường lui đã đứt.

Đao dọn của Hạ Dư đâm thẳng về phía Tạ Thanh Trình.

Ngón tay Tạ Thanh Trình đặt lên cò súng…

Thính giác của dị năng số 2 mạnh mẽ tới khác thường, khiến anh có thể xác định được vị trí tim của Hạ Dư.

Anh ngắm vào ngực cậu, đầu ngón tay run rẩy…

Bất chợt——

“Anh ơi.”

“Anh Tạ.”

“Bác sĩ Tạ!”

“Tạ Thanh Trình…”

Bên tai như có vô số âm thanh vụn vỡ ùa về, những ánh sáng xưa kia còn chưa vấy vết máu lũ lượt kéo đến.

Trước đôi mắt đã mất đi ánh sáng của Tạ Thanh Trình, chợt hiện lên bóng dáng Hạ Dư một lần nữa.

Thời thơ ấu, thuở thiếu niên, lúc hải chiến, sau khi gặp lại… Bóng dáng ấy luân phiên chồng lên nhau, trong từng tiếng gọi, cuối cùng ngừng lại tại bóng hình lúc Hạ Dư thổ lộ nỗi lòng với anh vào năm ấy, gương mặt chân thành đó khiến anh không dám đối diện.

Anh nhớ tới Hạ Dư từng moi tim móc phổi để nói hết những lời ấy với anh——

“Tạ Thanh Trình, em cũng đã hèn mọn đến thế rồi, lại còn thích tuyết trên trời cao…”

“Tạ Thanh Trình, anh ôm em một cái có được không…”

“Tạ Thanh Trình…”

Dù thế nào anh cũng chẳng nhẫn tâm xuống tay nổi…

Người này, mặc dù có chỗ này chỗ kia không tốt, tuy rằng… Anh chỉ vừa mới biết rằng, hóa ra người ban đầu Hạ Dư thích lại là Tạ Tuyết.

Nhưng mà, giữa bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, anh biết rằng về sau Hạ Dư đều thật lòng. Anh chẳng nghi ngờ gì cậu, anh biết rằng chỉ mỗi người này, sau khi đã yêu anh rồi, cho dù trải qua chuyện gì đi nữa, vẫn chạy mãi về phía anh vô số lần, ôm lấy anh vô số lần, giữ anh lại vô số lần, bảo vệ anh vô số lần như trước đây.

Cậu đuổi theo bước anh, trăm cay ngàn đắng, lảo đảo loạng choạng, từ thiếu niên khi xưa cuối cùng biến thành dáng vẻ hiện tại.

Lúc Hạ Dư tỉnh táo, một câu cuối cùng nói với Tạ Thanh Trình, là xin lỗi anh, em lại làm liên lụy anh rồi.

Nhưng thật ra Sơ Hoàng quan trọng hơn Huyết Cổ nhiều, tới tận bây giờ Hạ Dư cũng chưa từng liên lụy tới anh, cho dù là khi bị thôi miên yếu ớt nhất, cũng ngậm miệng giữ vững bí mật Sơ Hoàng chẳng hề nói ra.

Cho dù Tạ Thanh Trình đã biết chuyện Tạ Tuyết, cho dù bị Hạ Dư nói thẳng vào mặt “Chẳng qua anh cũng chỉ là món đồ thay thế cho lỗ hổng nội tâm thôi”, anh cũng biết câu nói ấy không phải là câu nói hoàn toàn thật lòng của Hạ Dư, anh cũng sẽ không hề nghi ngờ tình cảm sau này Hạ Dư dành cho anh.

Anh cũng… Vốn chẳng thể nào bóp cò súng vào cậu được.

Vĩnh viễn không thể…

Vậy nên, khi lưỡi lê của Hạ Dư đã đột ngột đâm sát tới trước người Tạ Thanh Trình——

Cuối cùng Tạ Thanh Trình đưa ra lựa chọn.

Anh, buông họng súng xuống.

Sau khi trận đại chiến này bắt đầu, Tạ Thanh Trình đã tính toán hết thảy những nguy hiểm đánh cược tính mạng, nhưng anh chẳng hề buông bỏ hi vọng sống sót.

Bởi vì anh biết Hạ Dư rất cần anh, trên đời này chỉ cần mỗi anh, vậy nên anh cố hết sức cũng muốn tiếp tục sống sót.

