Chương 350: Con chỉ là một cô gái nhỏ thôi.
“Nếu không thì sao?” Lâm Tân Ngôn nhìn người phụ nữ hung hăng, ban đầu chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng bây giờ, người phụ nữ này muốn làm cho nó trở nên phức tạp.
Người phụ nữ hừm lạnh một tiếng: “Giả ngốc hay sao?”
Lâm Tân Ngôn cau mày: “Cứ cho là chồng cô có thân thế, có quyền lực, lẽ nào lại có thể vì chút chuyện này mà làm gì chúng tôi sao?”
Người phụ nữ cảm thấy Lâm Tân Ngôn không phải người trái đất, thế giới này, chính là như vậy, không có công bằng, đây không phải thời cổ đại, con người không phân thành ba bảy loại tầng lớp, nhưng có thực là không phân sao?
Người phụ nữ có chút khinh thường Lâm Tân Ngôn, trông cũng xinh đẹp, nhưng cơ thể quá gầy gò, cô ta tự kiêu ngạo với thân phận của mình: “Chồng cô làm ở công ty nào? Để tôi bảo chồng tôi quan tâm để ý đến cho.”
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ “quan tâm để ý”.
Có thể học ở trường mẫu giáo này, thì đều cũng có chút tiền, cho nên, người phụ nữ đó mới hỏi như vậy.
Lâm Tân Ngôn đọc hiểu được sự uy hiếp trong lời nói của cô ta, nên tỏ ra không mấy vui vẻ.
Ủy thế nạt người sao?
Lúc này hiệu trưởng đi đến, người khác không biết thân phận của Lâm Nhụy Hi và Lâm Hi Thần, nhưng hiệu trưởng lại biết rất rõ, Tông Khải Phong căn dặn không được lan truyền thân phận của bọn trẻ, cho nên trong trường mẫu giáo, ngoài hiệu trưởng ra, không có ai biết về thân phận của chúng.
“Chuyện này tôi cũng biết hết sự tình rồi, thực tế bọn trẻ ở cùng nhau, thỉnh thoảng nắm tay ôm nhau cũng là có, bọn chúng chỉ là vì “thích”, cái “thích” này không giống với thích trong thế giới người lớn chúng ta, chỉ là đơn thuần, ngây ngô, sau 30 năm làm trong môi trường giáo dục mầm non, những chuyện như này cũng thấy qua không ít, nhiều người lớn cũng hiểu điều đó, cho nên, để bọn trẻ sau này vẫn có thể vui vẻ chung sống, tôi muốn hai bên phụ huynh bình tĩnh lại, bắt tay làm hòa, thế nào?”
Hiệu trưởng khuyên giải nói.
Người phụ nữ hừm lạnh một tiếng: “Nhưng con gái tôi là con gái rượu của ba nó, tôi thì cũng không muốn truy cứu, nhưng phó thị trưởng, thì chưa chắc sẽ không truy cứu.”
Rõ ràng là muốn ủy thế nạt người.
“Cô là vợ của phó viện trưởng sao?” Hiệu trưởng cũng gặp qua nhiều người, hơn nữa phó thị trưởng cũng sắp sáu mươi rồi, người phụ nữ này trẻ như vậy? Đứa trẻ này còn bé như vậy?
Có gì đó không đúng logic cho lắm.
Đôi mắt của người phụ nữ lóe lên, rồi cô ta bình tĩnh nói: “Bà chỉ cần biết rằng đây là con gái của thị trưởng là được rồi.”
Lâm Hi Thần đã lưu video mà cậu bé vừa quay xong, từ lúc hiệu trưởng đến, Lâm Hi Thần đã bắt đầu quay video người phụ nữ này, lúc đầu, cậu bé chỉ muốn cho người phụ nữ độc đoán này nổi tiếng trên mạng, nhưng bây giờ nghe được lời của hiệu trưởng, cậu bé nghĩ, chuyện này…. e là không đơn giản.
Rõ ràng là có gì đó che giấu trong đó.
Cậu bé lôi cánh tay em gái: “Em xin lỗi cậu ấy đi.”
Lâm Nhụy Hi không đồng ý: “Nhưng cậu ấy hôn anh trước mà, anh là anh trai em chỉ có em với mami và ba là được hôn anh thôi, cậu ấy là ai chứ, dựa vào cái gì?”
Tính chiếm hữu của Lâm Nhụy Hi rất mãnh liệt.
