Sở Nhu và Cố Hàn được Thạc Hải Ly giữ lại dùng cơm tối xong thì cả hai mới quay trở về biệt thự của mình.
Cả hai được một nhà ba người của Sở gia tiễn ra ngoài xe, đến khi xe của Cố Hàn vừa rời khỏi sân thì Sở Nhi liền dùng dằng bỏ đi vào trong với thái độ bất bình theo tư cách đúng chuẩn một tiểu thư đanh đá. Thấy vậy Sở Thần và Thạc Hải Ly cũng nhanh chóng theo sau.
"Ba... Con không cam tâm."
Vừa nhìn thấy Sở Thần đi vào, cô ta đã ngay lập tức giở trò nũng nịu.
"Con gái cưng của ba lại khó chịu chuyện gì nữa đây, nói ba nghe, ba đứng ra đòi lại công bằng cho con."
Sở Thần bước tới ngồi gần cô con gái ngọc ngà của mình, xoa xoa đầu Sở Nhi một cái, nét mặt của ông dành cho đứa con gái này luôn luôn là nét yêu thương, chiều chuộng hết mực.
"Ba có chắc là chuyện gì cũng thực hiện được cho Nhi Nhi không?"
"Thì con phải nói ra ba mới biết được chứ, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Ưm...Con muốn..."
Có lẽ là chuyện khó nói nên ngập ngừng mãi một lúc thì cô ta mới có thể sẵn sàng bộc bạch tâm ý của mình.
"Nhi Nhi muốn thay thế vị trí của tiểu Nhu ngay bây giờ."
Sau câu nói của Sở Nhi, cả Thạc Hải Ly và Sở Thần đều bị một phen ngỡ ngàng, hai ông bà thậm chí còn cau mày khó hiểu, không biết cô con gái của mình lại sắp tính toán thêm chuyện gì nữa.
Lúc đầu người nhất quyết không chấp nhận Cố Hàn là cô ta, bây giờ đột nhiên lại đòi làm Nhị thiếu phu nhân của Cố gia thay cho Sở Nhu, chuyện này là hoàn toàn quá vô lý, khiến Thạc Hải Ly không giấu được nét mặt không hài lòng.
"Tiểu Nhu nó là vợ của Cố Hàn, con muốn thay là thay như thế nào?"
"Thì có gì đâu mà khó, mẹ gọi nó về bắt nó ly hôn với Cố Hàn, sau đó lại dùng hôn ước để con đường đường chính chính là vợ của hắn ta. Dù gì nó cũng chỉ được nhờ gả thay thôi, giờ con thấy có hứng thú với tên đàn ông kia rồi nên muốn mọi chuyện đi theo đúng như hôn ước trước kia."
Thạc Hải Ly hoàn toàn bị cô con gái lớn của mình chọc cho tức giận, bà không ngờ rằng Sở Nhi lại có thể sẵn sàng buông ra những lời lẽ trái với đạo lý luân thường, cô ta khác gì một kẻ ích kỷ, vì bản thân mình mà có thể sẵn sàng đạp đổ hạnh phúc của người khác.
"Nhi Nhi à, con mở miệng nói ra những lời lẽ đó mà không thấy ngượng miệng sao? Ngay từ đầu là con một mực không muốn lấy Cố Hàn, để em gái mình ngậm đắng nuốt cay lấy một người mà trong mắt toàn nhân thiên hạ là một kẻ không có tiền đồ, đến bây giờ khi thấy tiểu Nhu có được hạnh phúc thì con lại muốn chen chân vào phá vỡ, con như vậy mà xứng đáng là một người chị hay sao?"
"Mẹ thì lúc nào cũng đứng về phía của nó hết á. Mẹ muốn nó được hạnh phúc còn tôi thì không đúng không?"
"Nhưng con nhìn lại mình xem có xứng đáng với cái hạnh phúc đó hay không? Con tưởng để có được trái tim của một người đàn ông là việc dễ làm lắm hay sao? Tiểu Nhu nó phải chịu biết bao
khổ sở mới có được hạnh phúc như ngày hôm nay, còn với cái tính cách kiêu căng, ngạo mạn, của con thì con cho rằng sẽ được Cố Hàn để mắt tới? Đúng là ngông cuồng."