Giờ khắc này anh vẫn tin tưởng ánh sáng trong mắt Hạ Dư, tin tưởng nước mắt Hạ Dư rơi xuống, tin tưởng lời bộc bạch phát ra từ đáy lòng Hạ Dư, tin tưởng hết thảy mọi thứ Hạ Dư đánh đổi bằng cả mạng sống đẫm máu vì anh.

Anh đều tin cả.

Anh không hề trách cậu, chẳng có ai từ nhỏ đã yêu một ai, hẳn sẽ phải có một vài lí do trong đó, anh đều biết cả.

Hạ Dư chỉ không hề nói cho mình biết, lúc ban đầu, cậu đã yêu ai.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng có lẽ cũng chỉ vì việc ấy đã khiến Tạ Thanh Trình đưa ra lựa chọn như vậy trong giây phút cuối cùng.

Anh vẫn tin rằng cậu yêu anh, anh cũng bằng lòng bảo vệ cậu.

Nhưng trong nháy mắt này, Tạ Thanh Trình tựa như đã buông bỏ một loại chấp niệm, sâu trong lòng anh, có lẽ cảm thấy rằng bản thân có sống hay không cũng chẳng còn quan trọng đến thế nữa.

Một chú gấu bông rách nát thật sự quan trọng đến vậy hay sao…

Cho dù có tự tin thêm, bị vứt bỏ một lần nữa, đến lần cuối cùng rơi vào hồ nước lạnh như băng lần nữa, nó cũng sẽ thấy rõ người mình đầy vết khâu vá, ruột bông cũ nát.

Nó cũng sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi chẳng bao giờ muốn bị nhặt lên một lần nào nữa.

Vậy nên…

Có lẽ anh cũng không hẳn là vì bảo vệ Hạ Dư, mới đưa ra lựa chọn như vậy. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, anh bộc phát hàng loạt suy nghĩ theo bản năng chứ chẳng phải vì lí trí. Tựa như Lý Vân lao vụt tới cũng là vì bản năng, đều là sự buông bỏ chân thật nhất của thế giới nội tâm, chẳng một ai che giấu nổi.

Tạ Thanh Trình vốn cho rằng bản thân sẽ không hề để ý tới mấy câu gì đó Hạ Dư nói lúc bị tẩy não. Huống chi đứng trước đại cục, lúc anh biết tới chuyện ấy ngay cả chút thời gian khiếp sợ rồi tiếp thu cũng chẳng có.

Anh cho rằng anh đều có thể bỏ qua.

Nhưng thật ra, anh chẳng né tránh điều gì.

Anh không trách Hạ Dư.

Nhưng mà…

Trái tim kỳ thật rất đau.

Lần đầu tiên giống như một người bình thường, đau đến thế… Như dao khoét.

Anh nhịn nỗi đau lòng, chịu đựng dao khoét, nén từng tiếng “Anh Tạ, em không hề rời bỏ anh”, “Em chỉ có anh thôi”, “Em chỉ cần anh”, “Tạ Thanh Trình, em cần anh.”

Em cần anh…

Em yêu anh.

Em chỉ yêu anh.

Anh… Không thể thay thế được…

Âm thanh này quanh quẩn không ngừng trong lòng anh, muốn lấp đầy lỗ hổng trong nội tâm anh, lại khiến anh càng đau đớn.

Nơi đã mất đi ánh sáng của anh chảy ra sự ấm áp, mà ngay cả nước mắt cũng không thể rơi xuống nữa.

Anh vẫn yêu cậu, lại như không thể yêu bản thân đến thế.

Tay Tạ Thanh Trình, cuối cùng chậm rãi buông lỏng, súng trong lòng bàn tay rơi xuống đất.

Môi người đàn ông mở ra khép lại, trong chùm ánh sáng nhạt màu, nhẹ giọng gọi một câu: “Nhóc quỷ…”

Hạ Dư ngẩn ra!

Bỗng dưng, trong đầu cậu nhói lên cơn đau nặng nề, nhưng cơn đau này hình như không phải sinh ra từ trong đầu, mà là bùng nổ trong lòng, nháy mắt lan lên tận óc.

Cậu chợt hoảng hốt, như thể có cự long đang gào thét gầm lên, kêu khóc rít gào phía dưới trụ sắt tư tưởng.

Đừng… Đừng mà!

Đừng giết anh ấy! Cậu sẽ hối hận! Đừng giết anh ấy!!

Khoảng cách hai người đã thu lại rất ngắn, đao của Hạ Dư chỉ chút nữa thôi sẽ đâm vào ngực Tạ Thanh Trình.

