Chương 178: Chúng ta định hôn đi cho đứa nhỏ đi.
Lâm Hi Thần dựa vào lòng anh, cậu bé cảm nhận rõ sự run rẩy trong lồng ngực của anh.
Cậu bé ôm anh, dù anh có yêu mami hay không, cảm giác bất an và tội lỗi lúc này đều là thật.
“Chúng ta đi tìm mami.” Tông Cảnh Hạo để cậu bé nhìn mình: “Đi không?”
“Đi.” Lâm Hi Thần không do dự đáp.
“Nhưng em gái thì sao? Mami không có ở đây, cháu cũng không có ở đây, con bé nhất định sẽ quấy.” Lâm Hi Thần lo lắng nói.
“Ba.”
Lâm Nhuỵ Hi không biết đã nhìn thấy Tông Cảnh Hạo từ lúc nào, cô bé “điên cuồng” chạy ra ngoài, cô bé giơ hai tay trắm mũm mĩm của mình để ôm chặt lấy chân của Tông Cảnh Hạo: “Ba.” Cô bé nghiêng cầu, chúm chím nói: “Ba, ba bỏ anh trai xuống để ôm con được không?”
Nói xong nhóc còn tròn mắt, chớp chớp nói: “Anh trai là đàn ông nên không cần ôm, ba ôm con đi.”
Lâm Hi Thần: “…”
Tông Cảnh Hạo cúi xuống ôm cả cô bé vào lòng, hôm nay cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, lại buộc tóc đuôi ngựa, trên trán và sau tai có vài lọn tóc rơi xuống nhưng vẫn có thể nhìn thấy vầng trán của cô bé, đôi mắt đầy linh hoạt của cô bé. Cô ôm chặt cô Tông Cảnh Hạo, sau đó nói bên má anh: “Ba về rồi, sao mami vẫn chưa quay lại với ba, mấy ngay nay con chưa gặp mami rồi, con và mami còn chưa tạm biệt mà, con nhớ mami quá.”
Tông Cảnh Hạo nhìn về nơi xa xăm, anh ôm hai đứa trẻ vào ngực mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Ba mang hai đứa đi tìm mami.”
“Thật ạ?” Lâm Nhuỵ Hi vui vẻ: “Mami đang chơi trốn tìm với chúng ta à? Nên chúng ta ta phải đi tìm mami đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Wa, tốt quá.” Lâm Nhuỵ Hi vui vẻ ôm vào lòng anh, còn Lâm Hi Thần không lạc quan cho lắm: “Trẻ con tốt thật đấy.”
Lâm Nhuỵ Hi nghe được câu này, cô quay ra nhìn anh trai: “Anh sinh trước em vài phút thôi mà, có lớn hơn em được bao nhiêu, bà ngoại nói anh thừa kìa.”
Lâm Hi Thần chau mày, khuôn mặt nó nhăn lại: “Bà ngoại nói em mới là thừa được chứ?”
Trang Tử Khẩm từ trong nhà bước ra, bà mặc một chiếc tạp dề, hai tay đặt đằng trước: “Vào nhà hết đi, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Bà ơi, anh mới là đồ thừa đúng không?” Để chứng minh lời mình nói là thật, Lâm Nhuỵ Hi tranh hỏi trước.
Hình như ai nói trước thì người đó sẽ đúng vậy.
Ý định của nhóc con này, vừa nhìn là đã ra, nó ngây thơ hơn anh trai nhiều, tầm nhìn cũng ít hơn, Trang Tử Khâm chọc cô bé: “Con mới là đồ thừa nè.”
Lâm Nhuỵ Hi bĩu môi: “Tại sao không phải anh trai chứ? Anh ấy mới đáng ghét.”
Tranh ôm ba với cô bé.
Anh trai đáng ghét.
Trang Tử Khâm nhìn Tông Cảnh Hạo rồi nói: “Bởi vì lúc đầu trong bụng mami chỉ có một em bé, sau này mới có đứa thứ hai, đứa sau không là thừa thì là gì?”
Lâm Nhuỵ Hi không phục nói: “Vậy anh trai mới là dư thừa chứ.”