Lâm Hi Thần trợn mắt nhìn em gái: “Nghe lời, em không thấy ba cậu ấy rất lợi hại sao? Cho nên chúng ta chỉ có thể xin lỗi thôi.”
“Nhưng….”
“Em không tin anh trai sao?”
Lâm Hi Thần ngắt lời em gái.
Lâm Tân Ngôn bước đến trước mặt người phụ nữ, cho dù thái độ người này có như thế nào, thì việc con gái cô động tay là không đúng: “Tiểu Nhụy, chúng ta gặp chuyện phải nói đạo lý đúng không? Vậy nên, người tài giỏi dùng lời nói chứ không dùng tay chân, có phải không?”
“Nhưng con cũng không phải người tài giỏi gì mà? Con chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Lâm Nhụy Hi tròn xoe mắt nói.
Lâm Tân Ngôn: “……….”
Lúc cô đang vắt kiệt chất xám để nghĩ xem làm sao mới có thể thuyết phục con gái mình, thì đột nhiên điện thoại trong túi reo lên, cô rút điện thoại ra nhấn nút nghe, rất nhanh sau đó giọng Tông Cảnh Hạo truyền đến: “Em ở đâu vậy?”
Lâm Tân Ngôn đưa mắt xuống nhìn hai đứa trẻ, nói: “Em ở bên ngoài, có chuyện sao?”
Tông Cảnh Hạo không biết rốt cuộc là tình hình gì, cho nên không trực tiếp nói, mà chỉ nói: “Đọc địa chỉ cho anh, anh đến đón em.”
Lâm Tân Ngôn thở dài, nói: “Em ở trường mẫu giáo.”
Tông Cảnh Hạo khẽ cau mày, cúi đầu nhìn đồng hồ, không phải bây giờ là thời gian bọn trẻ nghỉ học sao, cô đến trường mẫu giáo làm gì chứ?
Anh chuyển hướng ở giao lộ, lái xe theo hướng đến trường mẫu giáo.
Đoạn đường này không dài, cho nên không lâu sau đó Tông Cảnh Hạo đã đến nơi, lúc này Lâm Tân Ngôn đã mang hai đứa trẻ ra ngoài.
Không biết Lâm Hi Thần nói vào tai Lâm Nhụy Hi cái gì, mà cô bé liền xin lỗi cô bạn đó, Lâm Hi Thần cũng tỏ ra bản thân không truy cứu việc bị hôn nữa.
Tông Cảnh Hạo bước đến, đầu tiên là bế con gái lên, tuy là bị anh trai thuyết phục xin lỗi người khác, nhưng trong lòng vẫn có chút ấm ức, cảm thấy mình không sai.
Ấm ức tủi thân ôm lấy cổ Tông Cảnh Hạo, vùi mặt vào lòng anh, thấy rất rõ cảm xúc buồn bã của con gái, Tông Cảnh Hạo nhìn Lâm Tân Ngôn, lại nhìn con trai một cái: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nếu như Lâm Tân Ngôn không đến trường mẫu giáo lúc này, thì con gái cũng sẽ không ấm ức như vậy.
“Không có gì.” Chuyện đã qua rồi, Lâm Tân Ngôn cũng không muốn nhắc lại nữa.
Nhưng Lâm Hi Thần trong lòng sớm đã có dự tính, việc này không cần Tông Cảnh Hạo phải làm, cậu bé tự mình có thể giải quyết được.
Chỉ có Lâm Nhụy Hi muốn đem chuyện này kể cho Tông Cảnh Hạo nghe, cô bé muốn được xác nhận là bản thân mình không sai.
“Ba, ba nói con có sai không? Anh trai là anh của con, sao cậu ấy có thể hôn chứ? Cũng không phải anh của cậu ấy, con chỉ đẩy nhẹ cậu ấy một cái mà thôi, là cậu ấy ngốc, đứng không vững, mới ngã xuống, còn bắt con phải xin lỗi.”
Lâm Nhụy Hi vừa nói mắt vừa đỏ ửng lên, trong lòng ấm ức.
Tông Cảnh Hạo hôn lên má con gái: “Chúng ta không sai, chúng ta không phải xin lỗi.”
Anh bế con gái chuẩn bị đi vào bên trong, thì Lâm Tân Ngôn ngăn lại, việc đã giải quyết xong rồi, không cần phải gây thêm rắc rối nữa, không phải cô sợ người phụ nữ đó, chỉ là không muốn liên quan vướng víu đến người như vậy: “Con bé đẩy người, chính là không đúng, không sai làm sao được.”
