Chương 312: Kiêu căng bướng bỉnh từ nhỏ .
Lâm Tân Ngôn không hiểu sao lại cảm thấy hơi mập mờ, cô cố ý đổi chủ đề: “Dẫn thêm hai đứa trẻ đi cùng hả?”
“Ừm.”
“Vậy em đi thay quần áo cho tụi nhỏ.” Lâm Tân Ngôn xoay người đi xuống lầu, như thể đang trốn tránh hắn.
Thay quần áo cho hai đứa trẻ xong, Lâm Tân Ngôn buộc tóc cho Lâm Nhụy Hi. Tóc của cô bé xoăn tự nhiên từ nhỏ, không buộc lên thì trông có vẻ hơi rối, buộc kiểu tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán đầy đặn càng thêm xinh xắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rất đẹp, hiện tại khoe ra lại càng giống Tông Cảnh Hạo, lớn một xíu mà hình dáng khuôn mặt, gò má đều đã có nét rõ ràng.
Buộc tóc cho con gái xong, Lâm Tân Ngôn mặc cho cô bé một chiếc áo bông nhỏ kiểu Tàu do Trình Dục Tú chuẩn bị cho cô bé ăn Tết, màu đỏ trông rất vui tươi, công nghệ hiện đại hòa hợp với kiểu Trung Quốc, rất đặc biệt, cúc áo thắt bện nghiêng theo vạt áo, cúc thắt thứ nhất còn treo một chiếc ngọc bội, màu trắng ngà, không một tì vết, hình tròn, ở giữa có một nút thắt Trung Quốc, treo tua rua, rất đẹp.
Lâm Nhụy Hi mặc áo vào trông như thể búp bê, làn da như sứ, hai mắt to tròn, long lanh có thần.
Quần áo của Lâm Hi Thần cũng do Trình Dục Tú chuẩn bị, nhưng lại tương phản với Lâm Nhụy Hi, đồ của cậu bé rất thời thượng, kiểu hiệp sĩ.
Áo lông cừu màu kem, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng kiểu Âu, quần Âu, ngoài cùng khoác một chiếc áo khoác tối màu, giống như một hiệp sĩ phương Tây.
“Mẹ, chúng ta đi đâu?” Lâm Hi Thần đứng trước gương, nhìn xem mình còn chỗ nào không ổn.
“Chắc là đi gặp người nào đó.” Vì Tông Cảnh Hạo không nói, Lâm Tân Ngôn cũng không chắc chắn hắn đưa mình đi gặp Văn Khuynh.
Lâm Hi Thần nháy mắt nhìn Lâm Tân Ngôn: “Mẹ.”
“Ơi?”
Lâm Tân Ngôn ôm con gái xuống giường, mặc quần bó rồi, đợi lát nữa đi thêm giày là được.
“Năm nay bà ngoại có tới ăn Tết với chúng ta không?” Lâm Hi Thần hỏi.
Từ nhỏ, cậu bé lớn lên trong hoàn cảnh chỉ có trang tử khâm và Lâm Tân Ngôn, không thấy trang tử khâm trong một thời gian dài, cậu bé có hơi nhớ mong.
“Đúng vậy, mẹ ơi, bà ngoại đâu?” Lâm Nhụy Hi đứng bên cạnh chân Lâm Tân Ngôn, lôi kéo vạt áo cô.
Nghĩ đến trang tử khâm, trong lòng Lâm Tân Ngôn không nói rõ thành lời, đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi cách làm của trang tử khâm.
“E rằng bà không có thời gian ăn Tết chung với chúng ta.” Lâm Tân Ngôn nắm tay hai đứa trẻ, cố ý nói: “Đi, đi giày vào.”
Cô không biết nói chuyện của trang tử khâm cho hai đứa trẻ như thế nào, thế thì tránh đi vậy, không muốn đối mặt.
Tông Cảnh Hạo từ thư phòng đi tới, hắn mặc đồ Âu, trên cánh tay còn vắt một chiếc áo khoác, xem dáng vẻ như nói chuyện với Tông Khải Phong rồi.
“Đi bây giờ à?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, ừ nhẹ một tiếng.
“Vậy em đi giày cho bọn trẻ.” Lâm Tân Ngôn lôi kéo hai đứa trẻ đến cửa, đeo giày cho bọn chúng.
Tông Cảnh Hạo mặc áo khoác vào, cầm áo lông của Lâm Tân Ngôn từ trên giá áo, đợi cô đeo giày cho bọn trẻ xong rồi đứng lên thì mặc vào.
Lâm Tân Ngôn vươn tay vào trong áo, Tông Cảnh Hạo kéo khóa lên cho cô, khép cổ áo lại, nhìn thấy vòng ngọc trên cổ tay, dặn dò cô một câu: “Lúc cởi áo đừng để lộ ra.”
Văn Khuynh không có thiện ý với Trình Dục Tú lắm, không phải Tông Khải Phong che chở, Văn Khuynh không biết sẽ làm khó bà thế nào.
Mặc dù hắn không rõ Văn Khuynh có biết món đồ này thuộc về Trình Dục Tú không, nhưng hắn cũng không thể để Văn Khuynh trông thấy, tránh cho ấn tượng đầu tiên với Lâm Tân Ngôn không tốt.
Tuy rằng sau khi Văn Nhàn qua đời, hai nhà ít lui tới, thế nhưng bên kia vẫn đối xử tốt với hắn.
Hắn không muốn vì chuyện của Trình Dục Tú mà khiến Lâm Tân Ngôn không thoải mái với bên kia.
Lâm Tân Ngôn lôi kéo tay áo, ra vẻ lơ đãng hỏi: “Quan hệ của hắn với bên này không tốt lắm à?”
Tông Cảnh Hạo trầm mặc một chút, cuối cùng không nói gì.
