Chương 1066: Mơ mộng hão huyền.
Tông Ngôn Hi đứng ở hành lang, nhìn bóng lưng Trang Gia Văn đi khuất, cô hít vào một hơi thật sâu. Cô chỉ muốn dẫn Trang Tử Khâm quay về chốn cũ một lần mà thôi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô nghĩ thầm, đây thật sự không phải là một nơi tốt lành gì, chỉ cần có liên quan đến nó là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Trong phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra vết thương trên lưng của Song Eun, nói: “Không được ăn cay, không được để cơ thể bị lạnh, khi ngủ thì cố gắng nghiêng về bên trái hoặc phải, không được nằm thẳng, cố gắng hết sức để không ma sát vào vết thương đằng sau lưng.”
Song Eun nói: “Tôi biết rồi.”
“Đây là thuốc, ngày bôi hai lần sáng và tối lên vết thương.” Bác sĩ nói thêm.
Lúc này, Tông Ngôn Hi bưng đồ ăn vào, cô đi tới, đặt đồ ăn xuống bàn và hỏi bác sĩ: “Vết thương trên người anh ấy khi nào mới lành được ạ?”
“Không quá lâu đâu, khoảng hai ngày nữa, chỉ cần không đụng tới vết thương phía sau là có thể đứng lên đi lại rồi. Còn vết thương trên lưng anh ta thì phải mười ngày nửa tháng mới kết vảy được.” Bác sĩ đáp.
Tông Ngôn Hi gật gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ đáp: “Đây là việc chúng tôi phải làm.”
“Tốt nhất là không được để vết thương của bệnh nhân bị dính nước.” Bác sĩ dặn dò.
Tông Ngôn Hi đáp: “Vâng.”
Bác sĩ phải đi kiểm tra phòng bệnh khác, Tông Ngôn Hi đưa bác sĩ ra ngoài, sau khi trở lại thì cô đóng cửa phòng vào, đi tới trước bàn và mở thức ăn ra, hỏi: “Anh đói bụng chưa?”
“Vẫn… ổn.” Song Eun có hơi mất tự nhiên và một chút lo lắng, đáp.
Tông Ngôn Hi đã chấp nhận tâm ý của anh ta, bây giờ lại ở trong cùng một căn phòng, cứ cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.
Tông Ngôn Hi ngồi ở mép giường, tay bưng chén cháo, múc một muỗng nhỏ đưa đến bên miệng của anh ta, nói: “Trong cháo bí đỏ này có bỏ thêm cơm rượu viên, anh ăn thử xem có vừa miệng không?”
Song Eun ngước lên nhìn cô, nói: “Anh…”
“Hở?” Tông Ngôn Hi cũng nhìn anh ta, mắt đối mắt.
“Sao cứ ấp úng thế?” Cô hỏi.
Song Eun há miệng ăn cháo cô đưa tới, nói: “Ngon lắm.”
Anh ta nhai nhai mấy cái, sau đó nuốt cháo xuống và nói: “Nếu như em hối hận…”
“Em không hối hận.”
Song Eun còn chưa nói xong thì đã bị Tông Ngôn Hi ngắt lời.
“Đã nói thì phải giữ lời, lời nói ra cũng như bát nước đổ đi, trừ khi là anh đổi ý.”
“Sao anh lại đổi ý được?” Song Eun kích động ngồi thẳng dậy, giống như là đang chứng minh thành ý của bản thân, nhưng mà động tác của anh ta nhanh quá, động cả vào vết thương ở sau lưng, đau đến xé ruột. Thế nhưng anh ta cũng chỉ hơi nhíu mày lại, không thể hiện ra quá nhiều.
“Anh chậm một chút, trên người anh còn đang bị thương đó.”
Tông Ngôn Hi giả bộ nghiêm khắc, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Song Eun hơi cong khóe môi, một nụ cười nhàn nhạt tựa như gió xuân xuất hiện, vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng.
“Cười gì đó?” Tông Ngôn Hi lại múc một thìa cháo đưa đến bên khóe miệng của anh ta.
Song Eun nhìn cô, hỏi: “Anh đã cười sao?”
“Có cần em chụp lại cho anh xem không?”
