Chương 307: Hình như là vì em.
Thẩm Bồi Xuyên gọi nhân viên phục vụ mang ly rượu sạch lên, tự mình rót rượu cho anh: “Hay là nói ra xem nào?”
Tông Cảnh Hạo liếc mắt nhìn anh: “Cậu nhiều chuyện như vậy từ lúc nào thế?”
Thẩm Bồi Xuyên ơ một tiếng: ” Thì tôi nghĩ bây giờ cũng sắp hết năm rồi, hiếm khi có cơ hội ba người chúng ta tụ tập đông đủ, nhân thể nói với hai cậu một chút chuyện có liên quan đến Hà Thụy Trạch, ai mà biết được tôi vừa đến thì đã nhìn thấy Tô Trạm ngồi một mình mượn rượu giải sầu, gặp không ít chuyện phiền lòng, tôi ngồi ngóng cậu đến có khi lại tốt hơn, ai dè tâm trạng của cậu cũng tệ chẳng kém.”
Tông Cảnh Hạo cầm chén rượu Thẩm Bồi Xuyên vừa rót lên, một hơi uống cạn, vừa buông khỏi miệng, nặng nề bỏ ly rượu xuống, hôm nay Lâm Tân Ngôn dẫn hai đứa nhỏ qua bên đó.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng quan hệ giữa Lâm Tân Ngôn và Dục Tú rất tốt.
Thực tế hai người họ mới gặp nhau không quá vài lần, nhưng mà nhìn có vẽ rất thân thiết.
Về điểm này anh cảm thấy không thoải mái.
Có thể thân thiết như thế, chứng tỏ hai người họ lén lút qua lại với nhau.
Nhưng mà Lâm Tân Ngôn từ trước đến nay không chủ động nhắc tới hay nói những chuyện có liên quan đến Dục Tú.
“Bồi Xuyên, cậu nói xem tôi phải làm gì thì mới có thể xoay chuyển được Tần Nhã?” Tô Trạm uống khá nhiều, người lắc lư lảo đảo đứng lên, khoác tay lên trên cổ Thẩm Bồi Xuyên: “Thái độ muốn rời đi của cô ấy rất là kiên quyết, tôi thật sự không còn cách nào nữa.”
Thẩm Bồi Xuyên cau mày, né tránh nói: “Người toàn mùi rượu thế này, tránh xa tôi ra.”
Anh càng nói, tay vắt lên vai càng dùng sức: “Tôi vắt vai cậu như thế này là giữ thể diện cho cậu đấy, già đầu bằng tuổi này rồi mà ngay cả một người phụ nữ cũng không có, còn đáng thương hơn tôi.”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ bỏ cậu.” Thẩm Bồi Xuyên càng xát muối lên trên vết thương của anh.
Tô Trạm buồn nhưng không trách anh.
Nếu như ngày thường nhất định anh sẽ không buông tha.
Thẩm Bồi Xuyên thở dài một tiếng: “Đấy nhìn xem, dáng vẻ say khướt của cậu này, còn muốn xoay chuyển tình thế thì phải bày tỏ ra chút thành ý đi chứ. Còn chuyện liên quan đến Lưu Phi Phi, tốt nhất nên nói cho rõ ràng, vạch rõ ranh giới, cậu cần phải cho cô ấy cảm giác an toàn.”
“Cảm giác an toàn là cái gì?” Tô Trạm đứng lên, vỗ ngực một cái: “Tôi giải thích hết tất cả với cô ấy rồi, Lưu Phi Phi là mối tình đầu của tôi, bây giờ thì chia tay rồi, tình cảm từ lâu đã không còn, nhưng mà cô ấy không tin tôi, tôi nói tôi và Lưu Phi Phi chưa xảy ra chuyện gì cô ây cũng không tin tôi.”
“Có phải cô ấy nhìn thấy cậu và Lưu Phi Phi gặp mặt nhau không hả?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Anh cảm thấy Tần Nhã sẽ không vô duyên vô cớ có thái độ kiên quyết như vậy.
Tô Trạm hít mũi một cái: “Lúc đầu Lưu Phi Phi rời bỏ tôi là vì không thể sinh con, không muốn liên lụy đến tôi nên mới rời đi, bây giờ quay trở lại là vì không quên được tôi, quấn lấy tôi muốn tôi ngủ với cô ấy một đêm…”
“Cái gì cơ?” Thẩm Bồi Xuyên kích động đập bàn một cái: “Tô Trạm cậu có não không thế hả? Cậu kết hôn rồi đấy, ngủ, ngủ một đêm với người yêu cũ? Đầu cậu chứa toàn nước à?”
“Bọn tôi không có làm gì cả, chỉ đơn giản là ở nhà cô ấy một đêm thôi, tôi nghĩ ngày xưa cô ấy rời đi cũng không phải lỗi do cô ấy nên tôi mới đồng ý chứ.” Tô Trạm càng nói giọng càng nhỏ, cảm thấy chuyện này là anh sai, lẽ ra nên nói với Tần Nhã một tiếng, nên để cô biết.
“Bây giờ tôi phải làm gì mới có thể xoay chuyển tình hình đây?” Tô Trạm hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nhún vai một cái: “Tôi cũng bó tay, có điều tôi nghĩ tốt nhất là cậu phải thật lòng thật dạ…”
Vù vù…
Lúc này, điện thoại di động trong túi áo của Tông Cảnh Hạo bỗng reo lên, anh lấy điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị, con mắt bỗng thâm sâu thêm vài phần, anh ấn nút nghe, đặt ở bên tai.
“Là tôi.”
Tông Cảnh Hạo thấp giọng ừ một tiếng.
“Trưa mai dẫn mấy đứa qua đây một chuyến.”
