Chương 322: Đừng để lộ.
Bây giờ chỉ có thể tạm thời giấu Lâm Tân Ngôn.
“Có tiến triển gì lập tức báo cho tôi.” Tông Cảnh Hạo nhìn một lát: “Tôi đi trước đây.”
Thẩm Bồi Xuyên nói xong.
Tông Cảnh Hạo đi tới cửa thì chợt dừng lại.
“Cậu có một mình, tối nay tới nhà ăn cơm tất niên.”
Thẩm Bồi Xuyên không phải người thành phố B, người nhà anh không có ở đây, nhiều năm rồi anh không đón Tết ở nhà, ba người họ sẽ tụ họp bên ngoài nhưng năm nay thì khác, Tô Trạm kết hôn có gia đình riêng, anh cũng có Lâm Tân Ngôn và hai đứa bé nên đêm giao thừa không thể ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên thì rõ thảm rồi.
“Được.”
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Tôi còn tưởng hai người có gia đình rồi sẽ quên mất tôi.”
Tông Cảnh Hạo nhắc nhở anh: “Đừng để lộ ra.”
“Tôi biết.”
Tông Cảnh Hạo đi ra khỏi biệt thự, tuyết rơi bên ngoài, chiếc áo khoác màu xám tung bay trong cơn gió lạnh, một bông tuyết rơi nhẹ nhàng trên mái tóc, anh nhấn nút mở khóa chìa khóa xe, đèn xe nhấp nháy, anh kéo cửa xe vào.
Anh hạ cửa sổ xuống và nhìn vào căn biệt thự sắp bị tuyết bao phủ, thu tầm mặt lại, khởi động xe và rời đi.
Chiếc ô tô đậu tại nhà họ Tông, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên mái hiên, đặc biệt rực rỡ trong tuyết trắng.
Anh đi vào đã nhìn thấy hai đứa bé đang treo pháo hoa, cá… những vật trang trí tượng trưng cho năm mới, chúng cảm thấy vui nên rất phấn khích.
Tông Khải Phong và Trình Dục Tú sợ chúng không cẩn thận sẽ ngã.
Vú Vu tới cầm áo giúp anh.
“Cô ấy đâu?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
“Trong phòng.” Vú Vu đáp.
“Ngủ cả một buổi chiều?” Tông Cảnh Hạo lại hỏi.
Vú Vu lắc đầu: “Đi dạo phố.” Bà khoe: “Còn mua đồ cho tôi nữa, tôi chưa từng thấy cô gái nào tốt như vậy.”
Nói tới cuối, cổ họng vú Vu nghẹn lại.
Cả đời này bà không kết hôn, không con cai, mặc dù Tông Cảnh Hạo đối với bà không tệ, cho bà rất nhiều tiền nhưng trước giờ chưa từng có người mua đồ cho bà.
Tông Cảnh Hạo vỗ vai bà: “Tôi lên xem xem.”
Vú Vu cười tươi rói: “Mau lên trên đi.”
Trên lầu, Lâm Tân Ngôn ngồi cạnh cửa sổ, ôm chiếc gối vuông, hai tay chống cằm ngắm tuyết rơi.
Ngay cả khi cửa phòng bị mở ra cũng không biết.
Tông Cảnh Hạo đi tới đặt tay lên vai cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, lúc này Tông Cảnh Hạo nhìn thấy mắt cô hơi đó nên đưa tay vuốt ve má cô: “Sao vậy?”
“Em nhớ mẹ rồi.” Lâm Tân Ngôn ôm lấy eo anh, thực ra cô muốn về nhà họ Lâm thăm mẹ nhưng lại sợ sẽ cãi nhau.
Hai mẹ con vẫn luôn đón Tết với nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ không ở cùng nhau, trong lòng cô rất khó chịu.
“Hay là anh đón mẹ qua đây?” Tông Cảnh Hạo hỏi thử.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Bỏ đi, em sợ chúng em lại tranh chấp, thực ra em chỉ không hiểu, Lâm Quốc An ích kỷ như vậy, mẹ nên hiểu mới phải.”
“Đừng nghĩ nữa, có cần thay đồ không, lát nữa chúng ta đi ăn tất niên.” Tông Cảnh Hạo cố ý thay đổi sự chú ý của cô.
“Đúng rồi, em mua quần áo cho anh, anh thử xem có mặc được không.” Cô bỏ Tông Cảnh Hạo ra đi xuống đi dép, mở chiếc túi trên giường và lấy đồ ra: “Em thấy rất hợp với anh nên mua.”
Quần áo của Tông Cảnh Hạo đều đặt ở nước ngoài, một năm bốn mùa anh không cần ra tiệm mua đồ, ở đó có số đo của anh, mỗi mùa đều đưa đồ tới.
Anh đi tới, Lâm Tân Ngôn rất vui vẻ: “Anh thử xem được không?”
Tông Cảnh Hạo rất nể mặt ừ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn cởi áo anh đang mặc ra rồi khoác chiếc cô mua lên, rất vừa vặn, thật ra cô cũng không rõ Tông Cảnh Hạo mặc size gì nhưng là một nhà thiết kế, cô rất nhạy cảm với số đo cơ thể người nên vừa nhìn chiều và cân nặng liền có thể biết được size nào phù hợp.