Tạ Thanh Trình không thể trốn thoát, tốc độ của Hạ Dư quá nhanh, mũi đao lóe lên ánh lạnh rợn người—— Đâm xuống!!

Đừng giết anh ấy——!!!

Anh ấy là cây cầu duy nhất của cậu trên đời này, anh ấy là người duy nhất đối xử với cậu như một người bình thường.

Anh ấy là người cậu từng yêu, là người cậu nói cho dù có chết cũng sẽ không buông tay.

Anh ấy là bác sĩ Tạ của cậu mà, cậu đã quên rồi hay sao.

Ai có thể thay thế được vị trí của anh ấy chứ…

Cự long trong lòng cậu chảy máu tươi rơi nước mắt nóng bỏng, vuốt rồng xé rách đáy lòng cậu, làm linh hồn cậu đau đớn.

Trụ sắt Mandela cấy vào, trong giây phút này, rung lên sắp đổ.

Cậu đã quên mất tình cảm này hay sao??!!

Đao, đột nhiên ngừng lại.

Ở khoảng cách chỉ cách Tạ Thanh Trình chưa tới nửa milimet, vội vã ngừng lại, chạm ngay trước ngực.

“…” Mồ hôi lớn bằng hạt đậu chảy xuống gương mặt Hạ Dư.

Nhất thời cậu rơi vào sự tra tấn cực độ khó mà chịu nổi, cơn đau bẻ xương khoét tim đang xé nát cậu. Cả người cậu bắt đầu run lên, đau tới phát run.

Một đao cuối cùng này vẫn không đâm xuống.

“… Tôi… Không giết anh…” Hai mắt cậu hỗn loạn, miễn cưỡng khàn khàn nói mấy từ này ra khỏi cổ họng.

“Anh đi đi…!!”

Quá đau.

Toàn bộ nội tang như bị đẩy một máy xay thịt vào, sống sờ sờ mà cắt nát, nghiền vụn.

“Đi mau!!!”

Ý thức của bản thân cậu còn chưa quay về hẳn, giữa cuộc chiến giữa trời và người, cậu gào lên với anh.

Có lẽ cảm thấy ý đồ làm phản của Huyết Cổ, bỗng dưng, thiết bị boong ke phối hợp tấn công với Hạ Dư ở phía sau cậu mở một hộp đen, bên trong chợt lóe ánh lạnh, tuy Tạ Thanh Trình không nhìn thấy nhưng lại có thể nghe được tiếng động, cảm thấy sự lạnh lẽo kia.

Đó là một lưỡi lê! Thiết bị máy móc kia đâm thẳng lưỡi lê về phía Tạ Thanh Trình!!

Trịnh Kính Phong xuyên qua bờ vai Tạ Thanh Trình nhìn thấy cảnh trước mắt, ông cảm nhận được máu khắp người mình chỉ chớp mắt đã bị một máy bơm công suất cao vô hình rút cạn, tới cả linh hồn lẫn giác quan cũng bị kéo ra theo: “Không——!!”

Cảnh ấy như pha quay chậm chiếu trên phim.

Lưỡi lê bật ra khỏi máy, đâm thẳng vào bụng Tạ Thanh Trình!

Trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Dư chợt quay lại, rút đao trở tay, bỗng chặn đứng lưỡi lê tấn công này!

“Keng!” một tiếng!

Cậu bảo vệ anh… Trước sống chết… Cho dù bị tẩy não, Hạ Dư vẫn bảo vệ anh theo phản xạ có điều kiện…

Nhưng hành vi này lại dẫn tới chương trình xử phạt của thiết bị tẩy não!!

Ngay sau khi phải chịu, Hạ Dư đã gào lớn một tiếng, máy khống chế trước ngực lẫn bên tai đều phát ra ánh sáng đỏ tươi chói mắt! Sức mạnh tẩy não công suất cao nhất chỉ một thoáng đã đổ dồn hết vào cơ thể máu thịt của cậu, như vốn dĩ không cần để ý liệu cậu có thể chịu đựng được hay không…

Cách vận hành của cỗ máy này chính là—— Thứ như Huyết Cổ, cho dù có chết thì cũng tốt hơn là phản bội.

Cả người Hạ Dư co giật, đôi mắt một thoáng đã mất tiêu điểm, lần này không chỉ xóa sạch mỗi ý thức riêng của cậu, thiết bị kia thậm chí còn phá tan cả nhân tính cá nhân của cậu trong khoảnh khắc này, hoàn toàn biến cậu trở thành một cỗ máy!

