Sau đó, kết quả đương nhiên là Ôn Dư bị phạt, bị nhốt trong phòng không được ra ngoài, mỗi ngày một bữa cơm. Phạt cô như vậy khiến cô không còn sức lực làm loạn nữa.
Cô như không phải thành viên trong gia đình này. Người mẹ tao nhã cao quý, người cha anh tuấn, chỉ có Ôn Cẩm Sanh như mới là đứa con của nhà này, còn cô không kế thừa được chút phần ưu tú nào cả.
Ôn Dư đau đến mê mang, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chống thân thể ra mở cửa. Người đứng ngoài là bác sĩ Từ, anh ta chắc là mới xong việc, trên người mang theo mùi thuốc, anh ta trông vẫn nhã nhặn như vậy.
Anh ta đưa một ly nước trắng cho Ôn Dư, nhiệt độ vừa phải: "Vừa rồi thấy cô có vẻ rất đau, tôi tới giám sát cô uống thuốc."
Đây là lần đầu tiên Từ Kiệt gõ cửa nhà Ôn Dư, trước kia chỉ là xã giao. Mặt Ôn Dư bỗng nhiên nóng lên, vâng dạ mà để anh ta đi vào sofa ngồi, nhưng Từ Kiệt không vào, anh ta khách khí xa cách, đối xử với cô như với tất cả mọi người.
"Không cần đâu, theo hướng dẫn, một ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên." Anh ta dặn dò cẩn thận, "Cô là bệnh nhân, tôi hiểu rõ tình hình của cô, không thể mặc kệ cô được."
Lần này Ôn Dư không có suy nghĩ gì khác, mặc dù Từ Kiệt nói chuyện ôn hòa nhưng tầm mắt của anh ta luôn cố ý tránh đi khuôn mặt của Ôn Dư. Điều này cũng giống như những người trong ngôi nhà ấy, hoặc là họ ghét cô, hoặc là không muốn nhìn cô.
Ôn Dư vẫn cúi thấp đầu mà nói chuyện. "Vâng."
Dường như Từ Kiệt có chút kinh ngạc với phản ứng bình thản này, nhưng cô đã đóng cửa lại. Ôn Dư là một quái thai, rất nhiều người đều nói ngày thường cô không giao tiếp với ai, cũng ít nói vô cùng.
Ví dụ như tính cách cô hoạt bát một chút cũng không đến mức không được hoan nghênh đến nông nỗi này, đáng tiếc tính cách cô quá tệ. Giống như bây giờ, ai gặp cô cũng như gặp phải hồng thủy mãnh thú.
Từ Kiệt khẽ lắc đầu, xuống lầu rời đi.
Ôn Dư ghé vào mắt mèo nhìn chằm chằm cái gáy của anh ta, cô cảm thấy mình làm vậy có hơi biến thái. Nhưng cô cũng không dám quang minh chính đại nhìn anh ta, cô sợ như vậy sẽ mất mặt, cô không muốn thu hút bất kỳ ánh mắt khinh thường nào.
Cho dù chỉ có một chút khả năng.
Cô bước chân trần đi đến tấm gương lớn, trong phòng trống rỗng, cũng nhỏ, cô còn không có tiền cho bản thân một chỗ ở tốt. Sau khi rời khỏi đó, cho dù đã không còn căn phòng lớn, không có đồ ăn ngon, nhưng cô cảm thấy hô hấp thoải mái hơn nhiều.
Cô có thể che giấu bản thân, coi mình như một con dơi ẩn nấp trong bóng tối, như một con cú mèo không cần phải đứng trong cái nhìn chằm chằm của người khác. Ôn Dư quan sát bản thân vừa xa lạ lại quen thuộc trong gương, cô đã lâu lắm không nhìn mình trong gương rồi, bây giờ nhìn vào, cảm giác như cách cả một đời.
Cô nhớ đến bác sĩ Từ, bác sĩ Từ nói chuyện với cô dịu dàng ôn hòa, không giống như anh trai cô. Nhưng bác sĩ Từ cũng sẽ nghĩ cô không đẹp... Ôn Dư đưa tay sờ vào gương.
Sau khi cởi quần áo ra, cả cơ thể cô trần trụi.
Nếu không có khuôn mặt này thì sẽ tốt hơn sao?
Ôn Dư nhìn thân thể mình, có hơi gầy yếu, nhưng vòng eo thon nhỏ, đôi chân cũng thon dài, ngực cũng vừa phải. Cô ngây ngốc nhìn mình trong gương, nếu cô có thể đẹp hơn Ôn Cẩm Sanh, có lẽ sẽ ít bị ghét bỏ hơn.
