Edit: Cigarred
Màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu lên những khuôn mặt nam nữ, dường như có một lớp sương mù ngăn cách tầm nhìn vậy. Đầu tiên là một nhóm người, sau đó là hai ba người, tầm nhìn rơi vào những ly rượu và điếu thuốc, đi qua nhóm này, Ôn Dư mới nhìn thấy được một đám người vây quanh như vì sao.
Chỉ mới qua nửa năm, tinh thần và diện mạo Hoắc Phong không thay đổi gì mấy, vẫn là tác phong buông thả khiến Ôn Dư chán ghét và quen thuộc, cười cợt với đám đàn ông phụ nữ xung quanh. Hoắc Phong giống với mẹ nhiều hơn, năm đó bà ấy là hoa khôi của thành phố, được thừa hưởng nguồn gen đẹp tuyệt trần, có thể coi là yêu tinh được nuông chiều trong hũ mật, nhưng Ôn Dư vẫn liếc mắt một cái là nhìn ra sắc mặt túng dục quá độ của anh ta.
Làm việc nghỉ ngơi rối loạn, liên tục uống rượu, nửa năm này sợ là cũng sống rất dễ chịu, không có chuyện gì phiền lòng. Lý Đông Ngọc hẳn là cũng biết chuyện lúc trước chỉ là cái cớ mà cô tìm, nghĩ chắc là sẽ không đi tìm Hoắc tiểu thiếu gia này gây phiền phức gì.
Cô gái đưa bàn tay với ngón tay thon dài trắng nõn ra, theo lực đạo trên tay anh ta mà cười đến xán lạn như đóa hoa, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt, ngồi trên đùi anh ta. Phụ nữ ngồi hai bên người anh ta, trái phải mỗi người, Hoắc Phong không ngại nhiều, còn có người lột trái cây cho anh ta.
Sự chú ý của anh ta không đặt trên cô gái, hơn phân nửa là nhìn người đàn ông đối diện, là một người đàn ông tuấn ú trẻ tuổi, ăn mặc sạch sẽ trưởng thành, ánh mắt bình tĩnh. Những người có con mắt tinh tường đều nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo đơn giản trên tay anh ta rất có giá trị. Bên cạnh anh ta cũng có một đám người vây quanh, khí thế vô hình chia những người này thành hai nhóm, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng có thể dễ dàng nhìn ra sự khác biệt giữa cả hai.
Người đàn ông đeo nhẫn ngọc lục bảo không bao giờ để lộ dáng vẻ lười biếng, cả người vẫn duy trì phong thái khắc vào xương cốt, khiến người ta liên tưởng đến một con sư tử nơi hoang dã, sự bình yên ngắn ngủi cũng không thay đổi móng vuốt sắc bén vốn có của anh ta.
"Dường như trong lòng anh không đồng ý với những gì tôi nói." Người đàn ông có khẩu âm của nơi khác, không giống với ngữ điệu phóng khoáng thoải mái ở thành phố này, trong lời nói luôn có vài chô trầm thấp, dõng dạc và mạnh mẽ.
Hoắc Phong có hơi sợ anh ta, trong lòng nao nao, nhưng vẫn phải tỏ ra khí thế khi ở trên địa bàn của mình. Tay anh ta sờ lên chân cô giá bên cạnh, cô gái ngay lập tức cung kính phục vụ anh ta, khiến khí thế của anh ta càng lớn hơn.
"Sao có thể chứ? Tôi biết anh chướng mắt bọn tôi, bọn tôi chỉ là một nơi nhỏ bé sao so được với nhà anh." Hoắc Phong nói, "Mấy năm nay, tôi nghe nói về gia đình anh, hợp tác với tập đoàn Watt, năm trước còn đầu tư hạng mục chục tỷ, không giống chúng tôi, chúng tôi không làm những thứ mới mẻ. Ba tôi cũng không thích những thứ này."