“Nhưng anh trai ra trước con…”
“Con không cần biết, anh trai mới là người dư thừa.” Lâm Nhuỵ Hi xấu hổ, cô ôm chặt lấy cổ của Tông Cảnh Hạo làm nũng: “Ba, anh trai có dư thừa không?”
Tông Cảnh Hạo ôm chặt cô hơn, sau đó xoa đầu cô nói: “Hai con đều không thể thiếu được.”
“Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Trang Tử Khâm vuốt mũi Lâm Hi Thần.
“Cháu định đưa hai đứa ra ngoài một chuyến, Lâm Tân Ngôn nhớ chúng rồi.” Tông Cảnh Hạo tranh thủ cơ hội này, nói chuyện anh muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài với Trang Tử Khâm.
Trang Tử Khâm đồng ý nói: “Được.”
Bà cảm thấy có gì đó không đúng nhưng bà lại nghĩ bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.
Thấy hai đứa nhỏ, đặc biệt là Lâm Nhuỵ Hi rất thích Tông Cảnh Hạo, Trang Tử Khâm cũng cảm thấy, nếu anh có thể quay lại với Lâm Tân Ngôn thì tốt, bọn họ có thể cùng bồi đắp tình cảm.
“Vậy bao giờ thì quay lại?” Trang Tử Khâm hỏi.
Tông Cảnh Hạo không biết khi nào mới tìm được cô, anh nói: “Không có thời gian cụ thể, cháu muốn cho họ đi chơi, để không bị làm phiền, chúng cháu sẽ không liên lạc với trong nước.”
Trang Tử Khâm gật đầu: “Vậy cũng được, bao giờ thì đi?”
“Tối nay.”
“Nhanh vậy à?”
“Vâng.” Anh không giải thích nhiều, vì không muốn chậm trễ.
“Vậy mọi người đi ăn cơm trước, bà đi sắp xếp quần áo.” Trang Tử Khâm cởi tạp dề ra rồi vào nhà.
Tông Cảnh Hạo dẫn hai đứa nhỏ đi rửa tay, Lâm Nhuỵ Hi có vẻ rất dính anh, cô bé ngồi trong lòng anh không muốn xuống, Tông Cảnh Hạo đành ôm cô bé đi rửa tay, sau đó lại ôm đến phòng ăn, đặt cô bé lên đùi mình.
Vú Vu bê thức ăn lên, tiện thể hỏi một câu: “Bà chủ chưa về ạ?”
Vú Vu thay đổi xưng hô rồi.
Bà cảm thấy Lâm Tân Ngôn đã sinh hai đứa nhỏ, hiện giờ cô đã là bà chủ của nhà họ Tông.
Tông Cảnh Hạo gắp thức ăn cho Lâm Nhuỵ Hi, anh không nhìn bà mà chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng.
Anh không muốn nói quá nhiều về chuyện của Lâm Tân Ngôn, nói càng nhiều càng dễ bị người khác phát hiện.
Vú Vu là người chăm sóc anh, bà hiểu ngữ khí của anh, anh như vậy là biểu thị anh không muốn nói chuyện này, bà nên im lặng.
“Ba ăn cơm đi.” Lâm Nhuỵ Hi dùng dĩa gắp một bông cải xanh cho Tông Cảnh Hạo.
Cô nhóc chớp chớp mắt, vô cùng mong chờ.
Tông Cảnh Hạo há miệng ăn bông cải, dù không buồn ăn nhưng anh cũng rất biết ý nhai xuống.
“Ngon không?” Lâm Nhuỵ Hi vui vẻ nói: “Mami làm là ngon nhất.”
Sắc mặt của Tông Cảnh Hạo khẽ động, hai đứa nhỏ này, cứ ba câu lại nhắc đến Lâm Tân Ngôn một câu, có thể thấy tình cảm giữa chúng và Lâm Tân Ngôn.
Lâm Hi Thần nhìn em gái, cậu bé vểnh miệng, sau đó lại cụp mắt, ăn thêm vài miếng rồi bỏ đũa xuống, không tìm thấy mami nên cậu ăn cũng không ngon.
“Cháu ăn no rồi, cháu đi tìm bà ngoài xem bà đã sắp xếp xong chưa.” Nói xong cậu bé tuột xuống ghế rồi chạy vào phòng.