Ai bảo cậu chạm tới giới hạn!

Ai bảo trong lòng cậu vẫn còn dư lại chút tình yêu!

Cặp mắt Hạ Dư đột nhiên đỏ bừng, thở không nổi, cỗ máy kia đã trói chặt cậu, chiếm giữ cậu, ăn mòn tôn nghiêm, ký ức, nhân tính của cậu… Chiếm đoạt tất cả!!

Cậu run lên bần bật… Run rẩy… Máu tươi trào ra theo thất khiếu*, mặt trợn lên, gần như không thể nhìn thấy tròng đen—— Cuối cùng, quay về im lặng.

(*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.)

Cậu vùng vẫy lâu đến thế, cuối cùng vẫn bị thiết bị tẩy não cắn nuốt hoàn toàn…

Giây tiếp theo, tay cậu đã ngăn cản đòn tấn công cho Tạ Thanh Trình mà đầm đìa máu tươi, bỗng dưng lại nâng lưỡi lê lên lần nữa!

Vô tâm.

Không mắt.

Chẳng ý thức.

Đánh mất bản thân.

Tất cả xảy ra chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.

Phản chiếu vào trong mắt Trịnh Kính Phong là bóng dáng Tạ Thanh Trình đứng trước mặt ông, mà Hạ Dư nắm lưỡi đao sắc bén sáng như tuyết trong tay, lưỡi lê ấy… Vốn là thứ cậu dùng để che chở cho anh…

Hạ Dư cầm ngược lấy lưỡi lê ấy đã hoàn toàn đánh mất suy nghĩ nào đó, lập tức đâm thẳng xuống bụng Tạ Thanh Trình!!!

Lúc này, chẳng có kỳ tích gì xảy ra…

Chỉ nghe thấy “phập” một tiếng!

Chớp mắt, vì bùng nổ năng lượng, kính của thiết bị phôi phản ứng thuốc mẫu bị phá tan, dịch thuốc đỏ nhạt bắn ra đầy trời như mưa hoa rơi xuống.

Mà Tạ Thanh Trình đứng trong cơn mưa ấy, đứng thẳng tắp như vậy.

Lưỡi lê của Hạ Dư xuyên qua bụng anh, lưỡi đao đâm sâu vào, xuyên qua sau lưng, máu tươi thê lương tươi đẹp như vòng ngọc đứt dây, ồ ạt không ngừng chảy xuống tí tách theo thân đao sắc bén…

Giọt máu nhỏ xuống mặt, vào mắt lão Trịnh.

“Không… Không… Tạ Thanh Trình, không! Đừng mà!”

Lão Trịnh bừng tỉnh, đứng dậy, lao lên! Nhưng trong giây phút này, Tạ Thanh Trình mở miệng.

Tạ Thanh Trình không tránh nhát đao cuối cùng của Hạ Dư, có lẽ anh thật sự chỉ cần dùng hết toàn bộ sức lực sẽ có thể tránh thoát, nhưng có lẽ anh cảm thấy máy khống chế Huyết Cổ đã khiến thất khiếu Hạ Dư chảy máu, ghìm nhịp đập trái tim Hạ Dư lại. Nó đã mở khóa hệ thống tự hủy cuối cùng rồi, Tạ Thanh Trình có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ ấy, ngửi thấy mùi hương thoảng qua—— Tựa như có một cây kim tẩm kịch độc, bật ra khỏi hộp máy.

Nếu như Hạ Dư lại có hành động vô thức bảo vệ anh thêm nữa, thậm chí dù chỉ là một suy nghĩ mỏng manh trong đầu thôi, cỗ máy này sẽ lấy mạng Hạ Dư ngay lập tức!

Vậy nên, một nhát này, anh không thể tránh.

Anh cũng không muốn tránh.

Anh không thể kéo dài trận chiến này, khiến bản năng của Hạ Dư lại có cơ hội vùng vẫy vì anh thêm nữa…

Tạ Thanh Trình đối diện với Hạ Dư, cổ họng ngập đầy máu, giọng vọng tới rất mỏng manh, nhưng rất kiên định, anh nói với Trịnh Kính Phong phía sau: “Cẩn thận…! Đoàn Thôi Trân… Ở phía sau chú… Đi… Giết bà ta… Lão Trịnh… Đi… Giết bà ta!”

Trịnh Kính Phong chợt quay phắt đầu lại trong nỗi hoảng hốt lẫn bi phẫn, trong đầu ông nổ uỳnh một tiếng——

Sao ông lại quên mất!

