Chương 351: Hối hận, tự trách.
“Cái gì?” Dây thần kinh của Lâm Tân Ngôn liền căng cứng, bọn họ vừa mới gặp nhau cách đây không lâu, sao bỗng nhiên lại nhập viện?
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Tân Ngôn lo lắng hỏi.
Tông Cảnh Hạo nói: “Anh cũng không rõ lắm, ở bệnh viện nhân dân số hai.”
Lâm Tân Ngôn khởi động xe, lái xe ra ngoài.
Tông Cảnh Hạo dựa sát vào, tay tùy ý đặt trên đùi của cô, Lâm Tân Ngôn mặc áo len màu đen, quần jean và áo gió kaki, tay anh nóng hầm hập như có như không vuốt ve đùi cô: “Đừng quá lo lắng.”
Lâm Tân Ngôn liếc mắt nhìn tay của anh: “Cô ấy mang thai, đã nhập viện thì không phải là chuyện tốt.”
Tay anh bỗng nhiên bóp đùi cô, Lâm Tân Ngôn cau mày, nói từng chữ một: “Em đang lái xe đó.”
Tông Cảnh Hạo rất nghiêm túc nhìn cô: “Anh còn muốn có thêm một đứa con gái.”
Lâm Tân Ngôn mím môi, lúc anh và cô làm chuyện đó không dùng biện pháp phòng tránh, nhưng mà cô không hề mang thai.
Lúc sinh Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, bác sĩ nói sức khỏe của cô rất khó có thể tiếp tục mang thai.
Lúc đó, cô nghĩ chỉ cần có hai đứa nó là đủ, không cần sinh thêm cũng không sao, nhưng bây giờ…
“Xem lúc nào rảnh thì đổi họ cho hai con nhé.” Lâm Tân Ngôn cũng nghiêm túc nói.
Nếu cô và Tông Cảnh Hạo chung sống với nhau, sau này không sinh thêm con nữa, hai đứa trẻ này cũng phải mang họ Tông.
Nếu không thì thật sự khiến Tông Cảnh Hạo ‘đoạn tử tuyệt tôn’?
Tông Cảnh Hạo bóp chặt đùi cô, lực cũng nới lỏng hơn một chút, đổi thành dịu dàng khẽ vuốt ve, anh nhớ Lâm Tân Ngôn từng nói chuyện cô không thể sinh con được nữa, anh cứ tưởng là cô nói bừa mà thôi.
Bây giờ xem ra không phải như vậy, lúc hai người làm chuyện đó từ trước đến nay chưa từng dùng biện pháp tránh thai, nhưng mà cô vẫn không mang thai.
Phải biết lúc cô sinh Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi, một phát đã dính, cũng có thể nói cô rất dễ có khả năng mang thai, nhưng lần này hai bọn họ chung sống với nhau cũng được hơn hai tháng rồi.
“Em không muốn sinh thêm nữa.” Lâm Tân Ngôn thật sự rất sợ, ký ức đau đớn lúc đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như mới xảy ra.
Chỉ cần cứ nhớ lại là trong lòng thấy sợ hãi.
Nếu như sức khỏe cho phép, tình cảm của cô và Tông Cảnh Hạo lại rất tốt, cô bằng lòng chịu đau thêm một lần nữa.
Bây giờ cứ cho là cô muốn đi chăng nữa thì cũng không có khả năng, chi bằng tự mình nói rõ ràng với anh, tránh hi vọng hão huyền.
Không có hi vọng viển vông, dĩ nhiên cũng sẽ không thất vọng.
Xe dừng ở trước cửa bệnh viện, hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện vừa nãy, bầu không khí có chút im lặng.
Tông Cảnh Hạo yên lặng xuống xe, Lâm Tân Ngôn đi tới, để phá vỡ không khí yên tĩnh cô cố tình hỏi: “Là Tô Trạm gọi điện thoại cho anh à?”
Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn nghĩ, khó khăn lắm Tô Trạm mới biết Tần Nhã mang thai, hai người phát sinh tranh chấp mới dẫn đến việc Tần Nhã phải nhập viện?
Nhưng theo lý mà nói, nếu như Tô Trạm biết Tần Nhã mang thai thì chắc chắn sẽ không tranh luận với cô mới đúng.
Cô lo lắng trước tình hình của Tần Nhã nên đi rất nhanh, Tông Cảnh Hạo ôm vai cô, anh không nói lời nào, chỉ ôm cô như vậy.
Lâm Tân Ngôn vốn rất nóng lòng, từ từ bình tĩnh lại, đi theo từng bước chân của anh đến trước cửa phòng phẫu thuật.
Tô Trạm đang đi đi lại lại ngoài hành lang, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo ướt đẫm, chỉ có điều quãng thời gian này ở trong bệnh viện, quần áo sớm được điều hòa sấy khô được một nửa.
Anh lo lắng đứng trước cửa phòng phẫu thuật đi tới đi lui, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đi tới, anh mới dừng bước.
“Chị dâu…”
“Chuyện gì thế này, đang tốt đẹp sao lại nhập viện thế?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Tô Trạm tự trách nói: “Đều tại em.”
Nếu như không phải vì anh và Lưu Phi Phi dây dưa không rõ ràng thì cô sẽ không bị cuốn vào trong đó, cũng sẽ không…
“Chị muốn biết đã xảy ra chuyện gì!” Lâm Tân Ngôn nhấn mạnh nói.
