Chương 314: Ta sờ xem bụng đã như cái trống chưa nào .
Hai đứa bé này họ Lâm?
Theo họ ai vậy?
“Chuyện gì vậy?” Ngữ khí của Văn Khuynh nghiêm túc hẳn lên.
Con theo họ cha, truyền thống dường như thấm vào xương máu, đặc biệt là người đời trước lại càng coi trọng.
Lúc này Lâm Tân Ngôn bưng canh tới, còn chưa đặt xuống, Văn Khuynh đã không kịp chờ mà hỏi: “Bọn trẻ theo họ cô à?”
Hôn nhân của Tông Cảnh Hạo, ông ta đã nghe nói một chút, nhưng lúc ấy Tông Cảnh Hạo vẫn bài xích cho nên không nói rõ chuyện của Lâm Tân Ngôn với ông ta. Khoảng thời gian kia ông ta lại bề bộn nhiều việc cho nên không rõ lắm về thân phận, bối cảnh của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn sửng sốt chưa kịp phản ứng, câu hỏi của Văn Khuynh quá đột ngột.
“Chuyện này kể ra rất dài dòng. Suy cho cùng, là con có lỗi với bọn chúng. Liên quan đến chuyện theo họ của ai, thật ra con thấy, cô ấy sinh và nuôi con, theo họ cô ấy cũng tốt.” Tông Cảnh Hạo nhìn ra được Văn Khuynh rất để ý, thậm chí còn không vui.
Hắn nắm chặt tay Lâm Tân Ngôn ở trước mặt Văn Khuynh, lôi kéo cô ngồi bên cạnh.
“Lúc ấy ly hôn, con không biết cô ấy mang thai, sau này mới biết được…” Chuyện phức tạp trong đó hắn không nói rõ, chỉ nói rằng chuyện này là lỗi của hắn. Bây giờ con cái theo họ mẹ, hắn cũng không thay đổi.
Nếu là nói nhất định phải có một đứa theo họ của hắn, vậy thì lại sinh thêm đứa nữa, dù sao Lâm Tân Ngôn cũng đã đồng ý với hắn rồi.
Liên quan tới chuyện Tông Cảnh Hạo kết hôn, ly hôn, ông ta biết một chút, vừa kết hôn chưa được bao lâu thì đã ly hôn.
Nhìn tuổi tác của bọn trẻ, cũng hợp lý.
“Bất hiếu có ba tội, vô hậu là lớn nhất. Mặc dù người Tiểu Hi chảy dòng máu của con, nhưng không theo họ của con, tương lai thân phận thằng bé sẽ tính thế nào? Nhà họ Tông hay nhà họ Lâm?” Văn Khuynh vẫn cảm thấy hai đứa trẻ nên sửa họ.
Dù cho là lý do gì cũng không thuyết phục được ông ta chấp nhận con cái theo họ mẹ.
Tông Cảnh Hạo càng nắm chặt tay Lâm Tân Ngôn hơn, lòng bàn tay ma sát mu bàn tay cô, Lâm Tân Ngôn quay đầu nhìn hắn.
Hắn không nhìn cô, chỉ để lại cho cô một góc nghiêng đầy góc cạnh. Nhìn từ góc độ này, lông mi của hắn vô cùng rõ ràng.
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhưng lại rất nặng: “Chúng con là vợ chồng, không phân người này người kia.”
Văn Khuynh chán nản: “Con…”
“Cha con nói thế nào?” Việc này còn phải do Tông Khải Phong mở miệng.
Tông Khải Phong rõ chân tướng chuyện này hơn so với Văn Khuynh, cho nên không nói gì với chuyện dòng họ của bọn trẻ.
Dù sao những năm gần đây đều là Lâm Tân Ngôn một mình nuôi dưỡng bọn trẻ, về sau nếu Lâm Tân Ngôn muốn sửa họ cho bọn trẻ, hắn sẽ rất vui, nếu cô không muốn thì hắn cũng không miễn cưỡng.
