"Mẹ ơi... mẹ đừng bỏ tiểu Anh lại đây mà mẹ... huhu... mẹ ơi, tiểu Anh cần mẹ, con không cần ông ấy đâu, ông ta đâu có thương con, cũng đâu có chịu nhận con là con trai của ông ta đâu mà mẹ nỡ lòng nào bỏ con lại đây vậy mẹ... mẹ cho con đi theo mẹ đi, cực khổ bao nhiêu con cũng chịu được mà..."
Tại tầng lầu dành riêng cho khách, giọng nói cùng với tiếng khóc của Cố Thái Anh không ngừng vang vọng cả một khoảng bên ngoài hành lang, với sự việc cách đây ít phút là vì Mộc Lan Chi muốn từ biệt nơi này, để cậu bé lại cho Cố Hàn chăm sóc nhưng Cố Thái Anh lại nhất quyết không chịu, cậu bé vừa nắm tay mẹ mình, vừa khóc lóc vừa năn nỉ, nhưng Mộc Lan Chi thì vẫn giữ vững ý định ban đầu.
"Tiểu Anh à, con theo mẹ sẽ rất cực khổ, nếu để lão Dương gia tìm được thì mẹ sẽ liên lụy đến con. Nên bây giờ chỉ có ở đây, chỉ có ba là bảo vệ được cho con mà thôi. Con phải ngoan, nghe lời mẹ nha, khi nào ổn định mẹ sẽ quay lại thăm con."
"Vậy tại sao mẹ không ở lại đây với con? Nếu mẹ bị ông ta bắt được thì phải làm sao? Tiểu Anh không muốn mẹ gặp nguy hiểm, con muốn được ở bên cạnh mẹ thôi."
Mộc Lan Chi chẳng biết phải làm sao, bỏ đi thì tâm can cô cũng đau đớn lắm chứ, xa con của mình mà, làm sao có thể an lòng cho được, nhưng ở lại đây thì cô đâu có tư cách đó. Càng nghĩ, lòng cô càng rối bời, nhìn đứa con nhỏ ngây thơ cứ ôm chặt cánh tay của mình mà lòng cô xót xa, đành ngồi xuống ôm chầm lấy cậu nhóc, dịu dàng dỗ dành.
"Mẹ không thể ở lại đây được, vì mẹ đã từng làm ra chuyện có lỗi với ba của con, mẹ không xứng đáng để cầu xin sự tha thứ."
"Vậy thì con cũng đi theo mẹ. Con không ở lại cái nơi vừa cô đơn, vừa ngột ngạt này đâu."
"Nhưng mà con đi theo mẹ sẽ gặp nguy hiểm."
"Tiểu Anh không sợ, con là đàn ông con sẽ bảo vệ cho mẹ."
Vừa nói cậu nhóc vừa giơ nắm đấm lên với thái độ cương nghị, mạnh mẽ như một người đàn ông thực thụ.
"Con thật sự không muốn ở lại đây sao?"
Cố Thái Anh mím môi, gật đầu khẳng định chắc nịch, ánh mắt cực kỳ cương nghị nhìn Mộc Lan Chi làm cô phải mỉm cười chịu thua trước mức độ lém lỉnh của cậu bé.
"Mẹ xin lỗi vì đã không hỏi ý của con trước mà đã tự quyết định đưa con tới đây. Nếu con không muốn thì mẹ cũng không ép nữa, chúng ta sẽ cùng rời khỏi đây."
"Dạ mẹ!"
Sau một lúc tranh luận, hai mẹ con cũng đã thống nhất được với nhau. Thế rồi một lớn một nhỏ cùng dắt tay nhau, quay lưng đi về hướng thang máy để chuẩn bị rời đi.
*Ting.*
Cửa thang máy vừa mở, đúng lúc này từ bên trong là hình ảnh của Cố Hàn và Sở Nhu đang đứng đối diện với Mộc Lan Chi và Cố Thái Anh.
Thấy Mộc Lan Chi rời khỏi phòng nghỉ, Cố Hàn liền nhíu mày, hắn nắm tay Sở Nhu bước ra khỏi thang máy, sau đó mới trầm giọng cất lên câu hỏi:
"Cô muốn đi đâu?"
"Cuối cùng thì em cũng đã nghĩ thông suốt. Anh bây giờ đã có cuộc sống riêng, còn rất hạnh phúc, em không nên xuất hiện càng không nên đưa tiểu Anh đến quấy rầy không gian riêng của anh. Vậy cho nên em sẽ đưa con đi, anh cứ xem như chưa từng gặp lại em, chưa từng biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này."
