Chương 368: Hồng môn yến.
Một sự ấm áp chợt vây quanh cô từ đằng sau, cô đột nhiên mở to mắt, quay đầu… Tầm mắt là một khuôn mặt mà cô đã quen thuộc đến mức khắc vào trong tim.
Rõ ràng chẳng xảy ra chuyện gì cả, rõ ràng mọi thứ đều tốt.
Không biết vì sao, trong lòng cô cảm thấy bất an, giống như có một cái hố, ngực trống rỗng, muốn tìm một thứ gì đó để lấp đầy chỗ trống.
Cô quay người, nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn.
Tông Cảnh Hạo hạ mắt vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy?”
Hắn cảm giác được, hôm nay cảm xúc của cô không bình thường.
Lâm Tân Ngôn chôn mặt trong ngực hắn, buồn buồn nói: “Để em ôm một lúc, một lúc là được rồi.”
Cô chỉ cần điều chỉnh một chút, cho cô một chút thời gian là được.
Tông Cảnh Hạo không nói nữa, chỉ ôm cô thật chặt.
Bàn tay của hắn dày rộng, lòng bàn tay nóng bỏng dường như có thể trấn an lòng người.
Hắn vuốt ve sống lưng cô từng tí một, Lâm Tân Ngôn trong lòng hắn từ từ an tĩnh trở lại.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tông Cảnh Hạo hôn lên trán cô, vuốt những sợi tóc rối trên trán, trầm giọng: “Cậu gọi anh đi ăn cơm, anh tới đón em đi ăn với anh.”
Lông mi Lâm Tân Ngôn rung lên, cô cảm thấy không bình thường.
Hôm nay Lý Tĩnh cũng tới tìm cô ăn cơm, nhưng sau lại thay đổi chủ ý, vội vã đi.
Đây là một bữa tiệc hay là hai bữa tiệc vậy?
“Mợ gọi điện thoại cho anh à?” Lâm Tân Ngôn thử hỏi.
“Không phải.” Là Văn Khuynh đích thân liên hệ với hắn.
Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên hiểu ra vì sao Lý Tĩnh đột nhiên thay đổi, cảm thấy bữa tiệc này có thể là một hồng môn yến.
Nhưng, nếu như là hồng môn yến, Văn Khuynh muốn đối phó với ai?
Dựa theo cách nói của Lý Tĩnh, Văn Khuynh đã chắc chắn với thân phận của Tông Cảnh Hạo, đương nhiên sẽ không làm gì bất lợi với hắn.
Nếu như mục tiêu không phải Tông Cảnh Hạo…
Cô bừng tỉnh đại ngộ, trước khi đi Lý Tĩnh nói rõ thân phận Tông Cảnh Hạo, đồng thời cũng nhắc nhở thân phận của cô, còn hỏi một câu về quan hệ giữa cô và Trình Dục Tú.
Chẳng lẽ, Văn Khuynh đã biết quan hệ giữa cô và Trình Dục Tú, bữa hồng môn yến này là nhằm vào cô?
Giờ khắc này, cô có thể khẳng định được suy đoán của mình, Lý Tĩnh đột nhiên rời đi, có thể là hối hận hoặc không đành lòng.
Sắc mặt của cô rõ ràng hốt hoảng, bởi vì cô không biết Văn Khuynh đã biết được bao nhiêu.
Không biết có phải Lý Tĩnh đến chỉ là một phép che mắt, cố ý nhiễu loạn cô, kỳ thực Văn Khuynh đã biết thân phận của Tông Cảnh Hạo.
Trong lòng cô suy đoán ngày càng nhiều, nhưng không có chuyện nào có thể có người giải đáp cho cô.
Cánh tay cô nắm chặt lại: “Em không muốn đi, cũng không muốn anh đi. Chúng ta về nhà được không?”
Giọng nói của cô run rẩy không tự chủ, hơi khàn khàn.
Tông Cảnh Hạo không do dự, nói: “Được.”
Hắn dứt khoát, không hề do dự, chắc như đinh đóng cột, khiến trái tim hoang mang của Lâm Tân Ngôn chợt bình thường trở lại, một sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Giờ phút này, cô cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của hắn.