Dù chỉ giảm đi một chút cũng được.
Cô cảm thấy có hơi lạnh nên lại mặc quần áo vào chui vào trong chăn, cô đồng ý với cậu sẽ về nhà nên giờ phút này, trong lòng có hơi thấp thỏm bất an. Chuyện này không dễ dàng chút nào.
Cô không muốn về nhà.
...
"Cô gái đó không sao chứ? Trông cứ kỳ quái." Một dì cắn hạt dưa, thường lui tới đây quan tâm mà hỏi Từ Kiệt. Bác sĩ Từ có nhân duyên tốt, anh ta gần như là đối tượng làm con rể chất lượng cao trong lòng các cô dì ở khu phố này.
Từ Kiệt nói: "Không sao ạ."
Anh ta nhớ đến sắc mặt Ôn Dư, cô trông có vẻ không vui. Cũng không biết mình có mạo phạm cô không, nhưng chuyện đã xong, anh ta cũng không để ý đến nữa.
Nhưng... cô gái kia, có khả năng có ý tứ với anh ta.
Anh ta có hơi bất ngờ.
Bởi vì thái độ bình thường đối với tất cả mọi người nên anh ta tự nhiên cũng duy trì đối xử bình đẳng với Ôn Dư, nhưng trong đáy lòng anh ta vẫn có chút nảy sinh sự chán ghét.
Anh ta đã cố gắng đối đãi với Ôn Dư như bình thường nhưng Ôn Dư hết lần này đến khác đều đẩy người ra xa, lạnh lùng xa cách, cũng không liên quan đến anh ta, Từ Kiệt còn phải về phòng khám thu dọn đồ đạc.
"Đó là xe của ai vậy?" Dì cắn hạt dưa vứt xuống đất, sững sờ nhìn chằm chằm chiếc xe đang chạy vào cách đó không xa. Là một chiếc xe rất đẹp và đắt tiền, một khu phố như này không thể xuất hiện một chiếc xe như vậy được.
Từ Kiệt nhìn chằm chằm vào xe và biển số, thỉnh thoảng anh ta có lên mạng xem xe cũng biết đó là xe cao cấp, giá cả đó anh ta không thể mua nổi. Biển số xe cũng là chuỗi số số xứng cực kỳ có trật tự, có vẻ như chủ xe là người có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
"Có lẽ là đến tìm người."
Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta, anh ta nghĩ vậy.
"Dừng lại ở cửa phòng khám của cậu đó." Dì đó nhìn chằm chằm theo, "Tôi thấy Ôn Dư, sao cô ấy lại xuống đây? A..."
Dì ấy không nói tiếp nữa, Từ Kiệt nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Ôn Dư vẫn cúi đầu, cả người co rụt lại như một con vịt. Cô chậm rãi mở cửa xe ngồi vào, vừa ngồi vào đã nghe cậu mắng.
Cậu không muốn ngồi cùng hàng ghế sau với cô nên ngồi ở ghế phụ phía trước, nhìn chằm chằm đầu tóc Ôn Dư: "Cháu cũng không sửa soạn cho tử tế một chút, nhìn xem thành cái dạng gì rồi, còn tưởng rằng có thể đổi thành cái đức hạnh gì, cuối cùng vẫn sống thành cái dạng quỷ quái này."
Ôn Dư không có tiền để chăm sóc bản thân, mua quần áo đều rất tốn kém. Cô đã từng thấy mẹ vô số lần đi vào thẩm mỹ viện để làm phẫu thuật thẩm mỹ cho làn da săn chắc hơn. Mà thuốc bổ và bảo dưỡng thân thể lại càng cao cấp hơn, nếu cậu út dùng tiêu chuẩn như vậy để yêu cầu Ôn Dư, vậy cô không làm được.
Ôn Dư xoa bụng cho cơn đau giảm bớt.
"Lần này cháu về đừng có gây rắc rối, ba cháu muốn đón một người rất quan trọng trở về, cũng không phải là đứa trẻ như trước đây, nếu cháu gây chuyện gì, tôi sẽ là người đầu tiên xử lý cháu." Cậu út cũng không thèm liếc mắt nhìn Ôn Dư một cái.
Ôn Dư chỉ có thể nhìn đôi mắt cậu qua gương chiếu hậu, vẫn là đuôi mắt xếch lên tinh tế như trước, nhìn qua rất sắc bén cũng rất tuấn tú. Lông mày cậu rất đẹp, giống như làm thế nào cũng không thay đổi được khuôn mặt vốn đẹp này.