Sau một tuần nằm an dưỡng nghỉ ngơi tại gia, và nhờ vào toàn phần công lao chăm sóc to lớn của Sở Nhu mà sức khỏe của Cố Hàn đã hoàn toàn hồi phục.
Từ sáng, sau khi ăn uống xong đôi vợ chồng trẻ đã lên xe đến bệnh viện để tái khám lần cuối. Theo như lời dặn của bác sĩ thì Cố Hàn vẫn chưa thể vận động mạnh, hoặc làm việc quá sức vì vết mổ nội soi ở bụng phải trên một tháng mới có thể hoàn thành hồi phục bình thường.
Chính vì thế mà vừa rời khỏi bệnh viện, Sở Nhu đã hạ ngay Thánh chỉ, ban bố mệnh lệnh cấm túc hẳn chuyện "ân ái giường chiếu" đến khi vết thương của Cố Hàn hoàn toàn không có vấn đề gì nữa thì mới để hắn tùy ý phóng túng.
Cũng vì điều này mà suốt một đoạn đường dài người đàn ông kia hậm hực không vui.
*Reng reng reng.*
Tiếng chuông điện thoại của Sở Nhu bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí đầy mùi bất mãn trong xe. Cô mở điện thoại lên, thấy là số của Sở gia gọi đến thì liền lập tức nghe máy.
"A lô, con tiểu Nhu nghe đây ạ!"
[...]
"Dạ dạ, bây giờ con cũng đang trên đoạn đường gần nhà mình, con sẽ về ngay."
"Bác tài, vòng lại đường F đến biệt thự Department of Home Affairs dùm cháu nha."
Vừa tắt điện thoại, Sở Nhu đã vội lên tiếng báo với bác tài chuyển đường.
"Có chuyện gì vậy em?"
"Dì Nhung mới gọi nói mẹ em không khỏe, nên em phải về thăm mẹ gấp. Lát nữa nếu anh không muốn vào thì cứ quay về trước, em ở lại chăm sóc mẹ đến chiều tối rồi gọi taxi về sau."
Cố Hàn dang tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, tay còn lại thì nắm tay cô, vừa âu yếm vừa nhỏ giọng an ủi.
"Sao anh có thể để em về một mình được. Vả lại anh cũng chưa biết mặt ba mẹ vợ mà, nên vào thăm họ là việc cần làm. Vốn dĩ anh định sắp xếp thời gian để đưa em về thăm ba mẹ nhưng lại xảy ra chuyện nên mới kéo dài tới bây giờ. Em không buồn anh chứ?"
Có được người chồng tâm lý, lại yêu thương mình là mong mỏi của biết bao người con gái. Sở Nhu cảm thấy rất may mắn khi bản thân đang nhận được niềm hạnh phúc to lớn ấy.
"Anh thương em như vậy, lại còn lo nghĩ cho em rất nhiều điều khác, thì sao em có thể buồn giận anh được."
Cố Hàn cong nhẹ môi, hắn cúi xuống đặt lên trán của cô vợ nhỏ một nụ hôn thể hiện sự trân trọng và cưng chiều vô hạn.
"Sau này khi nào muốn về thăm gia đình thì cứ nói, anh sẽ đưa em về. Ba mẹ của em cũng là ba mẹ của anh."
"Dạ, cảm ơn anh!"
Đột nhiên Cố Hàn lại nghiêng mặt qua, nhìn thẳng vào khuôn mặt khả ái của cô, trên khóe môi chợt hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Hay vợ thay lời cảm ơn đó bằng một hành động thiết thực hơn có được không?"
Sở Nhu thừa biết trong đầu người đàn ông này đang toan tính chuyện gì, cô cũng không thua kém mà mỉm cười giảo hoạt một cái, sau đó hướng tới bờ môi của hắn mà đặt lên một nụ hôn ngắn.
"Hành động thiết thực, một nụ hôn thể hiện cả tấm lòng của người vợ nhỏ. Không biết Cố thiếu đã hài lòng hay chưa?"
Tâm cơ của hắn vậy mà Sở Nhu lại có thể nhìn thấu một cách dễ dàng, khiến ngọn lửa hi vọng còn chưa kịp cháy đã bị cô dội thẳng một gáo nước lạnh rồi tắt ngủm. Cố Hàn chỉ đành miễn cưỡng cười một cái.