“Ông ta già nên hồ đồ rồi, bị người phụ nữ kia mê hoặc đến mức không phân biệt đúng sai được nữa.” Văn Khuynh nhắc đến Tông Khải Phong thì tức giận, vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó Văn Nhàn vừa qua đời chưa được bao lâu thì cưới Trình Dục Tú.
Thân thể Lâm Tân Ngôn đột nhiên căng cứng, cô rõ người phụ nữ trong lời Văn Khuynh kia là ai.
Tông Cảnh Hạo cảm thấy thân thể cô thay đổi, trong lòng biết đại khái sao cô lại có tâm tình như vậy.
Quan hệ giữa cô và Trình Dục Tú đã thân thiết đến vậy sao?
Nghe thấy người ta nhắc tên cũng lo lắng?
“Nhiều năm như vậy liên quan đến chuyện trước kia, ta cũng không muốn nhiều lời. Ta biết con cũng rất bài xích, thế nhưng có chuyện này ta nhất định phải nói với con.” Sắc mặt Văn Khuynh nghiêm túc: “Năm đó cha con có thể cưới cô ta, đã đồng ý với ta một điều kiện, nhưng ta phát hiện có lẽ cô ta bội ước rồi…”
“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì sau bữa ăn rồi nói. Đang yên đang lành, nói chuyện trước kia làm gì nữa?” Lý Tĩnh đặt rượu trước mặt ông ta.
Văn Khuynh suy nghĩ một chút, Tông Cảnh Hạo cũng không hay đến, nói ra rồi chắc lát nữa lại chẳng có khẩu vị mà ăn cơm nữa, ông ta nói với Lý Tĩnh: “Nghe bà đấy. Rót rượu cho tôi.”
Lý Tĩnh mỉm cười, rót cho ông ta một chén rồi lại rót đầy vào chén rượu trước mặt Tông Cảnh Hạo.
“Hôm nay vui vẻ, con và cậu con uống thêm hai chén.” Lý Tĩnh cười nói.
Tông Cảnh Hạo gật đầu.
Lâm Tân Ngôn ngồi bên cạnh hắn không tập trung lắm, chuyện lúc nãy Văn Khuynh còn chưa nói xong chắc chắn là chuyện Trình Dục Tú gọi điện thoại nói cho cô biết.
Trải qua nhiều năm như vậy, sao ông ta còn cắn mãi không buông thế?
Huống hồ, chuyện này do một tay Văn Nhàn đạo diễn, bây giờ lại bắt Trình Dục Tú chịu trách nhiệm vì chuyện này.
Cô cảm thấy điều này không công bằng.
Trình Dục Tú đã phải hi sinh nhiều.
“Bình thường không có việc gì, dắt con tới đây chơi nhé.” Lý Tĩnh múc canh cho Lâm Tân Ngôn. Đàn ông uống rượu, bọn họ không uống thì ăn cơm trước vậy: “Cũng không biết con thích ăn gì, bữa cơm này không biết có hợp với khẩu vị của con không.”
Giọng nói của Lý Tĩnh chợt ngắt dòng suy nghĩ của Lâm Tân Ngôn, cô hoàn hồn rất nhanh, cười nói: “Con không kén ăn, như thế này là được rồi ạ.”
“Vậy thì con đừng khách khí, cứ coi đây là nhà.”
“Vâng ạ.”
Lý Tĩnh rất quan tâm, không ngừng gắp đồ ăn cho bọn trẻ.
Văn Khuynh cũng không nhắc tới chuyện của Trình Dục Tú trên bàn cơm nữa, nói chuyện thời thế với Tông Cảnh Hạo, liên quan đến chính trị, xu hướng phát triển trong và ngoài nước.
