Chương 326: Sao lại xấu như vậy?.
Lần này Tông Cảnh Hạo rất ngạc nhiên, anh nhìn Lâm Tân Ngôn.
Không đợi Tông Cảnh Hạo hỏi, cô bèn cười nói: “Có phải anh muốn hỏi em sao lại hiểu về nó như thế không? Thực ra buổi đấu giá lần trước em cũng đi rồi.”
Không phải đi mua đồ, mà là muốn mở mang thêm kiến thức, đó cũng là sản phẩm cuối cùng của buổi đấu giá.
Là một nhà thiết kế thời trang, cô cần rất nhiều cảm hứng, cũng cần phải sưu tầm.
Tông Cảnh Hạo trầm tư, ba năm trước buổi đấu giá châu báu thế kỷ, vào lúc kết thúc, anh nhìn thấy một bóng dáng rất giống cô. Lúc anh đuổi theo thì người lại biến mất, lúc đó rất đông người, anh không biết tìm thế nào, đành đi xem camera ở bộ phận giám sát, nhưng không may, máy giám sát hôm đó lại gặp sự cố.
Cũng có thể nói, hôm đó anh không hề hoa mắt, hình bóng đó chính là cô!
Lâm Tân Ngôn bỗng tỉnh ngộ, chớp chớp mắt hỏi Tông Cảnh Hạo: “Có phải anh mua rồi không?”
Cô cười, sao cô có thể quên được Tông Cảnh Hạo là thương nhân chứ.
Từ năm 1947 khi De Beers có quảng cáo “Kim cương là vĩnh cửu”, kim cương đã thành biểu tượng của tình yêu.
Kết hôn phải có nhẫn, thể hiện rằng anh yêu em, “Kim cương là vĩnh cửu” mà, ngụ ý hôn nhân của hai người là thiên trường địa cửu.
Yêu em thì phải mua kim cương cho em, chứng minh tình yêu của anh còn bền chặt hơn kim cương. Một viên kim cương sau khi được giao cho giá trị “tình yêu” nó liền trở nên vô giá, cũng đem đến cho những người mài giũa nó những giá trị to lớn.
Lâm Tân Ngôn nhìn viên trứng chim bồ câu đặt trong hộp nhung, ném sang một bên: “Vô gian bất thương.”
Cô không biết nhiều về công việc của Vạn Thịnh, không biết Tông Cảnh Hạo phát triển bao nhiêu công ty.
“Em đang nói anh sao?” Anh ôm eo cô từ phía sau: “Đeo lên thử xem.”
Lâm Tân Ngôn từ chối: “Em sợ làm người khác rung động.”
Đeo thứ này lên tay cũng hơi chướng mắt, vả lại, viên trứng chim bồ câu này không hợp với ngón tay mảnh khảnh như cô.
“Ừm?” Âm thanh phát ra từ lồng ngực, thu lại cánh tay, anh áp ngực vào lưng cô, cô có thể cảm nhận rõ nhịp tim đang đập nhanh của anh.
Tông Cảnh Hạo lấy chiếc nhẫn từ trong hộp nhung ra đeo lên tay cô. Viên kim cương rất to, tay Lâm Tân Ngôn lại hơi mảnh khảnh, chiếc nhẫn hơi rộng, anh bèn đeo vào ngón nhẫn của cô, nhưng vẫn hơi rộng. Cuối cùng đeo vào ngón trỏ của cô, cố gắng lắm mới đeo được chặt, anh chau mày: “Sao ngón tay lại bé như vậy chứ?”
Lâm Tân Ngôn cười: “Không phải ngón tay em bé, mà là chiếc nhẫn này không hợp với em.”
Tông Cảnh Hạo trầm mặc một lát, rồi nói: “Vậy để anh tìm thợ làm thành dây chuyền nhé?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Em không cần” Cái này làm thành thứ gì cũng thấy chướng mắt.
Bản thân cô cũng mua đồ trang sức, tất cả đều rất tinh tế. Cô còn tham gia không ít những bữa tiệc thời trang, là một nhà thiết kế thời trang, nên độ mẫn cảm với thời trang là rất cao.
Anh hôn vào cổ cô, mơ hồ hỏi: “Không cần cái gì?”
Nhịp tim Lâm Tân Ngôn như rung lên, cô cắn môi: “Không cần thứ gì cả.”
Tông Cảnh Hạo ngừng lại, cắn nhẹ một miếng coi như trừng phạt. Lâm Tân Ngôn bị đau, kêu lên một tiếng.
Vì tối hôm qua cô lấy cớ bị đau lưng nên anh không động vào cô. Hôm đó đúng là anh ăn chay, nhưng mỗi ngày một lần, là bản thân cô đồng ý.
Anh vùi mặt vào tóc cô cười: “Hôm nay phải hai lần, bù hôm qua.”
“Tông Cảnh…hừ”
Cô còn chưa nói hết, anh đã ôm eo xoay lại, đẩy ngã xuống giường.
Tông Cảnh Hạo túm lấy vạt áo cô kéo lên trên định cởi ra: “Lần sau không được mặc quần áo như này nữa.”