Chưa bao giờ Thạc Hải Ly vì chuyện gì mà bày tỏ thái độ bức xúc như thế này, mỗi một câu bà nói ra đều khiến Sở Nhi phải câm nín, chỉ đành hậm hực quay qua mè nheo với Sở Thần.
"Ba... ba xem mẹ nói nặng lời với Nhi Nhi kìa... Con chỉ muốn có được người đàn ông mình thích thôi mà..."
"Nhưng Cố Hàn bây giờ là em rể của con. Chuyện con muốn căn bản là không được, vả lại cậu ta là một tên phá gia chi tử, tiền tài công danh mờ mịt hà cớ gì con lại đi để ý tới một kẻ như vậy."
"Ai nói với ba hắn ta là người không có tiền đồ? Người ta là Chủ tịch của Tập đoàn đá quý Cửu Thiên, đứng đầu cả Trung Hoa đấy. Là một Tổng tài quyền lực, có địa vị khó ai sánh bằng đó ba."
Sở Thần lúc này đã bị những lời nói của Sở Nhi làm cho bất ngờ đến sửng sờ cả người, còn Thạc Hải Ly thì chỉ biết lắc đầu đầy ngao ngán.
"Có thật không? Sao con lại biết được chuyện này, trong khi giới thương nhân không một ai biết người đứng sau Tập đoàn Cửu Thiên là ai mà?"
"Ờ thì... lúc trưa con vô tình nghe được mẹ với tiểu Nhu nói chuyện nên mới biết... Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, việc ba cần làm bây giờ là làm sao để con được trở thành Nhị thiếu phu nhân của Cố gia kìa."
"Chuyện này e là không được đâu con gái à. Con nghĩ xem một người đang buông thả bản thân, sống không phụ thuộc vào bất cứ một quy tắc nào, đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn sau khi ở bên cạnh tiểu Nhu, lại còn yêu thương, cưng chiều con bé hết mực, vậy chứng tỏ cậu ta chịu thay đổi là vì tiểu Nhu. Nếu bây giờ chúng ta ép được tiểu Nhu ly hôn với hắn thì con tự nghĩ xem bản thân con có đủ khả năng thuần hóa trái tim của người đàn ông đó thêm một lần nữa không? Con nên nhớ Cố Hàn là một kẻ tàn bạo, hắn sẽ không nhân nhượng với bất cứ ai làm hắn chướng mắt."
Không gian chợt lắng đọng sau những lời phân tích cặn kẽ của Sở Thần.
Sở Nhi cũng trầm tĩnh suy tính. Nghĩ đến lúc nếu bản thân thất bại, bị Cố Hàn chà đạp, hành hạ không thương tiếc thì cô ta đã thoáng chốc rùng mình. Nếu phải cược một vố lớn như thế này chỉ vì một nam nhân như Cố Hàn thì cô ta vẫn cảm thấy không xứng, trong khi ngoài kia còn có Cố Thành, người mà cô luôn âm thầm để mắt tới, chỉ tiếc là chưa có cơ hội tiếp cận lần nào.
Nghĩ đến đây khóe môi của người con gái bỗng chốc nhếch lên, tạo ra một nụ cười quỷ dị, cô ta xoay người lại dõng dạc nói Sở Thần từng câu một:
"Không làm Nhị thiếu phu nhân được thì làm Đại phu nhân. Không làm vợ của hắn ta được thì nhất định con phải làm chị dâu của hắn. Chuyện bàn bạc với nhà họ Cố con gái nhờ hết vào ba, con không cần biết ba dùng biện pháp gì, nhưng bằng mọi cách con phải được kết hôn với Cố Thành."
Ngang ngược nói xong, Sở Nhi liền thẳng thừng đi một mạch lên lầu, không để cho ai kịp nói thêm lời nào. Chứng tỏ chuyện cô ta đã quyết là không thể thay đổi.