Cô ôm lấy mặt hắn, nói một câu không hề suy nghĩ thêm: “Anh thích em thật sao? Thích con người em, không phải là vì em là mẹ của Lâm Nhụy Hi và Lâm Hi Thần, chỉ đơn giản, dù là không có hai đứa trẻ này, anh cũng muốn ở bên em?”
Trong mắt cô bịt kín một làn sương mờ.
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên hỏi một người đàn ông có thích mình hay không.
Hồi hộp mà chờ mong nhiều hơn.
Cô rất rõ ràng, cô thích người đàn ông này.
Cho nên cô cũng muốn biết, đến cùng cảm giác của hắn với mình là gì.
Trước kia cô đã từng đọc một câu trong một quyển sách nào đó, càng quan tâm sẽ càng sợ mất đi.
Cô quan tâm đến hắn đến nỗi sợ mất đi sao?
Hắn không trả lời là vì hắn không chỉ đơn giản là thích cô thôi sao?
Đột nhiên cô luống cuống, giải thích lung tung: “Em… Em chỉ hỏi thôi…”
“Anh không biết.” Lúc này, Tông Cảnh Hạo ngắt lời cô.
Đôi mi dài và dày của hắn cụp xuống, dưới mí mắt tạo thành một cái bóng mờ. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng lại rõ ràng, nghiêm túc: “Anh không biết tình cảm dành cho em là gì, anh chỉ biết là, anh muốn giữ em lại bên anh. Nếu không thấy em trong một khoảng thời gian dài sẽ nhớ em. Có đôi khi cảm thấy có lẽ em có độc, khiến anh mất hồn mất vía. Anh không biết đây có được coi là thích hay không, nếu không phải thì cũng không sao, anh sẽ không để em có cơ hội rời khỏi anh. Em sống là người của anh, chết cũng là ma của anh.”
Hoàn toàn bá đạo như trước đây.
Biểu đạt tấm lòng cũng không như người bình thường.
Trái tim Lâm Tân Ngôn không thể yên bình được nữa, nó nhảy loạn, run rẩy, hưng phấn không thôi vì tất cả những điều đột nhiên tới mà không hề dự báo trước này.
“Choáng rồi à?” Tông Cảnh Hạo bóp chiếc mũi nhỏ của cô, ôm cô vào lòng: “Em muốn ăn gì, anh dẫn em đi, chỉ hai người chúng ta.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không phải cậu mời chúng ta ăn cơm à? Sao chúng ta có thể không đi?”
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Cô lại muốn xem xem Văn Khuynh muốn làm gì.
Tông Cảnh Hạo khẽ nhướng mày, hỏi: “Phụ nữ đều hay thay đổi như thế sao?”
Lâm Tân Ngôn ra vẻ nghiêm túc, nghiêng đầu, đồng thời nghiêm túc gật đầu: “Em nghĩ chắc vậy, cho nên anh phải đối xử tốt với em một chút, nói không chừng ngày nào đó em sẽ thay đổi…”
Tông Cảnh Hạo dừng bước lại, Lâm Tân Ngôn ngửa đầu, sao người này lại không đi nữa?
“Giận à?”
Tông Cảnh Hạo liếc mắt nhìn cô, hắn không tức giận, mà là… uy hiếp!
“Em dám thay đổi, anh đánh gãy chân em.” Hắn ra vẻ hung ác.
Lâm Tân Ngôn nhoẻn miệng cười, ôm chặt cánh tay hắn.
Đi ra cửa tiệm, xe của Tông Cảnh Hạo đỗ ven đường. Sau khi bọn họ đi qua, lên xe, Tông Cảnh Hạo nghiêng người tới thắt dây an toàn cho cô.
Lâm Tân Ngôn thẳng lưng: “Hôm nay mợ đến tiệm.”
Dây an toàn thắt chặt ‘cạch’ một tiếng, hắn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô.
Lâm Tân Ngôn nhìn hắn: “Lúc đầu mợ cũng đến gọi em ăn cơm, nhưng sau lại nói có chuyện rồi vội vã rời đi, không biết có phải là bữa tiệc của cậu không.”
Tông Cảnh Hạo nheo mắt lại, đáy mắt ngầm dậy sóng.
Từ lần trước Văn Khuynh gọi hắn đi đến khách sạn lấy tài liệu, hắn đã cảm thấy có chuyện.
“Mợ còn cố ý nói với em…”
Lâm Tân Ngôn cố tình dừng lại.
“Ừm?”