Nói đến đây Mộc Linh Chi chợt cười chế giễu chính mình một cái rồi mới nói tiếp:
"À mà không, chắc anh cũng đâu có tin những gì em đã nói, là do em tự mình suy diễn quá nhiều thứ mà thôi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh!"
Người phụ nữ nói hết những gì đang giữ trong lòng mình, sau đó khẽ cúi đầu chào tạm biệt Cố Hàn rồi dắt tay tiểu Anh bước về phía cửa thang máy.
"Khoan đã."
Giọng nói quyền lực của Cố Hàn đã khiến bước chân của Mộc Lan Chi khựng lại, nhưng cô ta vẫn không quay đầu mà chỉ lặng lẽ đứng đó lắng nghe những gì Cố Hàn sắp nói ra.
"Cô chắc rằng mang theo một đứa trẻ thì có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Âu? Lão ta sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?"
Cố Hàn cùng Sở Nhu quay lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu của người phụ nữ đang đứng ngây ra đó, sau vài giây hắn ta bước đến nắm lấy tay Cố Thái Anh, kéo về phía mình.
"Nếu cô nói đứa trẻ này là con tôi thì sao tôi có thể để mặc sự sống chết của nó, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì Cố Hàn lại biến thành một kẻ tán tận lương tâm và không có trách nhiệm hay sao?"
"Nhưng căn bản là anh không hề tin tiểu Anh là con ruột của anh, nếu đã vậy thì em cũng không cần ai phải chịu trách nhiệm hay làm tròn bổn phận gì nữa cả."
"Tin hay không? Phải hay không phải gì thì cứ giám định ADN là rõ thôi. Cô thì tôi không cần, nhưng nếu là giọt máu của mình thì tôi không thể chối bỏ."
Người đàn ông ấy luôn luôn nói chuyện một cách thẳng thắn nhất, thẳng đến mức xát muối vào tim người khác mà hắn vẫn không hề cảm thấy nao núng. Với một người yêu hận rõ ràng như Cố Hàn, thì chuyện nói ra những lời tuyệt tình như thế với Mộc Lan Chi cũng không có gì là lạ.
"Anh hà tất phải miễn cưỡng như thế, cứ để em đưa con đi khỏi tầm mắt của anh là xong chuyện mà, anh đâu cần phải bận lòng."
"Cô muốn đi tôi đâu có cản, tôi chỉ muốn giữ đứa trẻ này ở lại thôi."
Cố Hàn lại dửng dưng đáp trả, nhưng ngay sau đó Cố Thái Anh đã dõng dạc lên tiếng phản bác:
"Không được, con chỉ đi theo mẹ thôi. Mẹ Chi ở đâu tiểu Anh ở đó, con không thể rời xa mẹ."
"Anh cũng thấy rồi đó, chuyện này không phải anh muốn là được."
Không gian chợt rơi vào yên tĩnh, mãi đến vài giây sau thì một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên:
"Vậy thì chị cũng ở lại đây đi. Dù gì một đứa trẻ bắt đầu sống ở môi trường mới cũng khó tránh khỏi cảm giác lạc lỏng và sợ hãi."
Sở Nhu luôn im hơi lặng tiếng lúc này cũng đã cất lên giọng nói đầu tiên về vấn đề này.
Cũng chính lời đề nghị ấy đã khiến cả Cố Hàn lẫn Mộc Lan Chi ngỡ ngàng.
"Vợ, chuyện này..."
"Em tin tưởng anh mà."
Sở Nhu dành tặng riêng cho Cố Hàn một nụ cười tràn ngập niềm tin, sau đó cô bước đến chỗ Mộc Lan Chi, thân thiện nắm tay của người phụ nữ ấy rồi mới nói tiếp:
"Tạm thời chị cứ ở lại đây với bé tiểu Anh đi, chờ đến khi có kết quả giám định ADN rồi hãy tính tiếp. Chỉ cần chị không có ý đồ gì bất chính với chồng tôi là được."
Hai chữ "chồng tôi" của Sở Nhu lại khiến Mộc Lan Chi thêm một phen ngỡ ngàng, vì mãi lo chú ý đến Cố Hàn mà từ đầu cho đến tận bây giờ cô ta mới để ý đến sự có mặt của Sở Nhu.
"Chồng tôi? Cô là..."
"Tôi là vợ của Cố Hàn."