Sở Nhu lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, đến bữa trưa cũng chẳng thèm ngó ngàng tới, cô bây giờ đến nước nuốt còn không trôi thì nói gì đến thức ăn.
Trong lòng nặng trĩu như có tảng đá trọng lượng nghìn tấn đang treo lơ lửng. Lúc này cô cũng chẳng biết phải làm gì, khi sáng nay vừa chứng kiến cảnh tượng một người phụ nữ vừa khóc vừa ôm chồng mình, cô ta còn dẫn theo một đứa bé, mà theo như lời của người phụ nữ đó, đứa trẻ lại là con trai của chồng cô.
Một thông tin như sét đánh ngang tai, như trời giáng bão giông lên đầu người con gái bé nhỏ như cô. Từ khi bước vào hôn nhân, cô đã phải trải qua biết bao khổ đau, khó khăn thì mới có thể tìm được hạnh phúc, chờ đến ngày cây xanh đơm thành trái ngọt thì cũng là lúc sóng dữ lại ồ ạt ập tới, khiến lòng cô âm thầm dậy từng cơn sóng bi thương.
Cô đã ngồi chờ bên bệ cửa sổ hơn một giờ đồng hồ nhưng người đàn ông cô đang trông mong vẫn chưa quay lại cho cô một lời giải thích. Càng nghĩ Sở Nhu lại càng buồn, bất giác cô chợt nghĩ đến chiếc que thử thai vừa thử lúc sáng, tuy kết quả vẫn chưa chắc chắn nhưng cô lại có linh cảm rằng trong bụng mình đã có một sinh linh bé nhỏ đang dần dần hình thành theo từng ngày, đó là bản năng của một người làm mẹ đang âm thầm mách bảo cho cô biết được điều đó.
Lẽ ra cô đang rất vui mừng, còn rất mong chờ đến ngày thử lại thêm một lần nữa để có thể thông báo tin vui cho Cố Hàn, nhưng hiện tại niềm vui ấy đã biến thành những nỗi lo âu ngổn ngang trong lòng.
Cô đưa tay sờ vào bụng, dù rất không muốn nhưng nước mắt từ khóe mi vẫn vô thức lăn dài xuống đôi gò má nhỏ nhắn.
Đúng lúc này Cố Hàn cũng vừa quay trở về, nhìn thấy Sở Nhu buồn bã ngồi khóc mà lòng hắn vô cùng khó chịu. Nhanh chân bước vội về phía cô vợ nhỏ, nhẹ nhàng ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh ấy từ phía sau mà nhỏ nhẹ dỗ dành.
"Anh xin lỗi! Anh hứa sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa và cho vợ một lời giải thích thỏa đáng."
"Cô gái đó là bạn gái cũ của anh sao?"
"Đó đã là chuyện của 5 năm về trước. Mộc Lan Chi là mối tình đầu của anh, quen nhau hơn 3 năm thì cô ta bỏ anh đi theo một người đàn ông quyền lực khác. Lúc đó Cố gia chưa giàu mạnh như bây giờ, anh thì lại không dựa dẫm vào gia đình. Ở bên cạnh một người không có tương lai thì được mấy ai chấp nhận."1
Cố Hàn chọn cách thành thật nói ra tất cả, thay vì giấu giếm là hành động không tôn trọng bạn đời của mình. Hắn tin rằng Sở Nhu là một cô gái hiểu chuyện, cô sẽ hiểu và thông cảm cho hắn. Mặt khác hắn càng không muốn vợ mình phải bận lòng suy nghĩ nhiều thứ.
"Vì vậy mà anh mới hận phụ nữ như thế, anh cho rằng chung quy tất cả những cô gái trên đời này đều bội bạc, tham phú phụ bần như cô ta?"
"Đó cũng là chuyện trước khi anh gặp em. Em xuất hiện từ đó thay đổi cả cuộc đời tăm tối của anh, cho anh thấy trên đời này vẫn tồn tại cái gọi là một tình yêu chân thành."
Người đàn ông tựa cằm lên bờ vai nuột nà của cô vợ nhỏ mà thủ thỉ giải bày, điều này cũng giúp tâm tình của cô phần nào vơi bớt muộn phiền.