“Lưu Phi Phi giữ chặt cô ấy, bị bom nổ bị thương…” Tô Trạm giải thích ngắn gọn, Lâm Tân Ngôn trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được, bị bom nổ nên bị thương?
Hai chân của cô mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống, may có Tông Cảnh Hạo ở bên cạnh ôm lấy cô.
Giọng nói của Lâm Tân Ngôn bỗng run rẩy: “Tô Trạm, cậu có biết là cô ấy đang mang thai hay không hả?”
Ầm!
Như có một tia tiếng sét từ trên đầu anh đánh xuống, Tần Nhã mang thai ư?
Vì vậy máu trên người cô ấy…
Anh cảm thấy tim như bị ai đó moi ra, máu không ngừng chảy xuống.
Đau, rất đau.
“Cậu không biết à?” Lâm Tân Ngôn chậm rãi tiến lại gần, giọng nói của Tô Trạm lúc này chính xác không thành câu: “Em không… Biết…”
Đoàng!
Lâm Tân Ngôn cực kỳ tức giận, cho anh một cái bạt tai: “Tần Nhã cô ấy không nỡ đánh cậu, hôm nay tôi phải thay cô ấy đánh cậu!”
“Tôi cứ nghĩ rằng cậu là một người đàn ông trưởng thành, có thể chăm sóc cô ấy cả đời, nhưng không ngờ cậu lại một lòng hai dạ.”
Nếu không phải Tô Trạm dây dưa không dứt thì chuyện này làm sao có thể thành thế này được?
Tô Trạm không chút oán hận, anh tự trách bản thân: “Đều là lỗi của em, tất cả là đều tại em.”
Anh chán nản, hối hận, tự trách, cuối cùng cũng hóa thành đau lòng, đến phút cuối cùng cô vẫn lo nghĩ cho anh, đẩy anh vào nước, còn cô thì sao?
Đã làm cái gì?
Anh sớm nên nghĩ tới, lần đó ở bệnh viện anh nên nghĩ đến!
“Em đáng chết, em đáng chết.” Tô Trạm bất lực quằn quại ngồi dưới đất, nước mắt đầy mặt, lúc này anh chẳng khác gì kẻ ăn xin ngoài đầu đường xó chợ.
Anh suy sụp tinh thần ôm đầu.
Lâm Tân Ngôn ở một bên, không tiến lên khuyên can, mọi chuyện thành ra thế này đều là do một tay anh tạo dựng nên, không trách được người khác.
Trải qua gần hai tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Tô Trạm nghe thấy tiếng động liền bò dậy chạy tới, giữ chặt bác sĩ vừa mới tháo khẩu trang xuống bước ra: “Cô ấy thế nào rồi?”
Tay của Tông Cảnh Hạo nặng nề đặt lên vai của anh: “Bình tĩnh một chút, cậu giữ bác sĩ như thế này thì bác sĩ nói kiểu gì?”
Tô Trạm biết, nhưng anh không kiểm soát được bản thân, sợ hãi, sợ Tần Nhã sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Tân Ngôn đi tới, xin lỗi bác sĩ: “Thật ngại quá, do cậu ấy quá kích động thôi ạ…”
“Khụ.” Bác sĩ khoát tay, hít sâu một hơi mới nói: “Không sao, không sao, người nhà kích động cũng là chuyện thường gặp.”
Hai tay của Lâm Tân Ngôn nắm chặt: “Cô ấy không sao chứ ạ? Đứa bé…”
Tô Trạm đứng bên cạnh, cơ thể không ngừng lảo đảo.
Bác sĩ lại thở dài một cái, cảm thấy tiếc nuối: “Đứa bé không thể giữ được, tình trạng bệnh nhân bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa má phải còn bị bỏng khá nặng, rất khó hồi phục, có điều hiện nay phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, người nhà cũng không cần quá đau lòng, may mà người vẫn còn sống.”
Hai mắt của Lâm Tân Ngôn bỗng thấy cay cay, làm sao lại bị thương nghiêm trọng đến mức này?
“Bây giờ tôi có thể gặp cô ấy được chưa ạ?” Giọng nói của Lâm Tân Ngôn có chút khàn khàn.
Bác sĩ lắc đầu: “Cô ấy đã được sắp xếp chuyển vào phòng bệnh giám sát đặc biệt, mặc dù phẫu thuật thành công, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương của cô ấy khá nghiêm trọng, sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, với cả sẽ bị nhiễm trùng sau khi phẫu thuật, tốt nhất là 24 giờ sau mới chuyển tới phòng bệnh thường, đến lúc đó người nhà có thể đến thăm.”
“Tôi không vào trong mà chỉ đứng ở ngoài nhìn một lát có được hay không?” Trong mắt của Tô Trạm đều là tia máu.
Bác sĩ nhìn anh, cảm nhận được sự đau khổ lúc này của anh, gật đầu: “Đứng ngoài cửa nhìn một lát thôi.”
Tần Nhã được đưa vào phòng giám sát, sau khi thu xếp ổn thỏa thì y tá mới dẫn bọn họ vào.
“Chỉ hai người được vào.” Y tá nói.
Tông Cảnh Hạo vốn dĩ không có ý định vào, anh là đi cùng Lâm Tân Ngôn, sợ cô sẽ không chịu được.
Lâm Tân Ngôn biết anh lo lắng, nhìn anh lắc đầu: “Em không sao.”
Sau đó Tô Trạm và Lâm Tân Ngôn cùng đi vào.