“Chủ đề của họ chúng ta có nghe cũng không hiểu.” Lý Tĩnh gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn: “Bọn hắn trò chuyện của bọn hắn, chúng ta ăn cơm.”
Lâm Tân Ngôn cười, lễ phép vâng một tiếng, trong lòng lại thấp thỏm. Cô không biết sau khi Tông Cảnh Hạo biết lụa the hương vân là của nhà họ Trình thì sẽ như thế nào.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, cô đã nắm giữ được kỹ thuật chế tác lụa the hương vân.
Với sự thông minh của hắn, nhất định có thể liên tưởng được chuyện này có liên quan đến chuyện xảy ra ở Bạch Thành.
Cô sợ việc này, không gạt được.
Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt thì muốn Tông Cảnh Hạo biết, một mặt lại không muốn hắn biết. Muốn cho hắn biết là vì không muốn đời này hắn có tiếc nuối, nếu cả đời cũng không biết mẹ đẻ mình là ai thì đáng buồn biết nhường nào?
Không muốn hắn biết là vì không muốn sự đau khổ và chịu đựng suốt nhiều năm như vậy của Trình Dục Tú bị uổng phí.
Sau bữa ăn, Văn Khuynh gọi Tông Cảnh Hạo vào thư phòng cùng ông ta, cô và bọn trẻ ở phòng khách, Lý Tĩnh mở TV cho bọn trẻ xem, sợ bọn trẻ chán.
Bà gọt trái cây để lên bàn: “Ăn hoa quả đi.” Lý Tĩnh chào hỏi hai đứa trẻ.
Lâm Nhụy Hi nhếch miệng nhỏ, ngọt ngào nói: “Cháu ăn no rồi ạ.”
Lúc nói chuyện còn sờ lên bụng, Lý Tĩnh bị cô bé chọc cười: “Đến đây nào, để ta sờ xem bụng đã như cái trống chưa nào.”
Chắc là do nhột, cô bé cười khanh khách.
Lâm Tân Ngôn thi thoảng lại nhìn về phía thư phòng, thầm lo lắng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra trước mặt Lý Tĩnh.
“Lúc nãy cậu muốn nói gì thế ạ?” Lâm Tân Ngôn muốn nghe ngóng một chút tin tức từ Lý Tĩnh.
“Chắc là chuyện của Dục Tú. Tình cảm của anh em nhà họ rất tốt, lúc Văn Nhàn qua đời, ông ấy tự nhốt mình ba ngày, không ăn không uống. Lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ấy khóc chính là thời điểm Văn Nhàn ra đi. Nhìn một người sắt thép cứng cỏi như ông ấy cũng có một mặt mềm mại yếu đuối. Ông ấy rất chú ý chuyện Tông Khải Phong tái hôn, có thành kiến rất lớn với Dục Tú.”
Lý Tĩnh được gả vào nhà họ Văn không lâu trước khi Văn Nhàn qua đời, cộng thêm việc Văn Khuynh không nói nội tình chuyện năm đó cho bà nên bà cũng không biết rõ lắm.
Lý Tĩnh thở dài một hơi: “Đến giờ còn chưa buông bỏ được. Ta khuyên ông ấy chuyện đã qua lâu rồi, bây giờ tất cả mọi người đều đã già, đừng truy cứu nữa. Thế nhưng tính tình ông ấy ương bướng, ta nói cũng không lại.”
Lâm Tân Ngôn phụ họa: “Đúng vậy, quá khứ đã qua lâu rồi, nên buông bỏ thì vẫn phải buông bỏ thôi. Suy nghĩ nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.”
“Ai nói không phải chứ, thế nhưng ông ấy không nghe. Ta thấy Dục Tú rất tốt, có đôi khi còn cảm thấy cô ấy thật đáng thương. Cả đời không sinh con, một người phụ nữ không sinh một đứa trẻ thì sao có thể gọi là phụ nữ được. Điều đáng tiếc cả đời đấy.” Lý Tĩnh cảm khái.