Sự việc đáng xấu hổ của Sở Nhi tạm lắng xuống một tháng sau đó. Biệt thự WIN lại ngập tràn trong hạnh phúc vì có sự ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ. Chỉ có riêng Cố Thành là vẫn cô đơn lẻ bóng, hầu như mỗi ngày anh đều tránh né Cố Hàn và Sở Nhu, đến dùng bữa anh cũng chỉ ăn qua loa cho xong rồi lại chui lên thư phòng, vùi đầu vào công việc.
Hôm nay chỉ mới gần 5 giờ sáng nhưng Sở Nhu lại đang trăn trở trên giường, cô cứ xoay qua xoay lại mãi một lúc rồi lại nhẹ nhàng gỡ vòng tay đang ôm mình ra, sau đó rón rén bước xuống khỏi giường ngủ.
Cô kéo chiếc hộc tủ trên đầu giường một cách nhẹ nhất có thể tránh phát ra tiếng động lớn, đánh thức người đàn ông đang yên giấc trên giường, sau khi tìm thấy một hộp nho nhỏ thì cô liền mang vào toilet.
Đứng trước tấm gương lớn, phía dưới bồn rửa tay là chiếc que thử thai điện tử đang dần dần hiện lên một vạch đỏ, sau vài giây là vạch đỏ thứ hai mờ mờ hiện lên.
Sở Nhu đưa bàn tay run run ra đón lấy chiếc que thử lên, trong lòng vừa mừng nhưng lại vừa lo. Mừng vì sau bao lâu kết hôn thì hôm nay cô cũng đã mang trong người cốt nhục của Cố Hàn. Còn nỗi lo lắng là vì lần đầu mang thai cô thật không biết phải lưu ý điều gì và chăm sóc bản thân như thế nào cho đúng cách.
Cầm chiếc que trên tay, nhìn thấy một vạch mờ phía dưới mà lòng cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào kết quả này, vì nguyệt san của cô chỉ mới không ghé thăm khoảng một tuần, vả lại cơ thể cũng không có nhiều biến đổi, cũng chẳng có triệu chứng gì chứng minh cho việc mang thai.
"Cố Hàn mà biết tin chắc anh ấy vui lắm, nhưng vạch này mờ quá, không biết có phải là mang thai thật hay không nữa. Hay cứ chờ thêm một tuần nữa mình thử lại xem sao, lúc đó báo với anh ấy cũng không muộn."
*Cốc cốc cốc.*
"Vợ à, em có trong đó không?"
Lúc này từ phía cửa vang lên giọng nói vẫn còn ngái ngủ của người đàn ông khiến cô chợt giật mình.
"Dạ có, em ra ngay đây!"
Vội vàng lên tiếng đáp lại tiếng gọi của Cố Hàn, cô cuống quýt giấu chiếc que vào túi áo, điều chỉnh lại sắc thái khuôn mặt sao cho bình thường nhất rồi mới đi ra mở cửa.
*Cạch.*
Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng tựa lưng vào vách tường bên cạnh cửa phòng, với khuôn mặt ngáy ngủ, Sở Nhu liền bật cười khúc khích.
"Sao anh không ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng mà?"
"Thì anh giật mình thức giấc thấy bên cạnh trống không, anh sợ ai đó thấy vợ anh xinh đẹp rồi rinh đi mất nên phải đi tìm nè."
Cố Hàn mắt nhắm mắt mở trả lời, làm Sở Nhu chẳng thể nén được cơn buồn cười. Sở dĩ hôm nay hắn thiếu tỉnh táo thế này là vì đêm qua phải xử lý công việc đến tận 3 giờ sáng mới chợp mắt được một tí, lúc thức giấc lại không thấy vợ yêu đâu thì liền cuống cuồng đi tìm, nên thành ra điệu bộ ngây ngô như bây giờ.
"Em là ai chứ? Là vợ của Cố thiếu gia, ai mà dám rinh vợ của anh đi mất được, nếu thật sự có thì sợ rằng người đó chán sống rồi."
"Đúng đúng, ai dám động đến vợ của bổn thiếu gia thì đều phải gánh lấy hậu quả tồi tệ nhất."
Nói xong hắn nắm tay Sở Nhu xoay mặt về hướng giường ngủ, sau đó hắn lại đặt hai tay lên vai cô rồi mới tiếp lời:
"Còn giờ thì về giường thôi vợ, không có vợ anh ngủ không được. Sau này có đi toilet thì cũng phải gọi anh dậy đi cùng nha!"
Trước mức độ bá đạo của người chồng quyền lực, Sở Nhu chỉ biết dở khóc dở cười mà để mặc cho hắn điều khiển đi về giường. Rồi cả hai lại ôm nhau thắm thiết và chìm vào mộng đẹp mặc cho trời lúc này đã hừng hừng sáng.
