Chương 330: Tần Nhã đang nôn mửa.
“Tôi đã biết sai rồi, chị dâu, chị giúp tôi đi.” Tô Trạm kéo vạt áo của Lâm Tân Ngôn, làm nũng: “Hay thương tôi, giúp tôi liên lạc với Tần Nhã có được không?”
Tông Cảnh Hạo chau mày lại, túm lấy quần áo của anh, ném anh ra xa: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng động chân động tay.”
Tô Trạm: “……”
“Chị dâu, nếu cô không giúp tôi, tôi thực sự không thể sống được.” Tô Trạm trừng mắt nhìn Tông Cảnh Hạo, rồi ngồi trên ghế sofa: “Không gặp được Tần Nhã, tôi sẽ không đi.”
Tô Trạm giở trò khốn nạn.
Dù sao ở đây cũng tốt, ăn uống đầy đủ, chỗ rộng thế này chắc sẽ có phòng cho anh ngủ.
“Tùy cậu.” Tông Cảnh Hạo kéo Lâm Tân Ngôn lên tầng.
Lâm Tân Ngôn do dự hỏi anh: “Mặc kệ cậu ta thật sao?”
Tông Cảnh Hạo không nói gì, lặng lẽ kéo cô lên tầng, không phải không muốn lo cho Tô Trạm, nhưng chuyện tình cảm thì lo thế nào?
Tô Trạm phải tự đi nói rõ ràng với Tần Nhã, anh không muốn Lâm Tân Ngôn can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người họ.
Nếu như tốt thì không sao, không tốt thì trách ai chứ?
Trách Lâm Tân Ngôn sao?
Thực ra Lâm Tân Ngôn có thể nhìn ra Tô Trạm rất đau khổ.
Có điều cũng phải để anh ta chịu chút khổ cực, sau này mới biết quý trọng.
“Em gọi điện cho Tần Nhã nhé.” Lâm Tân Ngôn nhìn Tông Cảnh Hạo đang đóng cửa, giải thích: “Không phải em can thiệp vào chuyện tình cảm của bọn họ, mà em muốn biết tình hình bây giờ của Tần Nhã.”
Chắc chắn sau khi chia tay Tần Nhã cũng sẽ rất đau khổ.
Ban đầu có thể đồng ý kết hôn, chắc chắn cũng có tình cảm với Tô Trạm.
Cô lấy điện thoại bấm gọi cho Tần Nhã.
Tần Nhã bỏ đi, chuyển đến ở cùng Allen, không ai biết chỗ ở mới, phòng không lớn, có điều một mình cô ấy vẫn có thể ở được.
Bên ngoài tiếng nước rơi tí tách, cô ngồi trước cửa sổ đọc cuốn sách tên là ‘Hạnh phúc là gì’, trong đó có một câu cô xem rất nhiều lần, hạnh phúc là gì? Hạnh phúc là một tia nắng ngày đông, đem đến cho người ta cảm giác ấm áp, hạnh phúc là một tách trà lạnh vào ngày hè, đem đến cho người ta cảm giác sảng khoái, khi bạn dễ dàng hài lòng, một tia nắng, một tách trà cũng sẽ khiến bạn hạnh phúc.
Cô thấy rất đúng, muốn quá nhiều thì sẽ không biết thỏa mãn, sẽ mất đi cảm giác hạnh phúc.
Giống như bây giờ, cô cảm thấy oán trách, hối hận, oán trách Tô Trạm nói được không làm được, hối hận tại sao lại đồng ý kết hôn với anh ấy, khiến bản thân lại thảm hại thế này.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ cần cô từ bỏ, thực ra cũng không có gì ghê gớm.
Tô Trạm chỉ là người qua đường trong cuộc đời của cô, tô điểm thêm chút niềm vui, tình yêu thương, sự bực tức và thù hận cho ký ức của cô, chứ không cản trở con đường tương lai của cô.
Chỉ cần cô muốn thì sẽ hạnh phúc ngay bây giờ, cô đang tận hưởng ánh nắng mặt trời mùa đông, cảm nhận sự ấm áp.
Reng reng.
Điện thoại ở bên cạnh chân reo lên, cô cúi đầu nhìn người gọi hiển thị trên màn hình, cô không nghe máy ngay, cửa hàng dự kiến sẽ mở vào ngày mùng 8, vẫn chưa đến lúc, gọi điện cho cô vào lúc này, chắc chắn có liên quan đến Tô Trạm.
Cô nghĩ một lúc rồi mới bắt máy: “Chị Lâm.”
Lâm Tân Ngôn bước đến cửa sổ, tuyết đã tan hết rồi, tiếng nước chảy tí tách từ ngọn cây rơi xuống mái hiên, cô trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng, cô ấy không nhắc đến chuyện của cô và Tô Trạm mà hỏi: “Em rảnh không?”
Tần Nhã nhếch mép: “Là Tô Trạm bảo chị liên lạc với em sao?”
Lâm Tân Ngôn cũng không giấu cô: “Cậu ấy uống say rồi, đến nhà cứ bắt chị phải liên lạc với em, nếu không sẽ không đi, có điều em yên tâm, chị gọi điện cho em không phải vì chuyện này, ở đây có phòng cho cậu ấy rồi, chị muốn hỏi em, em vẫn ổn chứ?”
Tần Nhã cúi đầu: “Em vẫn ổn.”
Nghĩ thông rồi là tốt.
Tần Nhã hiểu ra, từ bỏ không phải trốn tránh mà là đối mặt.
“Nếu như anh ấy còn cố tình gây sự, chị cứ bảo ấy anh ấy liên lạc với em.” Cô đã chặn số của Tô Trạm.