Ngoài miệng thì anh ta hạ mình nhưng nơi này cũng không phải chỗ nhỏ bé gì, mà hội trưởng Hoắc cũng là người có năng lực, chỉ là con rồng này có mạnh đến đâu, cũng không thể đè đầu cưỡi cổ con rắn đầu đàn. Nếu là anh ta có ý định hợp tác với doanh nghiệp đại phương thì anh ta cần cái gật đầu của ba mình.
Người đàn ông kia cũng hiểu ý của anh ta, đây là muốn cố định giá khởi điểm, đây là mắt xinh quan trọng trong việc xây dựng phòng tuyến, cho dù phải trả nhiều tiền hơn cũng phải nắm được. Nhưng anh ta không coi trọng Hoắc gia, mặc dù báo cáo tài chính của công ty Hoắc thị vô cùng đẹp mắt, nhưng một số kinh nghiệm tích lũy trong những năm qua cũng làm anh ta trở nên cảnh giác hơn.
"Cứ vậy đi, tạm thời gác qua một bên đã." Anh ta gật đầu, động tác đơn giản nhưng ở trên người anh ta lại trở nên tao nhã, "Hôm nào tôi sẽ tự mình đến chào hỏi Hoắc lão tiên sinh."
Những người đàn ông đứng sua họ nhìn anh ta: "Không chơi nữa? Hôm nay Hoắc thiếu gia trả tiền, chúng ta phải cổ vũ."
Người đàn ông mỉm cười không gấp gáp: "Vậy không được, chúng tôi đều là người tửu lượng kém, cũng không nên quấy rầy nhã hứng của mọi người." Dứt lời, anh ta cầm lấy áo khoác đi ra ngoài hành lang.
...
Ôn Dư nhìn thoáng qua anh ta, hai mắt chạm nhau ngắn ngủi.
Con ngươi màu đen dường như còn có chút xanh lá đậm. Trong tay Ôn Dư cầm một ly rượu, đi ra khỏi ghế ngồi giữa những người hỗn loạn đó, cô biết mình hiện giờ nhìn không được đứng đắn, trong tay hờ hững cầm ly rượu, trên người cũng có mùi rượu, lại còn nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy.
Trông như gái đã say rượu.
Chỉ tiếp xúc một giây, liền thu hồi ánh mắt. Người đàn ông cài nút áo của mình xong cũng không để ý đến cô, lúc đi qua cô còn mang theo là gió lạnh. Đầu lưỡi Ôn Dư chống hàm trên, trái tim nhảy dựng lên, máu trong người sôi trào.
Không ngờ người Hoắc Phong có thể mời đến... lại có đẳng cấp như vậy?
Cũng không hoàn toàn là phế vật.
Loại khí thế này, hôm nay Ôn Dư mới biết được cái gì gọi là khí chất cao quý. Loại này hoàn toàn khác với loại dáng vẻ khinh thường người khác như Lý Đông Ngọc, đây mới là chân chính, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, quyết đoán vững chắc như núi Thái Sơn. Nhưng loại phế vật như Hoắc Phong lại có thể tiếp xúc được với người như vậy, thật sự khó mà tin được. Ôn Dư suy nghĩ một chút, dường như vào lúc cô và Hoắc Phong kết hôn, trước khi Hoắc gia suy sút đúng là đã cự tuyệt một chuyện làm ăn lớn.
... Chẳng lẽ là cái này? Hình như là một công ty đứng đầu về ngành công nghiệp trong nước? Xem ra người thanh niên này, là đến từ nơi đó.
Trong lòng Ôn Dư có chủ ý, không đuổi theo cũng không sốt ruột dò hỏi, cầm ly rượu, dư quang nhìn theo phương hướng đối phương đã rời đi. Trong một góc còn có dư lại một người đàn ông mặc thường phục đuổi kịp theo tốc độ của anh ta, từ lúc bắt đầu đã nấp trong sàn nhảy, chắc là vệ sĩ.