“Con bé không phải cố ý.” Tông Cảnh Hạo nhìn con gái tủi thân, trong lòng rất khó chịu, bảo bối bản thân nâng niu trên tay, sao có thể, đến trường mẫu giáo để cho người ta bắt nạt được?
Anh từng nói, không ủy thế nạt người, nhưng cũng không thể để người ta bắt nạt.
“Ba yên tâm, con đã quyết định rồi.” Lâm Hi Thần tự tin nói.
Lâm Tân Ngôn có một chút ngạc nhiên nhìn con trai: “Con quyết định cái gì?”
Lâm Hi Thần cười thần bí: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết thôi, bây giờ chúng ta phải về nhà rồi.” Lâm Hi Thần leo lên xe ngồi.
Lâm Tân Ngôn nhìn con trai, nhất thời không biết nên khóc hay cười, không biết là chuyện tốt hay xấu, cô đón lấy con gái từ trong lòng Tông Cảnh Hạo: “Qua mami bế, chúng ta về nhà.”
“Không muốn, con muốn ba bế cơ.” Lâm Nhụy Hi ôm chặt lấy cổ Tông Cảnh Hạo, sợ sẽ bị Lâm Tân Ngôn bế đi.
Tông Cảnh Hạo lấy chìa khóa xe đưa cho cô: “Em lái xe đi.”
Lâm Tân Ngôn nhận lấy chìa khóa xe, ngồi vào ghế lái, Tông Cảnh Hạo bế con gái ngồi vào ghế phụ, Lâm Hi Thần ngồi phía sau, lấy chiếc Appleflat từ trong cặp sách ra, đem đoạn video bản thân vừa nãy dùng đồng hồ đeo tay quay lại, phát tán lên các trang mạng và phương tiện giải trí lớn.
Loại video kiểu này rất dễ được quan tâm, dường như cậu không cần phải đi tuyên truyền về nó, từ từ lan truyền ra, đoạn đường từ trường mẫu giáo về đến nhà, bình luận cũng đã có đến hơn trăm cái, bàn luận về điều gì cũng có.
Cậu bé lướt từng trang một, theo dõi tình hình bình luận ở các trang khác nhau.
Xe dừng trước cổng, Tông Cảnh Hạo bế con gái xuống xe: “Em ở trong xe đợi anh.”
Lâm Tân Ngôn muốn hỏi anh có chuyện gì sao, nhưng nghĩ kỹ lại thì, nếu như không có chuyện gì, anh sẽ không đến tận trường mẫu giáo tìm cô, cô bình thản ừm một tiếng.
Lâm Hi Thần vào nhà, liền trở về phòng ngủ, Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cánh cửa đóng kín, khóe môi bất giác khẽ cong lên, lúc nãy trong xe, anh đã phát hiện ra thằng nhóc này đang làm cái gì.
Sự thông minh và sắc sảo của Lâm Hi Thần khiến anh rất hài lòng và cũng rất ngạc nhiên.
Đây là, đứa con trai mà Lâm Tân Ngôn đã sinh cho anh.
“Hôm nay có chuyện gì mà lại về sớm như vậy?” Trình Dục Tú từ phòng sách bước ra, thấy hai đứa trẻ trở về liền bước tới.
Khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Tông Cảnh Hạo từ từ thu lại, biến thành một vẻ lạnh lùng.
Nhìn thấy những thay đổi trên nét mặt của Tông Cảnh Hạo, Trình Dục Tú trong lòng không tránh khỏi nỗi buồn, đôi mắt bà ấy rủ xuống, che đi cảm xúc: “Tiểu Nhụy đã về rồi, đến bà bế nào.”
Trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô bé cũng không dám gọi hai chữ bà nội, sợ anh sẽ không vui.
Lâm Nhụy Hi chịu ấm ức, muốn tìm người an ủi, buổi tối Trình Dục Tú đem cô bé đi ngủ, cảm tình cũng tốt, lúc này cũng đồng ý để bà ấy bế, dang đôi tay nhỏ ra, muốn chui vào lòng bà ấy.
Tông Cảnh Hạo phải cùng Lâm Tân Ngôn đến bệnh viện, nên liền đưa con gái cho bà ấy.
Lâm Tân Ngôn chống tay vào cằm, thấy anh bước đến, liền hỏi: “Anh tìm em, có chuyện sao?”
Tông Cảnh Hạo mở cửa bước lên xe: “Tần Nhã nằm viện rồi.”