"Nhưng lần này cô ấy trở về tìm anh có phải là muốn quay lại với anh không? Còn đứa bé... nó là con của anh thật sao?"
"Vợ ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung rồi muộn phiền đầu óc. Anh hận cô ta như vậy thì sao lại có chuyện để cô ta có cơ hội quay lại lần nữa, vả lại bây giờ anh đã có vợ xinh đẹp là quá đủ rồi. Anh chỉ cần mỗi em mà thôi. Còn chuyện đứa nhỏ thì anh sẽ tùy thuộc vào ý kiến của em."
"Sao lại tùy vào ý kiến của em? Em thì có liên quan gì đến chuyện đấy đâu chứ..."
Sở Nhu xoay người lại nhìn Cố Hàn, càng nói về sau giọng điệu của cô càng nhỏ dần, chứng tỏ rằng trong lòng cô đâu đó vẫn còn cảm thấy tủi thân.
Thử đứng trước hoàn cảnh như Sở Nhu mà xem, đang yên đang lành người cũ đột nhiên lại quay về, còn mang theo cả một đứa trẻ, sẵn sàng tuyên bố đó là con của chồng mình thì thử hỏi xem có mấy ai không cảm thấy ấm ức trong lòng, nhẫn nhịn được như Sở Nhu đó đã là điều quá đỗi phi thường.
Cố Hàn đương nhiên cũng thừa hiểu điều đó nên hắn chẳng đành lòng chút nào khi thấy vợ mình buồn tủi như thế, hắn hơi cong nhẹ phiến môi mỏng khẽ mỉm cười, sau đó lại một lần nữa ôm lấy cô gái bé nhỏ ấy vào lòng mà vỗ về.
"Ai nói là không liên quan đến vợ. Chuyện của chồng dù là lớn hay nhỏ thì vợ đều có quyền nêu lên ý kiến. Trong chuyện này cũng vậy, nếu đứa bé đó thật sự là con của anh thì em sẽ giải quyết như thế nào?"
"Em không biết, nhưng đó là con của anh cơ mà dĩ nhiên anh phải có trách nhiệm với nó chứ không thể bỏ mặc, càng không thể chối bỏ bổn phận làm ba của mình."
"Vậy em có đồng ý làm mẹ của đứa trẻ ấy không?"
Lời đề nghị của Cố Hàn khiến Sở Nhu chợt ngỡ ngàng, cô tròn xoe hai mắt nhìn người chồng thân yêu của mình, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Ý của anh là..."
"Nếu em đồng ý thì anh sẽ để đứa bé ở lại đây. Còn ngược lại em cảm thấy không thoải mái khi sống với con riêng của chồng thì anh sẽ giao đứa bé lại cho mẹ của nó và lo toan tất cả chi phí sinh hoạt của hai người họ."
Nói đến đây Cố Hàn ngừng lại một chút để nắm lấy bàn tay mềm mại của Sở Nhu mà nâng niu cưng chiều, sau đó mới nhỏ giọng nói tiếp:
"Anh không muốn có bất cứ một chuyện gì làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tình cảm của chúng ta cả. Anh cũng muốn em có con của anh, muốn con của em mang họ của anh!"
Cuối cùng thì bao nhiêu nỗi ưu sầu trĩu nặng trong lòng người con gái lúc này cũng đã được rũ bỏ sạch sẽ, thay vào đó là những cảm xúc hạnh phúc ùa về lấp đầy những khoảng trống vừa vơi đi trong con tim bé nhỏ.
Cô tựa đầu vào vòm ngực ấm áp của người đàn ông, trên khuôn miệng anh đào là nụ cười ngọt ngào, chan chứa biết bao điều hạnh phúc.
"Cảm ơn anh đã cho em cảm giác an toàn trong tình yêu này. Từ hôm nay con của anh cũng sẽ là con của em, chúng ta sẽ cùng nhau vun đắp nên một mái ấm gia đình thật viên mãn! Những bé con của em sẽ mang họ của anh, gọi Cố Hàn là người ba thân yêu!!!"