Bây giờ cô quyết định bỏ chặn, không phải vì tha thứ cho anh, mà là buông xuôi chuyện này, không giữ trong lòng nữa, cho dù đối mặt với Tô Trạm lần nữa, cô vẫn có thể bình tĩnh ung dung.
Lâm Tân Ngôn cười: “Chị thấy cậu ấy thực sự rất đau khổ, không phải chị khuyên em, mà chỉ kể lại sự việc chị nhìn thấy.”
Tần Nhã cười: “Anh ấy không đem lại cho em cảm giác an toàn.”
Có thể có chút tình cảm với cô.
“Vậy chị nói với anh ấy nhé.” Lâm Tân Ngôn nói.
Hai người lại nói chuyện công việc, cúp điện thoại, Lâm Tân Ngôn xuống dưới tầng, muốn nói với Tô Trạm rằng bây giờ Tần Nhã chịu nghe điện thoại của anh rồi, kết quả anh đã ngủ rồi.
Bà Từ lấy chăn đắp cho anh, Lâm Tân Ngôn thở dài một hơi, không gọi anh, đợi khi nào anh tỉnh táo rồi nói tiếp.
Lâm Tân Ngôn quay về phòng, phát hiện Tông Cảnh Hạo nằm trên giường, nằm ngửa mặt lên trời, tứ chi giơ lên, mất hết hình tượng, Lâm Tân Ngôn liếc nhìn anh: “Tô Trạm ngủ rồi, anh có cần đưa cậu ấy về phòng không?”
Tông Cảnh Hạo nghiêng người, tay chống mặt chỉ vào cô: “Qua đây.”
Về Tô Trạm, trong phòng khách có hệ thống sưởi hơi, không vào phòng cũng sẽ không bị lạnh.
Lâm Tân Ngôn lùi về sau vài bước theo bản năng, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Anh cười, khóe mắt phát sáng: “Anh đâu phải quái thú ăn thịt người, sao phải sợ anh như thế?”
Lâm Tân Ngôn bĩu môi: “Em thấy anh không bình thường.”
Tông Cảnh Hạo: “……”
Anh không bình thường chỗ nào?
“Em qua đây, anh có món đồ muốn đưa cho em.”
Lâm Tân Ngôn không tin, càng lùi về sau.
Tông Cảnh Hạo: “……”
Bỗng nhiên anh cảm thấy bản thân rất thất bại, người con gái này sao lại sợ anh như thế?
Anh đành than thở, lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền mà Trang Tử Khâm đưa cho anh: “Mẹ em bảo anh đưa cho em.”
Lâm Tân Ngôn nhìn món đồ trong tay anh: “Mẹ em?”
Cô bước đến nhưng không cầm lấy ngay mà đang phán đoán tính xác thực trong câu nói của Tông Cảnh Hạo.
Trước giờ cô chưa từng thấy Trang Tử Khâm đeo sợ dây chuyền như thế này, nhưng cũng không giống món đồ mà Tông Cảnh Hạo sẽ mua.
Cô giơ tay ra, vừa chạm vào sợi dây chuyền liền bị anh nắm lấy tay, kéo mạnh một cái, cô ngão nhào vào lòng anh.
Anh cười hỏi: “Còn trốn nữa không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không trốn.”
Cô lặng lẽ nép trong lòng anh, hỏi: “Mẹ em thực sự bảo anh đưa cho em sao?”
Tông Cảnh Hạo nghiêm túc ừm một tiếng.
Lâm Tân Ngôn nhìn kỹ, cũng không phát hiện ra gì, chỉ là sợi dây chuyền vàng bình thường, Tông Cảnh Hạo ôm ấy cô, nói: “Nếu không thoải mái thì bỏ xuống.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Anh đeo giúp em đi.”
Thực ra cô rất nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy đau lòng về những gì Trang Tử Khâm phải đối mặt trong tương lai.
Nếu đã là món đồ của cô, bản thân có lý do để đeo trên người.
Cảm giác như bà ấy vẫn ở bên cạnh.
Tông Cảnh Hạo đeo sợi dây chuyền cho cô, móc cài phía sau, bên trong miếng ngọc bích, có chữ cái rất nhỏ, anh không nhìn kỹ, anh nghĩ chắc là nhãn hiệu của sợi dây chuyền, vì thế không chú ý quá nhiều.
Sợi dây chuyền khá mỏng, nhưng rất sáng, vô cùng nổi bật trên chiếc áo áo len màu đen của cô.
Cuộc sống năm sau rất bình yên, hai đứa trẻ qua ngày 15 tháng giêng là đi học, cô vốn định dùng sợi Hương Vân làm chủ thể để thiết kế cho buổi trình diễn thời trang, quãng thời gian này Tông Cảnh Hạo cũng khá bận, luôn đi làm từ sáng sớm về lúc tối muộn.
Cô không quan tâm quá nhiều đến việc của Tần Nhã và Tô Trạm, hôm đó sau khi cô nói với Tô Trạm là Tần Nhã đồng ý gặp anh, Tô Trạm đã rời đi, cũng không đến tìm cô nữa.
Thoáng cái, một năm mới đã qua gần một tháng rồi, trước khi sang tháng hai, Lâm Tân Ngôn nhận được cuộc gọi của Tông Cảnh Hạo trước khi tan làm, bảo cô đến công ty của anh cũng không nói làm gì, chỉ bảo cô qua đó.
Cô cúp máy, lúc tan làm chuẩn bị đến công ty tìm Tông Cảnh Hạo, đi qua nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tần Nhã đang nôn.