Đám người trẻ tuổi kia vẫn chưa chơi xong, vẫn còn muốn tiếp tục. Ôn Dư nhìn chằm chằm đám người kia, mặc dù bất luận là khí thế hay diện mạo đều không bằng người đàn ông kia, nhưng cũng được xem là tuấn tú, quan trọng nhất là hai bên đều có tiếp xúc.
Ôn Dư uống một ngụm rượu, ngồi bên cạnh quầy bar, tán gẫu câu được câu không với bartender. Dường như cô đã hơi say, ánh mắt mờ mịt, khuỷu tay để trên quầy bar, giọng nói mềm như bông.
"Hôm nay là người nào mời khách vậy? Hào phóng thế?"
Bartender đang lau ly rượu, kiên nhẫn nói chuyện với con ma men: "Là Hoắc thiếu gia, là khách quen ở đây."
Anh ta lại nhìn Ôn Dư một cái, dường như là đang đánh giá diện mạo của cô: "Cô nói như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thích." Anh ta chắc là đã xếp Ôn Dư vào một loại người nào đó.
Nhưng Ôn Dư không thèm để ý, đầu óc cô tỉnh táo, trên mặt lại lộ vẻ ửng hồng như say rượu, cô đưa mắt nhìn đám người Hoắc Phong kia, ngón tay chậm chạp đưa lên chỉ: "Là tên kia à?"
Trông cô như đã say lắm rồi... Bartender đoán chắc lại là phú nhị đại nào đó lừa nữ sinh vào uống rượu: "Đúng. Đẹp trai không? Bọn họ đều là thiếu gia nhà giàu, chơi với nhau, mặt mũi cũng không tệ lắm, nếu không cũng không thể lừa nhiều phụ nữ như vậy. Nếu cô say rồi thì bên tay trái cửa có một phòng nghỉ, khuyên cô đừng uống nữa."
Ôn Dư đột nhiên lắc đầu, "Say cái gì, tôi vẫn uống được!"
Vậy cũng chỉ có thể tùy cô, con ma men này càng ngày càng mất lý trí, ghé vào trên quầy bar nói chuyện phiếm với anh ta, lại chỉ vào hướng của Hoắc Phong: "Không thể, anh ta xấu như thế... Bên cạnh kia, da trắng vậy, mấy cô gái đó cũng không tệ lắm."
Bartender câm nín, cuối cùng xác nhận cô không phải thấy sang bắt quàng làm họ, chỉ là một người nghiện rượu mất hết đầu óc, chỉ số EQ này sao có thể câu được phụ nhị đại. Anh ta tức giận khuyên cô: "Kia cũng không phải gái, chỉ là trắng một chút mà thôi, cô không cần cảm thấy họ đều là người xấu. Người kia gia thế cũng không khác gì Hoắc thiếu gia, nhưng mấy ngày nay mới đến, anh ta nói là để làm ăn, cô uống say rồi đừng có gây chuyện."
"Tôi không gây chuyện, không gây sự." Ôn Dư uống tay ngụm rượu cuối cùng trong tay.
Cô lại nhìn thoáng qua hướng của Hoắc Phong. Lực chú ý tập trung vào những người trẻ tuổi xung quanh anh ta, nếu tìm được đột phá có lẽ sẽ có thông tin. Người đàn ông kia cực kỳ trắng, hẳn là giống người đàn ông có đôi mắt xanh kia.
Ôn Dư hỏi: "Anh ta họ gì?"
Bartender không chịu nói, Ôn dư đứng lên định tự mình đi qua hỏi, Bartender đành phải nói cho cô, cứ luôn dặn dò: "Cô đừng gây ra chuyện gì ở đây, nơi này của chúng tôi là chỗ đứng đắn, cô nghỉ ngơi chút cho tỉnh rượu đi. Cô cứ ngồi đây, cho đầu óc thanh tỉnh một chút."
Lời tác giả: Đây là nhân vật quan trọng cho cốt truyện nhưng không phải nam chính, truyện không có nam chính, chỉ có đám đàn ông thơm ngon thôi.