Tông Ngôn Hi hờn dỗi liếc anh ta một cái: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
Sau đó, cô bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Đợi khi nào vết thương của anh khỏi thì chúng ta quay về, em sẽ nói cho bố mẹ của em biết.”
Song Eun khựng lại một chút, vươn tay nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Ba ngày sau.
Trang Gia Văn đã điều tra ra rõ ngọn nguồn sự việc. Anh ấy rất tức giận, lạnh lùng giễu cợt một câu: “Cái tên Giang Mạt Hàn này, đúng là bám dai như đỉa vậy á!”
“Chuyện lần này là do anh đứng đằng sau sao?” Song Eun hỏi.
Mặc dù không thân quen với Giang Mạt Hàn, nhưng Song Eun đã từng nói chuyện với anh mấy lần, anh ta cảm thấy đáng ra anh sẽ không làm những chuyện như vậy mới đúng.
“Tôi đã điều tra rồi, chuyện lần này là do Lý Hiếu Tuệ và Nam Thành lên kế hoạch, mục đích của vụ bắt cóc lần này là muốn đẩy chị tôi vào nguy hiểm, sau đó Giang Mạt Hàn sẽ xuất hiện cứu giúp, như vậy thì sẽ được chị tôi tha thứ. Nhưng mà không biết tại sao Giang Mạt Hàn lại không xuất hiện.” Trang Gia Văn nói.
Trong lòng Song Eun vẽ lên một dấu hỏi chấm. Nếu như Giang Mạt Hàn có tham gia vào chuyện này, vậy thì anh là nhân vật quan trọng nhất, tại sao lại đứt gánh giữa đường được?
“Cậu đã điều tra kỹ chưa?” Song Eun hỏi.
“Nam Thành là người của Giang Mạt Hàn, chuyện anh ta làm nếu không phải do Giang Mạt Hàn sai khiến thì anh ta dám tự mình quyết định chắc?”
Trang Gia Văn cười lạnh một tiếng: “Anh ta cho rằng làm như vậy thì sẽ nhận được sự tha thứ sao? Đúng thật là mơ mộng hão huyền!”
Nhắc đến Giang Mạt Hàn, trong lòng Trương Gia Văn vô cùng xem thường anh.
“Trước đây thì lừa gạt tình cảm của chị gái tôi, bây giờ lại dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy, đúng là làm người ta khinh thường mà!”
Song Eun chuyển mắt nhìn Tông Ngôn Hi, trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì cả.
Hình như cảm giác được có người nhìn mình, Tông Ngôn Hi ngẩng đầu lên thì chạm mắt với Song Eun, cô nở một nụ cười thản nhiên pha chút dịu dàng. Hiện tại, khi nghe đến cái tên Giang Mạt Hàn, cô đã không còn quá nhiều cảm xúc nữa rồi.
Chuyện trước đây Song Eun đều biết rõ, cô cũng không muốn nói thêm gì nữa. Song Eun là người trưởng thành, hẳn là anh ta nên hiểu rõ. Anh ta đã không để ý, vậy thì cô cần gì phải nhắc lại nữa. Chuyện đã qua thì cứ để nó trở thành quá khứ đi thôi.
Trang Gia Văn đang tự nói một mình, hoàn toàn không phát hiện ra sự tương tác giữa Tông Ngôn Hi và Song Eun.
“Chuyện của cái cô Lý Hiếu Tuệ đó tôi cũng điều tra rõ ràng hết rồi, gia đình cũng không có gốc gác gì hết, chỉ là có ít tiền mà thôi. Đối phó với loại người như vậy thì đừng nên làm đơn giản quá, tôi muốn cho cô ta biết cái gì gọi là hối hận cũng không kịp.”
Trang Gia Văn đã nghĩ ra cách để đối phó với cô ta rồi.
“Về phần Nam Thành, anh ta cũng không phải là chủ mưu, người đứng sau hẳn là Giang Mạt Hàn, không biết có phải anh ta đã biết trước rằng chuyện sẽ bại lộ hay không mà anh ta đã biến mất rồi, tôi thậm chí còn không thể tìm thấy anh ta nữa.”