“Anh trai ăn ít thế thôi à?” Lâm Nhuỵ Hi nhìn anh trai, tuy hai đứa bình thường vẫn hay cãi nhau, đấu khẩu với nhau như vậy nhưng hai đứa lại rất quan tâm nhau.
“Anh ăn no rồi.” Lâm Hi Thần cười với em gái.
“Anh trai không dư thừa đâu.” Đột nhiên Lâm Nhuỵ Hi nói với Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần mỉm cười.
Sau khi ăn xong cơm, không được bao lâu thì Thẩm Bồi Xuyên đưa ngừa và xe qua, biết Tông Cảnh Hạo sẽ đưa hai đứa nó đi nên anh ấy đã chuẩn bị một chiếc xe van, hai đứa trẻ có thể nghỉ ngơi thoải mái. Ngoài ra còn có ba chiếc xe việt dã và bảy người khác, tất cả đều rất giỏi và đáng tin cậy.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy Lâm Hi Thần, anh đồng cảm nói: “Nó lớn lên trông giống cậu thật đấy, nhìn mắt và mũi của nó xem.”
“Vậy cháu có giống ba không?” Lâm Nhuỵ Hi nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên cúi người xuống, anh tỉ mỉ quan sát cô bé, nó rất trắng, hai mắt sáng ngời, đặc biệt là lúc chớp mắt, giống như bên trong chứa đựng cả dải ngân hà, anh nựng má cô bé nhưng tay chưa chạm tới nơi thì bị người khác nắm chặt tay, anh ngẩng đầu thì nhìn thấy vẻ mặt đầy lạnh lẽo của Tông Cảnh Hạo.
Thẩm Bồi Xuyên dẩu môi nói: “Tôi chỉ nựng má nó xíu thôi, cậu có con gái nhưng cũng không thể nhỏ mọn như vậy được.”
Chọc ghẹo trẻ con chẳng phải là mấy trò xoa xoa đầu, nựng má rồi thơm nó hay sao?
Dù gì anh còn chưa hôn nó mà.
Tông Cảnh Hạo hất tay anh ấy ra: “Không cho tay cậu động vào nó.”
Lâm Nhuỵ Hi là con gái, hay bị người ta nựng má, đặc biệt là con trai, anh không đồng ý.
Anh ôm con gái lên, sau đó nói với con trai: “Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Nói xong anh liền bước đi ngay.
Thẩm Bồi Xuyên đứng ngây ngốc tại chỗ, anh cúi đầu nhìn tay của mình, tay mình có bẩn đâu chứ, sao lại nhỏ mọn như vậy?
Anh nhanh chóng đuổi theo: “Tông Cảnh Hạo, cậu nói với tôi xem.”
Anh không phải là đồ háo sức, việc gì phải đề phòng anh chứ?
“Cậu có con cậu thương nó, tôi hiểu được, già cũng như trẻ, nhưng cậu việc gì phải nhỏ mọn như thế…”
Tông Cảnh Hạo xoay đầu: “Cậu nói gì cơ? Già cũng như trẻ à?”
Anh già à?
Thẩm Bồi Xuyên lắp bắp: “Không già.”
Nhưng trong miệng thì thầm phỉ nhổ, hơn ba mươi tuổi rồi, sắp đến bốn mươi rồi ấy, còn không già à?
Anh lại gần: “Một ngày nào đó tôi sẽ sinh con trai, chúng ta định hôn cho đứa nhỏ đi.”
Thẩm Bồi Xuyên đang nghĩ, không cho anh động thì tôi sẽ để con trai của mình cưới con gái anh, để con gái anh làm con dâu mình.
Làm con dâu của anh.
Ha ha.
Tông Cảnh Hạo trầm mặt.
Thẩm Bồi Xuyên phản ứng rất nhanh, nhân lúc Tông Cảnh Hạo còn chưa phát giác, anh chạy nhanh lên xe.
Lâm Nhuỵ Hi chớp mắt: “Ba, định hôn là gì ạ?”
Tông Cảnh Hạo: “…”
Tông Cảnh Hạo vuốt tóc con gái, ôm con gái lên xe: “Chú ấy đang nói với vẩn đấy.”