Vivian!!

Khi nãy lúc ông chưa tấn công đến Vivian, Đoàn Thôi Trân đã tự chủ động rời khỏi đại não Vivian bị xâm nhập! Sau khi Đoàn Văn chết, trong tầng hầm vẫn còn cơ thể đã từng liên kết với bà ta, rất tiện để chuyển qua đó, chính là Vivian!!

Quả nhiên, sau mấy giây, người phụ nữ đồ đỏ cười lớn, đứng lên khỏi đất.

Phía sau bà ta chồng chất thiết bị thí nghiệm Mandela, RN-13, nước nghe lời… Thể thí nghiệm đã chết… Những tháp dung dịch cao lớn chứa loại thuốc đáng sợ do Mandela phát minh, ánh sáng u ám, bao phủ lên bóng dáng mảnh mai của bà ta trong vầng sáng nửa trong suốt ấy.

Bà ta tựa như quái vật bơi ra từ những dung dịch ấy.

Như ma quỷ bơi ra từ đại dương cổ đại mênh mông, như dục vọng vặn vẹo phát triển trong não bộ mỗi người…

Bà ta ngẩng đầu lên, nhe răng cười.

“Vẫn chưa kết thúc đâu, Hạ Dư—— Mở boong ke Huyết Cổ của cậu ra, đưa cơ thể ta rời đi sau đó cho nổ tung nơi này, chôn sống tất cả bọn chúng! Tất cả mọi thứ! Ta cũng chẳng cần nữa! Chỉ cần ta còn sống, tất cả đều có thể làm lại từ đầu!! Lại đây!!”

Hạ Dư chẳng có cảm xúc gì, sắc mặt tái nhợt, vài giây sau, định nghe lời rút đao ra.

Nhưng cậu phát hiện mình không thể động đậy được.

Giây tiếp theo, cậu lại phát hiện máy điều khiển chính trước ngực mình đã bị Tạ Thanh Trình nắm vào trong tay!!

Đây là cơ hội duy nhất Tạ Thanh Trình có thể chạm vào ngực Hạ Dư…

Hạ Dư bỗng nâng mắt lên, đối diện với gương mặt người đàn ông kia.

Cậu không nhìn thấy mắt anh, chỉ nhìn thấy máu thấm ra dưới băng gạc càng rõ ràng hơn, tới cuối cùng, có giọt đỏ thê lương trượt xuống theo gò má tái nhợt ấy.

“Anh sẽ cứu em ra ngoài…” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói với cậu, “Không sao đâu… Anh… Giúp em cởi bỏ trói buộc…”

Huyết lệ lăn xuống, liên tục rơi lên mặt đất.

Máu, máu đỏ tươi.

Nở vô số đóa Vô Tận Hạ trên mặt đất.

Lúc Tạ Thanh Trình vươn tay chạm vào thiết bị trung tâm của Hạ Dư, nở thành đóa hồng trước ngực Hạ Dư.

“Nhóc quỷ… Không sao đâu… Kết thúc rồi… Anh giúp em cởi bỏ…”

“Nhưng mà… Sau này em… Sau này em, đừng cảm thấy bản thân mình cô độc nữa… Chẳng có ai cần tới… Được không…?”

“Em đừng nhớ tới những lời khó nghe mà anh đã từng nói với em… Đừng nhớ tới anh hi vọng em chết đi… Nhất là… Đừng nhớ tới… Anh đã lừa em lúc hải chiến… Được không?”

Nói tới đây, giọng Tạ Thanh Trình nghẹn ngào.

“Anh không phải cố ý đâu… Hạ Dư, khi đó anh thật sự không cố ý đâu…”

Huyết lệ chảy xuống.

“Xin lỗi em, anh…”

Mu bàn tay nổi gân xanh, run lên không ngừng nổi—— Đó là cánh tay Tạ Thanh Trình từng bị thương nặng vì Hạ Dư một lần—— Anh vẫn dùng hết sức lực cuối cùng ấy, muốn tháo thiết bị tẩy não xuống.

Thứ kia cuối cùng cũng bị Tạ Thanh Trình ảnh hưởng.

Đầu tiên anh sờ thấy cơ quan tự hủy nho nhỏ, anh run rẩy, chạm vào, phân biệt bằng tiếng động, ấn xuống bộ máy hoạt động của nó!

Anh cản nó tự hủy rồi giết chết Hạ Dư bằng thuốc độc…

Nhưng tay anh vẫn chưa buông xuống.