Không dễ cởi.
Tốt nhất là kèm theo cúc, dễ cởi hơn nhiều.
Lâm Tân Ngôn thở dốc, hai tay nhanh chóng bám vào chăn.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, Tông Cảnh Hạo nắm lấy cằm cô, nhìn kỹ khuôn mặt cô rồi cười nhẹ, mãi sau mới nói đùa: “Sao em lại xấu thế?”
Lâm Tân Ngôn trừng mắt nhìn anh: “Em xấu chỗ nào, xấu mà anh còn…” Ba chữ “ngủ với em” cô xấu hổ không nói ra.
Anh bá đạo nói như ông tướng: “Không còn cách nào khác, không đổi được nữa, đành phải dùng thôi.”
Anh cười thật thà, mang theo cảm giác ấm áp và sủng nịnh.
Rừ rừ…
Lúc này điện thoại Lâm Tân Ngôn đặt trên bàn bỗng rung lên, cô quay đầu lấy điện thoại, vừa giơ tay ra thì bị Tông Cảnh Hạo lấy mất.
“Em xem xem là ai.” Lâm tân Ngôn sợ anh tắt máy nên vội vàng nói.
Số ẩn danh.
Tông Cảnh Hạo không muốn cô nghe điện thoại lúc này, nói một câu chắc nịch là quảng cáo gọi đến rồi tắt máy.
Lâm Tân Ngôn: “…”
Mặc dù là số ẩn danh nhưng không chắc chắn là số điện thoại quấy rối.
Tuy nhiên anh tắt máy chưa đầy một phút, thì cuộc gọi lại đến.
Lần này Lâm Tân Ngôn phản ứng nhanh, lấy điện thoại rồi nghe máy. Đầu bên kia có một giọng nữ truyền đến: “Cho hỏi có phải cô Lâm không ạ?”
Lâm Tân Ngôn “ừm” một tiếng: “Là tôi.”
“Quần áo mà cô bảo tôi mang đến, tôi không có cách nào có thể giúp cô mang qua, không biết cô có thời gian đến cửa hàng lấy quần áo không ạ?”
“Sao lại không mang đến được vậy?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Chẳng lẽ cô viết địa chỉ sai?
“Khu biệt thự đó bị phong tỏa rồi, người xung quanh nói ở đó có người chết, cảnh sát đã vào cuộc rồi…”
Lâm Tân Ngôn không nghe rõ tiếng của người phục vụ, mặt cô trắng bệch, chết người rồi?
Ai?
Cô sợ hãi co người lại, chẳng lẽ là Trang Tử Khâm sao?
“Em sao thế.” Lâm Cảnh Hạo chau mày, nâng khuôn mặt trắng bệch của cô lên.
“Em, hình như mẹ em xảy ra chuyện rồi” Lời nói của cô không giấu nổi sự run rẩy.
Nước mắt ở hốc mắt như muốn chảy ra.
Tông Cảnh Hạo thót tim, lập tức lấy điện thoại trong tay cô, anh muốn biết là ai gọi điện đến.
Vậy mà lúc này Lâm Tân Ngôn như điên xông ra ngoài.
Cô muốn đi tìm Trang Tử Khâm.
Tông Cảnh Hạo đuổi theo sau, không quan tâm nghe tiếng trong điện thoại.
Cô chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài, Tông Cảnh Hạo phải lấy áo khoác treo trên giá đuổi theo cô.
Anh nắm lấy cô: “Anh đưa em đi, mặc quần áo vào đi.”
“Không được, em không đợi được. Em đã nói Lâm Quốc An không thể nào tốt lên được, bà ấy cứ không tin em. Nếu như bà ấy xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ không bỏ qua cho Lâm Quốc An!”
Chuyện đến nước này, có lẽ không giấu được nữa.
“Lên xe anh đưa em đi” Tông Cảnh Hạo kéo khóa áo lên.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhanh chóng lên xe.
Sau khi Lâm Tân Ngôn lên xe, Tông Cảnh Hạo lấy điện thoại nhắn một tin cho Thẩm Bồi Xuyên, nói anh sẽ đưa Lâm Tân Ngôn qua, bên đó để anh ấy xử lý.
Tông Cảnh Hạo khởi động xe, hỏi: “Vừa nãy ai gọi điện thế?”
“Tiệm quần áo, hôm đó em đi trung tâm thương mại mua cho mẹ chiếc áo lông vũ, em sợ gặp bà ấy sẽ xảy ra mâu thuẫn nên bảo nhân viên mang qua đó giúp em. Cuối cùng người ta gọi đến báo không thể mang đến được, lí do…”
Lâm Tân Ngôn nghẹn ngào nói.
Trong mắt cô, Trang Tử Khâm là kẻ yếu đuối, cho nên có thể Trang Tử Khâm bị hại.
Căng thẳng và sợ hãi đều dồn vào đầu cô, nơm nớp lo sợ nói mấy lần: “Làm sao đây, làm sao đây…”
Tông Cảnh Hạo nắm lấy tay cô: “Trang Tử Khâm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”