Sở Nhu cũng chẳng nhớ bản thân mình đã bị người đàn ông ngông cuồng ấy "hành hạ" bao lâu, đổi không biết bao nhiêu tư thế trên chiếc giường rộng lớn thì mới được buông tha.
Còn nam nhân kia sau khi chơi đùa đã chán ngán thì không nói gì mà chỉ ném lại một viên thuốc ngừa thai rồi lẳng lặng rời đi, chỉ có mình cô là nằm co ro một góc, cuộn mình trong chiếc chăn dày, thân xác người con gái mỏng manh giờ đây đâu đâu cũng đau nhức.
Những lúc thế này cô chỉ có thể làm bạn với nước mắt, và tự hỏi chính mình rằng tại sao bản thân lại gặp phải những chuyện tồi tệ này, tại sao ngay từ nhỏ cô đã luôn luôn chịu thiệt thòi.
Người đời hay nói rằng ở hiền thì sẽ gặp lành, nhưng sao lúc này cô lại phải trải qua những đau đớn khổ sở như thế, phải chăng đây là thử thách mà ông trời đã an bày cho cô?
...----------------...
《TẬP ĐOÀN CỐ THỊ》
Cố Thành mang theo một bản dự án mới được triển khai lên phòng Chủ tịch gặp trực tiếp ba mình để bàn bạc và xin ý kiến.
Nhưng khi vừa nhận được bản dự án, Cố Hinh chẳng màng liếc mắt xem qua mà lại đặt xuống bàn làm việc rồi đi qua sô pha ngồi.
"Có chuyện gì sao ba?"
Cố Thành cũng nhanh chân bước theo, còn tận tay rót cho Cố Hinh một ly trà.
Nhận lấy tách trà từ tay cậu con trai lớn, cũng là người con ông yêu thương nhất, Cố Hinh đã hơi cong nhẹ môi cười hài lòng rồi mới điềm đạm trả lời câu hỏi của anh:
"Bà nội con muốn tối nay qua dùng bữa tối cùng các con."
"Chuyện chỉ có vậy mà khiến ba sầu não thế sao?"
"Mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nếu cái tên phá gia đó biết bổn phận của mình. Ba tin chắc rằng nó đối với con gái người ta là chẳng tốt lành gì rồi, nếu để bà nội con biết nó ức hiếp cháu dâu của bà thì bữa cơm còn gì là bình yên nữa. Con cũng biết bà nội rất coi trọng cuộc hôn sự này vì đó là tâm nguyện của ông con, là tình nghĩa của hai nhà họ Cố và nhà họ Sở, nếu chuyện nó bắt nạt vợ mới cưới lọt đến tai của bà nội con thì ba sợ bà sẽ bị tức chết mất."
Thấy ba mình đang căng thẳng nhưng Cố Thành lại cong môi bật cười.
Thú thật thì nếu nói Cố Hàn giống hệt Cố Hinh là không sai một chút nào, tính tình cả hai đều rất kiêu ngạo, luôn luôn làm theo ý muốn của mình, một khi đã phán đoán chuyện gì thì chỉ có chính xác chứ không hề sai lệch, cũng vì sự nhạy bén ấy mà trong công việc Cố Hinh luôn là người đứng đầu, chỉ tiếc là Cố Hàn lại không thừa hưởng được sự siêng năng của ba mình, hắn ngoài tiêu tiền thì không làm gì khác.
Nhưng sau cùng giữa hai người họ vẫn có một điểm cực kỳ giống nhau, họ cùng sợ, cùng nể nang duy nhất một người chính là Thác Hi, người phụ nữ quyền lực nhất tại Cố gia.
"Con đang cười gì đấy?"
Thấy Cố Thành mãi không nói gì, Cố Hinh liền cau mày lên tiếng làm anh nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, thay vào đó là gương mặt nghiêm túc.
"Dạ không có gì. Những gì ba lo lắng quả thật không sai, tiểu Hàn đúng là không hề xem vợ mình ra gì hết, đêm đầu tiên về nhà nó đã khiến con người ta không bước xuống giường nổi."
"Vậy à? Ba còn tưởng nó không thèm đá động đến chứ."
"Ba còn lạ cái tính trăng hoa, sát gái của nó à."
"Chả biết đến bao giờ nó mới chịu tu chí làm ăn, nó chính là đang chọc tức ông già này 10 năm trước đã..."
"Là tiểu Hàn nó cố chấp không chịu hiểu thôi, ba đừng tự trách mình nữa. Con nghĩ đến khi gặp được đúng người khiến nó vực dậy được lý trí thì tiểu Hàn sẽ không làm ba thất vọng nữa."
"Nó tài giỏi, đầu óc lại nhạy bén, nếu nó chịu cùng con cai quản Cố thị thì ba đã yên lòng lắm rồi."
Cố Hinh nét mặt ưu tư, nhiều phiền muộn, ông nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó mới tiếp lời:
"Chuyện tối nay ba giao cho con sắp xếp, đừng để bà nội con buồn lòng."
"Dạ, ba yên tâm con sẽ lo ổn thỏa mọi chuyện."
......
Một ngày tất bật với công việc vừa kết thúc, Cố Thành lập tức quay trở về. Xe vừa dừng anh đã lao ngay vào nhà, với ánh mắt ráo riết tìm kiếm thì khi nhìn thấy Cố Hàn đang ung dung ngồi xem phim hành động trên ti vi vừa thong thả uống rượu thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có vẻ hôm nay rất ngoan ngoãn."