"Hài lòng, nhưng mà chuyện anh muốn nói là tối nay vợ có th..."
"Bác tài ơi, lái nhanh hơn chút nha!"
Không những không xin xỏ được mà còn bị bơ đẹp khiến nam nhân bá đạo kia đành ngậm ngùi câm nín. Chưa bao giờ hắn lại cảm thấy bản thân chịu đựng ủy khuất thế này, nhưng sự ủy khuất này hắn chỉ có thể bất lực mà cam chịu, ai bảo cuồng vợ làm gì thì thiệt thòi cũng không được than vãn.
- ---------------
《Biệt Thự Department of Home Affairs》
Sở Nhu và Cố Hàn vừa vào tới phòng khách đã gặp được Sở Nhi và Sở Thần đang ngồi tại phòng khách, cả hai liền cúi đầu trước rồi lần lượt lên tiếng chào hỏi.
"Thưa ba con mới về, chị hai em mới về!"
"Thưa ba con mới về!"
Thấy Cố Hàn chỉ chào ba mà không chào người chị hai cũng đang ngồi đây, Sở Nhi liền cảm thấy không vừa mắt, thậm chí còn buông lời bắt bẻ ngay lập tức.
"Em gái à, bộ em không nói với chồng em là vẫn còn một người chị gái lớn hơn em một tuổi hay sao mà chị ngồi đây, cậu ta lại không mở miệng chào hỏi tiếng nào vậy?"
Những lời lẽ khó nghe của Sở Nhi bỗng chốc khiến sắc mặt của Cố Hàn lạnh xuống vài phần, dù rất không muốn nhưng vì nghĩ cho Sở Nhu mà hắn đành miễn cưỡng cất lời chào hỏi cô gái kiêu ngạo đối diện.
"Chào chị hai."
"Phải vậy có được không. Sau này gặp thì phải chào, tuy tôi nhỏ hơn cậu 9 tuổi nhưng theo như vai vế thì vẫn là chị vợ của cậu đấy."
"Được rồi Nhi Nhi, chút chuyện nhỏ nhặt con để ý làm gì. Cứ để hai đứa nó lên thăm mẹ con đi."
Sở Thần lúc này cũng đã lên tiếng, thật ra ông không hề coi trọng người con rể như Cố Hàn, vì trong mắt ông hắn là kẻ không có tiền đồ, không đáng để được để ông coi trọng.
"Vậy tụi con xin phép lên thăm mẹ."
Sở Nhu nói xong thì liền vội vàng đi lên lầu, Cố Hàn cũng nhanh chóng theo sau. Nhưng khi đi đến cầu thang thì Sở Nhu đột nhiên lại dừng bước, cô quay lại nhìn Cố Hàn bằng ánh mắt lo âu.
"Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, đi thang bộ không tốt đâu. Hay anh ở lại đây chờ em đi, thăm mẹ xong em sẽ xuống ngay."
Cố Hàn còn không biết cô vợ nhỏ của mình đang lo lắng chuyện gì thì sau khi nghe cô nói xong hắn mới bật cười rồi đưa tay ra phía trước.
"Nếu em lo thì nắm tay dìu anh đi. Anh muốn theo em, chứ không muốn chờ."
Sở Nhu chỉ biết cười chịu thua, sau đó cô nắm tay người đàn ông bá đạo ấy rồi mới nói:
"Theo thì theo, nhưng khi nào đau thì phải nói với em đó."
"Tuân lệnh vợ yêu!"
Nói xong, để thể hiện nốt sự bá đạo của mình hắn còn chẳng quan tâm đây là đâu mà tùy ý hôn lên môi Sở Nhu một cái rồi mới bước lên lầu.
"Nè, anh từ từ thôi!"
Sở Nhi và Sở Thần ngồi không cũng được xem phim tình cảm miễn phí, lại còn là hình ảnh chân thật nhất.
Trong khi Sở Thần mặt không biến sắc thì Sở Nhi lại lộ rõ nét mặt ganh tức, đố kỵ khi chứng kiến Sở Nhu được yêu thương, cưng chiều. Điều mà ả chưa từng nghĩ đến cô sẽ có được khi ở bên cạnh một người đàn ông đa tình, lãnh khốc như Cố Hàn.