Cô giúp anh bẻ lại cổ áo, vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo, cô phồng má lên nói: “Đến em cũng không nỡ mua đồ đắt như vậy cho mình.”
Trước đây, cô chỉ muốn tiết kiệm tiền cho hai đứa bé, đây là lần đầu tiên cô vung tay quá trán, mà còn vung cho người đàn ông này nhiều nhất.
Tông Cảnh Hạo khẽ cười: “Vậy có phải em yêu anh hơn yêu bản thân không?”
Bản thân không nỡ mà lại mua cho anh?
Lâm Tân Ngôn nhếch miệng: “Em hối hận rồi, ngày mai em mang đi trả.”
Tông Cảnh Hạo: “….”
“Không được trả.”
Anh thích chiếc áo này không phải vì nó đắt tiền mà bởi Lâm Tân Ngôn chọn cho anh, cho dù là đồ lề đường, anh cũng mặc.
Lâm Tân Ngôn cất áo vào trong túi rồi nói: “Anh không cho cũng vô dụng.”
Anh chau mày, khóe mắt lấp lánh: “Vậy sao?”
“Phải…không, không phải…” Đối diện với khuôn mặt như cười mà cũng không cười của Tông Cảnh Hạo, cô lập tức nói chữa.
“Muộn rồi.” Lời nói còn chưa dứt hẳn, anh đã kéo cô vào trong lòng, Lâm Tân Ngôn từ chối: “Anh đừng có quấy.”
“Anh có quấy sao? Hả?” Anh cúi người áp sát, môi vân vê má cô.
Lâm Tân Ngôn vội vàng chữa lại: “Không trả nữa, anh thích sau này em lại mua cho anh.”
Như vậy, có lẽ cô sẽ khuynh gia bại sản mất.
“Ừm, thế mới ngoan.” Anh hôn lên má cô một cái: “Chúng ta xuống thôi.”
“Cộc cộc…”
Lúc này vừa đúng lúc có người gõ cửa, là vú Vu: “Cậu chủ, mợ chủ, tới giờ chúng ta xuất phát rồi.”
Tông Cảnh Hạo nói biết rồi, sau đó buông Lâm Tân Ngôn ra, lại giúp cô bới lại mái tóc vừa bị anh làm rối, tóc của cô rất mượt, dài tới eo chưa từng uốn nên rất bóng loáng.
“Đừng để mọi người đợi nữa.” Lâm Tân Ngôn nói.
Hai người họ đi xuống đã thấy Thẩm Bồi Xuyên tới rồi, anh đang chơi với hai đứa bé vì rất thân với chúng. Lâm Nhụy Hi là phấn khích nhất còn kéo tay anh nói: “Chúng cháu có rất nhiều pháo hoa đó, chú có muốn đốt với chúng cháu không?”
Thẩm Bồi Xuyên chống cằm tỏ vẻ suy nghĩ: “Pháo hoa có vui không?”
Lâm Nhụy Hi nói rất hồn nhiên: “Đương nhiên vui rồi.” Cô bé ra hiệu bằng hai tay: “Cứ như thế, vung lên không trung, sau đó bùng một cái, nổ tung, sẽ có một bông hoa rất to, rất to, sáng bóng rất đẹp.”
Lâm Hi Thần thì đứng ở một bên bịt mắt, thật nhịn không nổi mà nói xấu em gái: “Em tưởng chú Thẩm không biết sao, chú ấy cố ý trêu em cho vui thôi.”
Lâm Nhụy Hi chớp mắt: “Trêu em làm gì?”
Lâm Hi Thần: “…”
Cậu bé thực sự cạn lời.
Đột nhiên Lâm Nhụy Hi chạy về phía Lâm Tân Ngôn đang xuống cầu thang, ngẩng đầu nhìn cô nhõng nhẽo: “Mami, con đói rồi.”
“Bây giờ chúng ta đi thôi, bên nhà hàng gọi điện tới nói đã chuẩn bị xong rồi.” Trình Dục Tú lấy áo khoác đưa cho Tông Khải Phong: “Mặc lên đi.”
Tông Cảnh Hạo ôm con gái nhỏ đang ôm chân Lâm Tân Ngôn lên.
Không biết cô bé hôm nay làm sao mà cứ đòi Lâm Tân Ngôn bế: “Mami bế.”
“Không được.” Tông Cảnh Hạo từ chối.
Cô bé không vui: “Tại sao?”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn Lâm Tân Ngôn: “Con xem mẹ gầy như vậy, ôm không nổi con.”
“Ôm được, lúc trước mami còn ôm được cả con và anh.” Lâm Nhụy Hi phản bác.
Trong lòng còn nghĩ, ba không hiểu mami bằng con nữa.
“Mami con bị thương không thể ôm con.” Vú Vu nói xen vào vì nhớ tới vết bầm trên eo Lâm Tân Ngôn: “Phòng tắm trên lầu có phải không chống trơn?”