Anh muốn tự thân tháo máy khống chế này ra… Thiết bị tẩy não này…

Đã sắp thành công rồi…

Mu bàn tay tái nhợt của Tạ Thanh Trình co lại, gần như chút sức lực để hít thở cuối cùng của anh cũng đã chuyển hết qua để cứu lấy Hạ Dư.

“… Có anh ở đây rồi… Đừng sợ… Đừng di chuyển…”

Đầu ngón tay giữ lấy nút điều khiển của máy khống chế, kéo một cái.

Tạ Thanh Trình lại ho sặc đầy máu, vẫn cố chấp không chịu ngừng lại.

Gỡ xuống được ngay thôi.

Ngay lập tức…

Sẽ ổn thôi. Nhóc quỷ à.

Tất cả đều sẽ ổn thôi.

Trước kia anh… Trước kia anh đã từng tháo nhiều dây trói giúp em như vậy rồi mà… Lần này… Nhất định cũng…

Nhưng sự run rẩy dữ dội của Tạ Thanh Trình bỗng dưng dừng lại.

Một giây trôi qua. Hai giây…

“Hạ Dư… Đừng sợ… Anh ở đây… Anh sẽ tháo ra giúp em…”

“Anh giúp em… Tháo ra…”

Thanh âm cuối cùng nhẹ nhàng lại nghẹn ngào, khó mà nghe rõ. Đây là tâm nguyện cuối cùng anh muốn làm, tựa như anh đã từng là người duy nhất không hề coi Hạ Dư còn nhỏ là quái vật, anh muốn cởi bỏ đai trói khống chế bệnh nhân cho cậu rồi bế ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, vết thương của anh quá nặng, sức cùng lực kiệt, dầu hết đèn tắt, chẳng thể làm nổi.

Cuối cùng anh chỉ cố chấp đứng đó thì thào một câu yếu ớt này, như muốn nhắc nhở bản thân phải làm chuyện này cho xong.

Anh phải làm cho xong.

Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không gắng gượng nổi… Anh đã phá hủy hệ thống giết chết kí chủ bằng thuốc độc của thiết bị kia rồi, nhưng không thể nào tháo cả chiếc máy khống chế xuống nổi.

Giây tiếp theo, tay Tạ Thanh Trình trượt xuống lồng ngực thấm đẫm máu tươi của Hạ Dư.

“… Xin lỗi em…”

Anh khóc, giọt huyết lệ cuối cùng lặng lẽ rơi xuống đất.

“Anh… Thật lòng… Vẫn muốn… Bảo vệ em thêm nữa…”

“Anh biết anh không phải tốt nhất… Nếu như sau này… Lỗ hổng trong lòng em dần dần… Vẫn có thể bù đắp… Vẫn có thể thay thế…”

“Vậy anh…”

Anh thì sao đây?

Anh cũng không nói thêm nữa.

Cho dù đã biết người Hạ Dư thích ban đầu, Tạ Thanh Trình cũng chẳng có gì hối hận. Anh biết Hạ Dư là người rất si tình, cậu đã thật lòng yêu một người, cũng chỉ yêu người kia mà thôi.

Trong mưa gió Hạ Dư yêu anh là thật lòng, lúc thiếu niên ấy giữ lấy cổ tay anh nghẹn ngào nói từng câu thích cũng chẳng phải giả vờ.

Mấy việc ấy Tạ Thanh Trình đều biết rõ.

Nhưng mà… Trong giây phút này, anh vẫn cảm thấy đau đớn.

Một câu vật thay thế ấy, đúng là đã làm anh tổn thương.

Cuối cùng Tạ Thanh Trình không nói nên lời nổi nữa, anh mất đi chút sực lực cuối cùng, đầu ngón tay thon dài dừng lại nơi tiếc nuối vô tận, lướt qua ngực áo Hạ Dư, lướt qua trước người Hạ Dư, trong mắt Hạ Dư, trong mắt Trịnh Kính Phong… Như động tác quay chậm——

Bất chợt, nặng nề…

Buông xuống.

Anh yêu em, hi vọng em có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi anh đã mục nát dưới suối vàng, lúc em dần thoát khỏi bi thương, anh hi vọng em vẫn có thể bắt đầu một lần nữa, lại yêu một người tha thiết.

Tựa như em đã từng cố gắng thoát khỏi nỗi mất mát, cũng từng yêu anh chân thành.
Danh sách truyện HOT