- ---------------
Sau bữa sáng tràn ngập cơm tró được đôi vợ chồng trẻ kia phát miễn phí là hành trình lên đường đi làm của những con người bận rộn.
Sáng nay lại một ngày nữa Cố Thành không xuống dùng bữa, thấy anh thường xuyên không ăn sáng Sở Nhu cũng có hỏi han quan tâm nhưng anh đều nói là vì công việc bận rộn nên sẽ ăn ở công ty sau, nhiều lần như vậy cô cũng không hỏi nữa mà hôm nay trực tiếp chuẩn bị cho anh một phần điểm tâm có thể dùng ngay trên đường đi làm, điều này khiến tâm tình của Cố Hàn có chút không vui, nhưng hắn vẫn cố gắng không nghĩ ngợi gì nhiều mà hờ hững cho qua.
"Anh hai..."
Cố Thành vừa bước ra khỏi đại sảnh thì nghe thấy giọng nói của Sở Nhu nên liền quay lại đứng chờ cô đi tới.
"Em có làm chút điểm tâm, anh mang theo ăn nha, chứ đồ ăn ở ngoài không tốt như đồ ở nhà, anh ăn thường xuyên sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó."
Cố Thành nhìn hộp thức ăn trên tay cô gái, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, hạnh phúc lạ thường. Anh đưa tay đón lấy rồi nhìn vào khuôn mặt hiền dịu của cô, trên khóe môi khẽ hiện lên nụ cười ôn hòa.
"Cảm ơn em!"
"Dạ không có gì, chúng ta đều là người một nhà cả mà!"
Sở Nhu cười hiền hòa, nụ cười ngọt ngào thân thiện khiến cõi lòng người đàn ông bất giác xao xuyến, bồi hồi.
"Vợ ơi..."
"Cố Hàn đang tìm em, em vào trong trước nha! Anh hai đi đường cẩn thận!"
Nghe thấy Cố Hàn gọi, Sở Nhu liền vội vàng chào tạm biệt Cố Thành rồi nhanh chóng đi vào trong.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái vội vã đi về phía tình yêu của mình mà lòng anh chợt thấy xót xa, đôi khi anh ước gì bản thân cũng có được thứ tình cảm đặc biệt của người con gái ấy, dù biết rằng đó là một suy nghĩ điên rồ.
Sở Nhu vừa vào tới phòng khách đã bắt gặp hình ảnh người đàn ông mặt mày như bánh bao chiều ngồi chễm chệ trên sô pha chờ sẵn, thấy vậy cô liền nhe răng cười nịnh nọt.
"Cố Hàn, anh tìm em hả?"
"Không tìm em thì tìm ai? Vợ làm gì ngoài đó mà lâu vậy?"
Người đàn ông thì nghiêm giọng đưa ra câu hỏi nhưng Sở Nhu thì lại ngây thơ đáp:
"Ờ thì... vợ đưa đồ ăn cho anh hai, lúc nãy vợ có nói với chồng rồi mà."
"Đưa đồ ăn thôi mà lâu thế á hả?"
"Thì cũng phải nói chuyện dăm ba câu, mà này. Chồng đang nghĩ linh tinh cái gì đúng không?"
Bị nói trúng tim đen, người đàn ông liền sượng mặt, ấp úng mãi mới nói nên lời.
"Chồng có nghĩ gì đâu, ai lại đi ghen tuông vớ vẩn với anh ruột của mình chứ."
"À... vậy sao? Nhưng sao vợ lại ngửi thấy mùi giấm thế nhỉ?"
"Ở đâu? Chồng có ngửi thấy gì đâu? Mũi vợ có vấn đề rồi đấy."
"Mùi đó tỏa ra từ người của chồng nên làm sao mà chồng nhận ra được."
"Có sao?"
Hắn giả vờ ngửi ngửi trên người mình sau đó rời khỏi sô pha đi tới chỗ Sở Nhu, nắm tay cô kéo ra ngoài.
"Chồng chợt nhớ ra là sáng nay còn có cuộc họp, bây giờ không đi thì trễ mất."
Nhìn điệu bộ lúng túng của ông chồng bá đạo, Sở Nhu chỉ biết vừa đi theo vừa bật cười khúc khích.
Khi cả hai vừa bước ra khỏi đại sảnh thì đúng lúc quản gia Lâm lật đật chạy tới, ông cúi đầu cung kính trước Cố Hàn, sau đó nhanh chóng thông báo:
"Dạ, ngoài cổng có một cô gái dẫn theo một đứa bé nói là muốn gặp nhị thiếu gia."1