Cố Thành trông có vẻ khá mệt mỏi sau những công việc bận rộn cả ngày dài, anh ngồi xuống tựa lưng vào sô pha, tay nới lỏng cà vạt sau đó lại đưa lên day day huyệt thái dương vài cái.
"Vì lão bà bà thôi, chứ anh thì không đủ level để em phải nghe lời."
Không nói thì thôi mà cứ mở miệng ra thì Cố Hàn luôn khiến đối phương không phải câm nín thì cũng tức đến nghẹn họng.
Nhưng có lẽ Cố Thành đã quá quen với điều này nên anh vẫn điềm nhiên đáp lời:
"Người không sợ trời sợ đất như em chắc chắn sẽ sợ một người."
"Cố Hàn mà phải sợ ai á? Chắc chỉ có trong trí tưởng tượng của anh thôi."
"Em cứ tự chờ mà xem."
Nói xong Cố Thành không nán lại lâu hơn nữa mà đứng dậy đi thẳng đến hướng thang máy, nhưng mới đi được một đoạn anh lại nhớ ra gì đó rồi quay lại nhìn Cố Hàn.
"Vợ em đâu rồi?"
"Đang chuẩn bị bữa tối trong bếp đấy, em vừa cho người làm nghỉ hết rồi, nên từ giờ việc trong nhà là của cô ta."
"Vậy thì em chuẩn bị tâm lý đi, lát nữa bà nội đến mà thấy cháu dâu bị bắt nạt như thế thì em toi mạng."
Buông lời cảnh cáo xong, Cố Thành mới quay lưng tiếp bước rời đi, còn Cố Hàn sau khi nghe xong những lời đó của anh trai mình thì chợt rơi vào suy tư trong ba giây, sau đó hắn tắt tivi rồi đi vào bếp.
Trong gian bếp sang trọng, Sở Nhu một mình loay hoay với hàng tá những loại thực phẩm trên bàn, còn có hai chiếc nồi đang bắt trên bếp, cô vừa nấu món chính vừa sơ chế món phụ, xoay tới xoay lui đến toát cả mồ hôi. Thế nhưng trên gương mặt khả ái vẫn không hề có chút bực dọc nào.
"Chậc chậc, trông thì có vẻ ngon đấy, nhưng có ăn được không?"
Cố Hàn vừa vào tới đã buông lời chế giễu, nhưng vẫn bị cô gái chú tâm nấu nướng lảng quên một cách thẳng thừng, làm ai nó ngượng cứng cả mặt.
"Lúc mở miệng mắng người thì oai vệ lắm mà sao giờ lại câm như hến rồi. Cô đang xem thường bổn thiếu gia đó à?"
Sở Nhu vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, khiến người đàn ông bị bơ tập hai đã bắt đầu thẹn quá hóa giận.
"Nè, cô bị điếc à? Hay rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"
Vừa nói Cố Hàn vừa níu lấy cánh tay Sở Nhu, kéo mạnh về phía mình, chỉ trong chốc lát hai thân thể đã va chạm vào nhau.
Khi bắt gặp ánh mắt tàn khốc của Cố Hàn, Sở Nhu đã không còn sợ hãi mà thay vào đó là những tia lạnh lùng, vô cảm hướng thẳng vào mắt của người đàn ông ngông cuồng.
"Nếu anh muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải học cách tôn trọng người ta trước đã."
Sở Nhu ngừng một chút, chỉ có ánh mắt cương nghị là vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Hàn.
"Và nếu anh muốn lát nữa bà nội với ba anh tới đây không có gì để ăn thì cứ tiếp tục ở đây gây sự, tôi không ý kiến."
Lần đầu tiên có người dám đối kháng lại Cố Hàn, mà cô lại khiến hắn phải ngậm ngùi câm nín như thế này. Và cũng là lần đầu tiên chịu thỏa hiệp, hắn đã buông tay Sở Nhu ra để cô tiếp tục làm việc của mình.
"Coi như hôm nay cô may mắn. Lát nữa bà nội tới, cô lựa lời mà ăn nói cho đàng hoàng, nếu không đêm nay đừng trách tôi tàn ác."
Tặng cho Sở Nhu những lời cảnh cáo xong thì Cố Hàn mang theo cơn hậm hực mà rời khỏi phòng bếp.
Còn đối với Sở Nhu, trước những gì Cố Hàn vừa nói cô chỉ cười nhạt cho qua rồi lại hăng say nấu ăn.
Đối với cô mà nói thì hiện tại đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác, ba mẹ cô thừa biết Cố Hàn là người đàn ông như thế nào, thế mà vẫn muốn đưa cô vào cuộc hôn nhân này thì chứng tỏ dù cô có quay về khóc lóc, kể khổ thì cũng chẳng ích lợi gì nữa rồi.
Cô vốn là người lạc quan, lại giỏi cam chịu, còn có tính cách kiên cường. Nên thay vì chìm trong ảo não, than trách số phận thảm thương thì cô đã chọn cách an nhiên mà sống, mặc cho sự đời đưa đẩy!
Và cô vẫn luôn tin vào câu nói, ở hiền thì sẽ gặp lành!