Chương 275: Tự tạo nghiệp không thể sống
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, hình dáng bé nhỏ của cô bé rơi vào tầm nhìn của cô, cô bé mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
“Cô ơi, cô ngồi ở đây làm gì vậy à?”
Lâm Tân Ngôn nhìn cô bé, rồi lại nhìn xung quanh, không có người lớn ở đây, cô lại nhìn lên người cô bé: “Tâm trạng của cháu không tốt nên mới ở chỗ này, tại sao cô lại ở chỗ này, người nhà của cô đâu rồi?”
“Mẹ của con ở kia.” Cô chỉ tay vào quầy bán xiên nướng ở không xa.
Lâm Tân Ngôn nhìn vào chỗ cô bé chỉ, bên đường là quầy xiên nướng, có một người phụ nữ mặc áo khoác, cô mặc tạp dề đang nướng xiên thịt cho khách hàng.
“Cháu đến giúp mẹ.” Cô bé rất ngoan, Lâm Tân Ngôn xoa đầu cô: “Cháu là cô bé ngoan.”
Có lẽ cô cũng có con nên cô không quá cảnh giác cô bé.
“Cô muốn ăn thịt xiên không ạ? Cháu bảo mẹ bán rẻ cho cô chút nha.”
Lâm Tân Ngôn không thích ăn những thứ đó, nhưng lại lấy ra ít tiền mặt rồi đưa cho cô bé: “Cô không ăn, cô cho cháu tiền để mua đồ ăn ngon này.”
Cô bé chớp mắt, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cô bé không dám nhận: “Cô ơi, cô cho cháu tiền làm gì vậy ạ?”
Cô nhìn đứa trẻ, cô nhìn thấy bản thân mình của trước kia, trước kia lúc cô và Trang Tử Khâm ở thành phố A, cô phải trải qua những ngày rất cơ cực, cũng giống như cô bé kia vậy, phơi sương phơi nắng để kiếm chút tiền qua ngày.
Vậy nên dáng vẻ của cô bé đã làm động lòng trắc ẩn của cô.
“Bởi vì cô nhìn thấy cháu, cô thấy cháu giống cô và mẹ trước kia.”
Cô bé chớp chớp mắt nói: “Trước đây cô cũng bán thịt xiên nướng ạ?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Cô chưa từng bán, cô đi làm thuê cho người khác, giúp người ta nướng thịt.”
Cô bé mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng đều, cô bé nhận lấy tiền của Lâm Tân Ngôn: “Cháu giúp cô nướng vài xiên nhé.”
Cô bé chạy đến quầy xiên nướng, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy dáng vẻ vội vã của cô bé, trong lòng cô ấm áp hẳn lên.
Cô nghĩ, trải qua những ngày khổ cực như vậy, cuối cùng cũng có thể sống tốt hơn.
“Tôi đi gọi chị dâu về.” Tô Trạm không kiềm được, đang trong thời tiết lạnh lẽo như vậy mà ra ngoài làm mấy tiếng, thể nào người cũng đông cứng lại.
Tông Cảnh Hạo không nói gì.
“Cậu không đau lòng à?” Tô Trạm trừng mắt, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Không phải anh rất yêu thương Lâm Tân Ngôn ư? Sao lại không đau lòng như thế nhỉ?
“Cậu nói xem, tại sao cô bé kia lại xuất hiện?”
Tông Cảnh Hạo lay chuyển ánh nhìn.
Tô Trạm dường như không nghĩ, anh nói: “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, chắc là nó thấy chị dâu ngồi ở bên đó cũng khá lâu, tò mò nên mới chạy đến nói chuyện với cô ấy.”
Tông Cảnh Hạo quay sang nhìn Tô Trạm: “Nó với cô ấy quen nhau à?”
“Điều này thì có liên quan gì…” Nói được một nửa, anh chợt hiểu ra ý của Tông Cảnh Hạo, cô bé này có lẽ có liên quan đến Hà Thuỵ Trạch.
“Chị dâu lương thiện thật đấy.” Tô Trạm nói, vì anh nhìn thấy Lâm Tân Ngôn đưa tiền cho cô bé.
Tông Cảnh Hạo không nói, sắc mặt anh không tốt lắm, vừa rồi Lâm Tân Ngôn đưa tiền cho đứa trẻ, ánh mắt anh như thể đang nhớ tới điều gì đó.
Anh nghĩ tới, đứa bé kia đã động đến ký ức nào đó của cô ấy.
Nửa tiếng sau, đứa bé cầm xiên thịt đưa đến trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Cô ơi, cho cô này.”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy xiên thịt bốc khói nghi ngút, ngồi lạnh mấy tiếng, cô cũng muốn ăn một miếng, vậy nên cô nhận lấy xiên thịt rồi cắn một miếng, có mùi cháy thơm, không phải mùi thơm của dầu mỡ, mà là mùi của thịt.
“Cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn mỉm cười: “Rất ngon.”
Cô bé kéo tay áo của cô: “Cô đưa cho cháu nhiều tiền như thế, mẹ cháu nói muốn cảm ơn cô, nhưng mẹ lại không rời quầy nướng ra được, cháu với cô qua đó được không ạ?”
“Cháu nói với mẹ là không cần để ý đâu…”
“Vậy cháu trả lại tiền cho cô.” Cô bé nói rồi móc tiền trong túi áo đưa cho Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn giữ lấy tay của cô bé: “Cô cho cháu thi cháu cứ nhận, chỗ tiền này có thể khiến cháu mà mẹ cháu mua một bộ áo khoác mới, như vậy sẽ ấm ơn, lúc cháu giúp mẹ nướng xiên sẽ không lạnh nữa.”
“Không được, cháu không thể tuỳ tiện nhận tiền của cô cho cháu, cháu nhận cũng được thôi, nhưng cô phải nhận lời cảm ơn của mẹ cháu.”
Cô bé rất khăng khăng, Lâm Tân Ngôn cũng không biết làm sao, cô chỉ đành đồng ý, hiện giờ chắc là Hà Thuỵ Trạch cũng sẽ không xuất hiện.
Lúc này còn có khách, mẹ của cô bé đang bận, nhìn thấy con gái dẫn Lâm Tân Ngôn đến, cô ấy cởi bỏ cái tạp dề: “Cô cho con tôi tiền phải không?”
Lâm Tân Ngôn cầm xiên thịt trong tay: “Là tiền mua xiên thịt.”
“Nhưng mua xiên cũng không cần nhiều tiền như vậy, cô lương thiện quá, chẳng trách cái anh đó thích cô, cứ bắt con gái tôi đến kéo cô lại.” Người phụ nữ đó búi tóc đuôi ngựa, bề ngoài nhìn rất bình thường, nhìn thì có vẻ là một người đàng hoàng.
Lâm Tân Ngôn thì gay rồi, cô hỏi lại: “Anh nào cơ?”
“Là tôi.” Người đàn ông đang ngồi trước quầy ăn xiên đứng lên, anh ta xoay đầu qua, Lâm Tân Ngôn mới nhìn rõ mặt của anh ta.
Hà Thuỵ Trạch?
Trong chớp mắt, cô cảnh giác lùi lại về sau.
“Cô ơi, chú nói chú rất thích cô, cháu cũng thích cô.” Cô bé ngây thơ nói.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô bé, hai tay cô nắm chặt lại, anh ta dám lợi dụng cả một đứa trẻ!
“Sao anh lại biến thành bộ dạng này?” Lâm Tân Ngôn tức giận nói.
“Là em ép anh đến mức này.” Hà Thuỵ Trạch tự cho mình là thông minh: “Em và Tông Cảnh Hạo làm ra những việc xấu hổ gì? Anh đã sớm nói với em, người đã làm tổn thương em sẽ không bao giờ thật lòng yêu em, chỉ có anh là toàn tâm toàn ý yêu em.”
Anh ta tự vỗ vào ngực mình, lúc nói hai răng anh ta nghiến lại, dáng vẻ vô cùng hung ác.
Hiện giờ Lâm Tân Ngôn đã hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra, Hà Thuỵ Trạch sợ bị rơi vào bẫy, anh ta lợi dụng sự thấu hiểu của anh ta với cô, cố ý để đứa trẻ đến trước mặt cô, mục đích là để cô ấy nhớ lại bản thân của mình ngày xưa, khiến cô nơi lỏng cảnh giác rồi đi theo cô bé tới đây.
“Nhìn đi, có phải anh rất hiểu em không? Chỉ cần lợi dụng vài chiêu trò là có thể dụ em mắc câu.” Hà Thuỵ Trạch đắc ý giải thích với cô, tự hào nói: “Chỉ có anh hiểu em, thật lòng yêu em…”
“Vậy à?”
Chiếc xe khởi động trong bóng tối, Tông Cảnh Hạo mặc Âu phục màu đen, anh bước ra từ một đám người bảo vệ ánh sáng xẹt qua gương mặt anh.
Anh khuấy động bầu không khí ở đây như một trận gió lớn tạt qua, thu hút mọi ánh nhìn của mọi người, anh lờ đi tất cả mọi người mà đi đến bên cạnh của Lâm Tân Ngôn, ôm cô ấy vào lòng.
Ánh mắt của anh lướt qua người của Hà Thuỵ Trạch, anh cười lạnh: “Anh cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.”
Hà Thuỵ Trạch nhìn bốn xung quanh, anh ta phát hiện bản thân mình đã bị bao vây, sắc mặt trở nên trầm trọng: “Các người cố ý à?”