"Nhưng chị hai không chịu, và con là người sẽ phải gả thay chị ấy?"
Sở Nhu hơi nhíu mày nhìn ba mình rồi lại chuyển ánh mắt dò hỏi nhìn sang Thạc Hải Ly để tìm tiếp câu trả lời, nhưng người lên tiếng lại là Sở Nhi.
"Chứ sao nữa, nghe đồn cái tên kia là một kẻ vô tích sự, chả biết làm ăn gì ngoài phá của, ăn chơi đàn đúm, gái gú thì mai em này mốt em nọ, thay người tình như thay áo, vướng vào chỉ có khổ mà thôi, người như vậy sao tao có thể gửi gắm tấm thân vàng ngọc này cả đời được, nếu đổi là Cố Thành thì tao còn suy nghĩ lại chứ cái tên Cố Hàn đó chị đây nhường cho mày đấy."
"Nếu không phải là tâm nguyện trước khi mất của ông nội con thì ba cũng không để hôn sự này diễn ra, nhưng mà khổ nổi chị hai con lại không chịu nên thôi thì con gả thay cho Nhi Nhi về làm dâu nhà họ Cố cũng chẳng vất vả gì, Cố gia còn là nhà hào môn, biết bao nhiêu người muốn đặt chân vào đấy còn không được, còn con có cơ hội tốt như vậy thì nên nắm bắt vào."
Tốt sao? Hào môn thế gia sao? Sở Nhu cô còn không rành quá mấy cái loại nhà giàu xem tiền quý hơn mạng người, chỉ cần là tiền thì sẵn sàng đạp đổ nhân cách của người khác sao? Thứ cô cần là một người chồng tốt, một cuộc hôn nhân được vun đắp từ hai phía chứ không phải là nhắm mắt chọn bừa mặc cho số phận an bài.
"Con có thể không đồng ý không?"
Hai mắt người thiếu nữ đỏ hoe nhìn về hướng mẹ mình xin một lần được thuận như ý muốn nhưng Thạc Hải Ly lại chậm rãi lắc đầu.
"Đây là tâm nguyện của ông nội con, con đã là người của Sở gia thì phải có trách nhiệm trả hiếu. Nếu con không thay Sở Nhi gánh vác trách nhiệm này thì ông nội con ở nơi chín suối làm sao có thể yên lòng. Nếu hôn ước bị hủy bỏ thì ba mẹ biết ăn nói làm sao với Cố lão phu nhân đây? Tiểu Nhu à, con cũng lớn rồi thì nên hiểu chuyện một chút, đừng để ba mẹ phải buồn lòng."
Sở Nhu trong lòng nặng trĩu, cô biết bản thân không đủ bản lĩnh để từ chối chuyện này vì chỉ cần thấy ba mẹ mình phiền lòng thì tâm can cô lại vô cùng khó chịu, nếu hôn sự này còn là tâm nguyện của ông nội thì cô càng không thể chối từ.
"Vậy ba mẹ cứ sắp xếp đi."
Sở Thần và Sở Nhi ngay lập tức nhìn nhau mà bật cười hài lòng, ngay sau đó Sở Thần lại nói tiếp:
"Ba mẹ đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, cũng đã bàn bạc phía Cố gia xong. Hôn lễ sẽ được tổ chức ngay vào ngày mốt, là ngày con tròn 18 tuổi, vừa vặn sang hôm sau có thể đăng ký kết hôn mà không cần sợ vi phạm pháp luật."
Hóa ra việc hỏi ý kiến của cô chỉ là cho có lệ chứ thật chất thì mọi chuyện đã được định sẵn, dù cô có đồng ý hay không thì vẫn không thay đổi gì.
"Dạ, vậy cứ làm theo ý ba mẹ đi. Nếu không có chuyện gì nữa thì con xin phép lên phòng."
"Ừm con đi đi, nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mốt sẽ rất bận rộn, đừng để cơ thể mệt mỏi đến lúc đó lại lăn ra ngất xỉu thì mất mặt lắm đấy."
"Dạ, con biết rồi, con xin phép!"
Nhỏ giọng nói rồi Sở Nhu lặng lẽ rời khỏi phòng khách, cô mang theo tâm trạng não nề đi về phòng.
Có lẽ những ngày tháng tiếp theo đối với cô sẽ chẳng còn yên bình, khi phải sống cùng với một người đàn ông không hề tốt trong lời đồn.