Tông Cảnh Hạo lại ừm nhẹ một tiếng.
Bên kia tắt máy, anh cũng đặt điện thoại xuống.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh: “Cậu à?”
Tông Cảnh Hạo không trả lời, vẻ mặt chăm chú không lên tiếng, Thẩm Bồi Xuyên trong chốc lát liền im lặng, đưa tay rót rượu cho anh, cười nói: “Mặc dù cậu không thích dựa dẫm vào quyền lực nhà họ Văn, càng không muốn dùng danh tiếng của nhà họ Văn để kiếm lợi nhuận, nhưng mà ông ấy vẫn đối xử tốt với cậu, không hiểu cậu lo lắng cái gì.”
“Lâm Tân Ngôn và Dục Tú rất thân thiết…”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra.
Giọng nói của Tông Cảnh Hạo thu lại, mặt không biến sắc ngẩng đầu lên, tránh ánh đèn, cả khuôn mặt chìm vào trong bóng tối.
Nhân viên phục vụ quần áo chỉnh tề, xếp thành một hàng, từng món từng món bày lên trên bàn.
Nhân viên cuối cùng nói: “Cần thêm gì thì gọi tôi, thưa anh.”
Thẩm Bồi Xuyên khoát tay: “Biết rồi, tất cả ra ngoài đi.”
Nhân viên khom người cúi chào sau đó rời đi, đóng cửa phòng lại.
Thẩm Bồi Xuyên đắn đo một lúc nói: “Vì chuyện của mẹ ruột cậu, ông cụ nhà bên đó bao năm vẫn không hợp nhau, cậu sợ bên đó biết chuyện Lâm Tân Ngôn và Dục Tú thân thiết sẽ không vui à?”
Tông Cảnh Hạo ực một hớp rượu: “Tôi cũng không thích hai người họ quá mức gần gũi.”
Anh luôn cảm thấy là vì Dục Tú và Văn Nhàn mới có thể…
Nếu như trước đây Tông Khải Phong và Dục Tú không có dính líu với nhau thì tại sao Văn Nhàn qua đời chưa đầy một tháng đã cưới bà ta, vội vã không đợi được như vậy sao?
Nếu Dục Tú có chút lương tâm thì sẽ không đồng ý như thế.
Chuyện này, anh không thể nào quên được.
Bữa cơm này ngay cả Thẩm Bồi Xuyên cũng có cảm giác nhai như nhai trấu, suy nghĩ người cô độc như anh không có gì ràng buộc, cũng chẳng có chuyện gì phải phiền lòng.
Sau khi tan hội Thẩm Bồi Xuyên đưa Tô Trạm về, anh uống hơi nhiều, phải có người đưa về, không thể về một mình được.
Tô Trạm ngồi trên xe không hề ngoan ngoãn, không lẩm bẩm rầm rì thì lăn đi lăn lại, Thẩm Bồi Xuyên nhìn anh thở dài một cái: “Cái người này tửu lượng sao thấp thể nhỉ? Mới uống có vài ly mà đã thành cái dạng này rồi?”
Tô Trạm nghe cũng giống như không nghe, kêu la: “Tôi khó chịu.”
“Chịu đựng.” Thẩm Bồi Xuyên lúc đầu là muốn mang anh về nhà, nhưng nghĩ đến anh vừa nói Tần Nhã đang chăm sóc nội, trong đầu nghĩ, anh uống thành cái dạng này, phải để cho Tần Nhã biết, đây đều là vì cô.
Anh đi lên chỗ ngã tư quay đầu xe, lái xe về hướng bệnh viện.
Bệnh viện, bà cụ vẫn chưa tỉnh, Tần Nhã đang ở bên cạnh, cũng không rời khỏi, sợ bà tỉnh lại bên cạnh không có ai chăm sóc.
Cửa phòng bệnh đẩy ra, Thẩm Bồi Xuyên đỡ Tô Trạm đi tới, Tần Nhã từ trên ghế đứng lên, nhìn Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Anh ấy sao vậy?”
“Uống nhiều đấy.” Thẩm Bồi Xuyên đảo mắt nhìn một vòng, không có chỗ nào để cho anh ngủ, chỗ duy nhất chỉ có chiếc ghế sofa đôi không rộng rãi lắm, nhưng trước mắt cứ để anh nằm xuống.
Phòng bệnh VIP rất tự do, cái gì cũng có, căn bản không khác với nhà là mấy, nhưng mà hơi nhỏ, không có giường.
“Y tá nói trong phòng có thể kê thêm giường, em đi gọi người cho thêm một cái giường vào nhé.” Ghế sofa nhỏ, Tô Trạm nằm cuộn ở đó nhất định sẽ rất khó chịu.
Trong đầu Thẩm Bồi Xuyên nghĩ, Tần Nhã vẫn rất quan tâm Tô Trạm, gật đầu: “Được.”
Tần Nhã đến trạm y tá, bảo bọn họ kê thêm giường, vì đây là phòng bệnh VIP nên phục vụ cũng rất tốt, rất nhanh đã có người đẩy giường tới, đặt ở vị trí dựa sát vào tường.
Thẩm Bồi Xuyên đặt Tô Trạm lên trên: “Nhìn thì gầy mà nặng thế.”
Tô Trạm rót nước cho đưa cho anh: “Làm gì mà uống nhiều như thế cơ chứ?”
Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy ly nước uống hai ngụm, chậm rãi nói: “Tâm trạng không tốt.” Anh nhìn Tần Nhã: “Hình như là vì em.”
Tần Nhã xoay người, cúi thấp đầu.
Thẩm Bồi Xuyên vỗ nhẹ vào vai cô một cái: ” Chuyện Tô Trạm và Lưu Phi Phi gặp mặt quả thực là do cậu ấy thiếu cân nhắc,