Nhưng Lâm Tân Ngôn đã nhìn ra, cũng không phải là rất tốt, nếu không Tông Cảnh Hạo sẽ không nhắc cô chuyện nhỏ như vậy.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng bỗng nhiên buồn vô cớ.
Bên ngoài có gió, Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Nhụy Hi, kéo đầu cô bé vào trong áo khoác, không để gió lạnh thổi đến khuôn mặt cô bé.
Lái xe mở cửa xe, Tông Cảnh Hạo đặt cô bé vào trong xe. Lâm Hi Thần không cho ôm, tự trèo lên xe. Trong xe rất rộng, bọn họ cũng không phải ngồi chen chúc.
Lái xe vững vàng đánh xe ra khỏi nhà để xe, ra đường lớn.
Bên ngoài gió thổi vù vù, ánh nắng ngày đông cũng không thể cản nổi gió tây bắc lạnh lẽo.
Qua khoảng bốn mươi phút, rốt cuộc xe cũng dừng lại ở trước một trạch viện kiểu cũ.
Lái xe xuống mở cửa xe, Tông Cảnh Hạo ôm con gái xuống trước, Lâm Tân Ngôn và Lâm Hi Thần theo sau.
Đứng trước tòa nhà, có thể thấy rõ toàn cảnh tòa nhà, mặc dù nhìn ra được đã từng tu sửa nhưng vẫn có thể cảm nhận được tòa nhà này rất cổ kính. Lúc mới tiến vào, cô còn phát hiện có binh sĩ trấn giữ ở cổng ra vào.
Mặc dù tòa nhà đã cũ, nhưng người có thể ở được trong này đều là những người rất có thân phận.
Cấp bậc của Văn Khuynh không có tư cách ở trong này. Đây là tòa nhà trước kia Văn Cẩn được cấp trên phân cho, về sau ông qua đời, Văn Khuynh tiếp nhận, mặc dù cấp bậc chưa cao bằng Văn cẩn nhưng hiện tại chức vị cũng không thấp, cộng thêm nơi này từng là nhà cũ của cha nên cấp trên không cho di chuyển nữa.
Mặc dù nơi này không phồn hoa bằng các tòa nhà cao tầng, nhưng người ở đây đều có thân phận.
Lái xe nhấn chuông cửa ở phía trước, nhanh chóng có người tới mở cửa.
Một người phụ nữ không trẻ tuổi lắm, tóc của bà búi ở sau đầu, trên người còn mặc tạp dề, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo và người đứng bên cạnh hắn, bà đánh giá nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi cười nói: “Mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
Tông Cảnh Hạo khẽ vuốt cằm, coi như đáp lại. Một tay hắn ôm con gái, một tay dắt tay Lâm Tân Ngôn, sợ cô mất tự nhiên, không thích ứng được.
Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn hắn một cái, lại yên lặng thu tầm mắt lại.
Người phụ nữ kia cười nói: “Cậu của con sáng sớm đã gọi ta đi mua đồ ăn, nói là con sẽ đến, ngồi chờ trong phòng khách lâu lắm rồi.”
Tông Cảnh Hạo khách sáo nói một tiếng làm phiền rồi.
Tính hắn chính là như vậy, thực ra quan hệ rất tốt với bên này nhưng hắn lại không phải là người ưa thể hiện.
Người phụ nữ kia cũng đã quen, nhiệt tình không giảm: “Đây chính là hai đứa bé hả?”
Tông Cảnh Hạo ừ một tiếng.
Người phụ nữ nhìn Lâm Hi Thần, lại nhìn Tông Cảnh Hạo, cảm thấy như thể đúc ra từ một khuôn, quá giống.
Kỳ thật trước kia không giống như vậy, nhưng bây giờ càng lớn càng giống, ngay cả Lâm Nhụy Hi cũng càng ngày càng giống.
“Đẹp trai lắm, đáng yêu lắm.” Người phụ nữ cười: “Ai da, xem xem đến con cũng đã có con rồi, Tiểu Tịch cả ngày chỉ biết chơi, khiến cậu của con buồn nẫu ruột.”
“Không về ăn Tết sao?” Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng hỏi.
Văn Hiểu Tịch là đứa con duy nhất của Văn Khuynh, kiêu căng bướng bỉnh từ nhỏ, Văn Khuynh bảo hắn đánh chó thì hắn nhất định sẽ bắt gà, bảo hắn đi về hướng nam thì hắn nhất định sẽ đi về hướng bắc, vô cùng phản nghịch.
Lúc trước, Văn Khuynh muốn hắn tiếp nhận vị trí của mình, đi làm lính, thế nhưng hắn không làm, thi đại học nước ngoài rồi rời khỏi họ, về sau nghiên cứu cũng chẳng có tác dụng gì, thể là đi làm minh tinh thần tượng.
Văn Khuynh coi thường mấy minh tinh lắm, cảm thấy chẳng khác gì mấy con hát trước kia, thế nhưng mà con của ông ta hết lần này tới lần khác làm trái lại lời ông ta, ông ta càng không thích cái gì thì hắn ta càng phải làm.
Bây giờ lăn lộn trong giới cũng được, rất nổi tiếng. Vì sửa lại nghệ danh, cộng thêm việc Văn Khuynh không cho phép người biết chuyện tiết lộ ra ngoài nên người ngoài dường như không ai biết con ông ta là người nổi tiếng.
Sau khi đi vào nhà, người phụ nữ đóng cửa lại, ngăn cách hết gió lạnh ngoài cửa, trong phòng ấm áp hơn nhiều.
Lâm Tân Ngôn nhìn vào trong phòng, thấy một người đang ngồi trên ghế sofa, cầm tờ báo trên tay, chặn lại tất cả ánh mắt.