.............
Rất nhanh sau đó đã đến ngày trọng đại của người thiếu nữ.
Một hôn lễ hoành tráng được tổ chức tại khách sạn năm sao với khách mời là những nhân vật tầm cỡ lớn trong giới thương nhân, bất kể đâu đâu cũng có phóng viên tác nghiệp.
Sở Nhu ngồi trước tấm gương lớn, cô mặc trên người chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, tóc cài khăn voan cô dâu, là ngày trọng đại trong đời nhưng trên khuôn mặt kiều diễm của người thiếu nữ lại chẳng hiện lấy một nụ cười.
Không vui cũng đúng thôi vì cuộc hôn nhân này căn bản cô không có quyền được chọn lựa.
"Tiểu Nhu, xong chưa con? Nhà trai sắp đến rồi."
"Dạ con xong rồi."
Sở Nhu cố nặn ra một nụ cười với mẹ mình rồi vén váy đứng dậy, Thạc Hải Ly giúp cô trùm khăn voan phủ qua mặt, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Mẹ mong con gái của mẹ hạnh phúc!"
"Dạ, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng dung hòa để gia đình được hạnh phúc trọn vẹn."
...----------------...
Hơn 18 giờ tối khách khứa bắt đầu đông dần, ai nấy đều vào đúng vị trí của mình chờ đợi hôn lễ bắt đầu, hai bên gia đình chủ hôn đã vào chỗ ngồi, Sở Nhu lộng lẫy trong chiếc váy cưới cũng đã đứng ngay ngắn trên sân khấu, thế nhưng một nhân vật chính khác vẫn chưa thấy mặt mũi đâu khiến mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.
"Nhị thiếu gia nhà họ Cố sao vẫn chưa đến nhỉ, có khi nào là không muốn cưới không đây?"
"Chắc chắn là không muốn cưới rồi nên mới không đến, Cố Hàn là ai chứ? Một thiếu gia ăn chơi, đào hoa thì ai sánh bằng. Nhị tiểu thư của Sở gia phen này là khổ rồi."
"Sao mà lâu thế nhỉ?"
Những tiếng xì xầm to nhỏ liên tục truyền đến khiến Cố Hinh càng thêm cáu bẩn, ông nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra phía cửa, chờ mãi nhưng quý tử của ông lại bật vô âm tín.
"Chủ tịch yên tâm, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi."
Trợ lý Kim nhỏ giọng báo cái với Cố Hinh xong thì lúc này từ ngoài cổng, một nam nhân lịch lãm trong trang phục vest cưới màu trắng vô cùng phong độ bước vào, tay anh cầm đóa hoa cưới tươi sắc, chậm rãi tiến về phía sân khấu nơi có người con gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới tinh khôi.
"Cuối cùng thì cũng đến, tôi còn sợ là nhà họ Sở phen này bẽ mặt rồi chứ."
"Hôn ước này là được định từ đời trước rồi nên khó mà không thể không thực hiện được."
"Cơ mà sao không thấy Đại thiếu gia nhà họ Cố nhỉ? Dịp quan trọng thế này mà cậu ấy không có mặt đúng là chuyện lạ."
"Tôi cũng thấy lạ..."
Dưới những lời bàn tán to nhỏ, lắm điều thắc mắc của quan khách thì hôn lễ vẫn được diễn ra một cách trọn vẹn, không hề xảy ra một vấn đề gì trở ngại, cả chú rễ lẫn cô dâu đều thực hiện đầy đủ các nghi thức, cùng đeo nhẫn cưới cho nhau, cùng cắt bánh cưới, cùng uống rượu giao bôi và cuối cùng là lên xe hoa trở về nhà.
Khi hôn lễ kết thúc mĩ mãn, Sở Nhu từ hôm nay đã chính thức trở thành người của Cố gia, là con dâu của Cố Hinh, là cháu dâu của Thác Hi và là vợ của Cố Hàn.
Cố gia một gia đình hào môn, nắm trong tay quyền lực là vô hạn, chỉ cần nghe đến Cố gia hay tập đoàn Cố thị thì ai nấy đều phải bảy phần kiêng dè ba phần kính trọng.
Liệu rằng khi đặt chân vào nơi phủ đầy quyền lực ấy cuộc sống của cô sẽ trải đầy hoa hồng hay nước mắt ướt gối mỗi đêm đây...