Chương 371: Thể hiện lập trường .
“Cô Trần nói đùa, tình cảm của người khác sao người ngoài có thể nhìn thấu được, hơn nữa cô cũng không phải Tôn Ngộ Không có Hoả nhãn kim tinh, đương nhiên không nhìn ra được rồi, hơn nữa bữa ăn này cô Trần mới là nhân vật chính mà.” Lâm Tân Ngôn cười tươi rói, không tốn nhiều sức lực đã nói ra vấn đề.
Trần Thi Hàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao tôi lại là nhân vật chính được, không phải nên là cô sao?”
Lâm Tân Ngôn từ tốn nuốt thức ăn trong miệng rồi mới nói: “Tôi và Cảnh Hạo là vợ chồng, đây là bác tôi, chúng tôi là người một nhà, chỉ có cô Trần là khách, lẽ nào không phải sao?”
Nụ cười trên mặt Trần Thi Hàm không giữ nổi nữa.
Lâm Tân Ngôn vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay khách là lớn nhất, là thượng khách trên bàn ăn, cô Trần không phải nhân vật chính hôm nay thì còn có thể là ai?”
Cô không phải người cay nghiệt nhưng đối mặt với người chủ động khiêu khích thì cũng sẽ không nương tay!
Vì từ lâu cô đã biết, cô càng mềm yếu thì người khác sẽ chỉ càng được nước lấn tới mà cho rằng cô dễ bị bắt nạt.
Từ khi vào đến giờ, Trần Thi Hàm vẫn luôn cố ý nói những lời nhằm chia rẽ quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo.
Cô không biết gặp nhau ở khách sạn trong miệng Trần Thi Hàm là khi nào.
Đồng thời cô cũng cảm thấy không chắc chắn và bất an.
Nhưng cô biết nếu lập tức thể hiện ra ngoài sẽ chỉ khiến người khác nghi ngờ quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo.
Chuyện như vậy cô bằng lòng hỏi riêng Tông Cảnh Hạo.
Tuyệt đối không chất vấn, hoài nghi trước mặt người ngoài.
Sắc mặt Trần Thi Hàm lúc xanh lúc trắng, muốn khó coi bao nhiêu liền khó coi bấy nhiêu.
Cuối cùng không gắng gượng được nữa, cô ta chần chừ đứng lên: “Hay cho cái miệng dẻo quẹo!”
Lâm Tân Ngôn vẫn cười tươi tắn: “Cô Trần quá khen, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, việc gì cô phải giận?”
“Chú Văn, cháu no rồi.” Nói xong Trần Thi Hàm cầm túi xách chạy ra khỏi phòng bao.
Cô ta cảm thấy Lâm Tân Ngôn đã khiến mình bị mất mặt.
Nếu còn ở lại sẽ chỉ khiến mọi người cười chê.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô ta chật vật như thế.
Sắc mặt Văn Khuynh trầm xuống: “Cô ấy là khách bác mời, cháu nói như vậy là có ý gì?”
Lâm Tân Ngôn vừa định trả lời thì Tông Cảnh Hạo cầm ngược tay cô: “Vào xe chờ anh.”
Anh có lời muốn nói với Văn Khuynh.
Lâm Tân Ngôn do dự một lát, không phải không muốn đi mà là cô không yên tâm về Tông Cảnh Hạo.
Cô không biết anh định nói gì với Văn Khuynh, chính vì không biết nên cô mới do dự chưa quyết.
Sợ họ lại gây ra chuyện gì không vui vẻ.
Cô vẫn muốn duy trì mối quan hệ giữa Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo.
“Vừa nãy là do cháu không giữ chừng mực khiến cô Trần không vui…”
“Đi trước đi.” Tông Cảnh Hạo trầm giọng ngắt lời cô.
Ai sai, bản thân anh tự biết.
Cô không cần phải vì ai mà xin lỗi.
Cô không sai, cũng không có nghĩa vụ này!
Lâm Tân Ngôn mím môi, khả năng của cô thật sự có hạn, không thể khống chế sự phát triển của chuyện này.
Cô đứng dậy kéo ghế, đi ra khỏi phòng bao.
Chẳng mấy chốc phòng bao lại yên tĩnh.
Tông Cảnh Hạo lau tay rồi ném khăn sang một bên, ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế.
Nếu nói trước đây thái độ của Văn Khuynh mới chỉ khiến anh nghi ngờ thì sau bữa ăn này anh đã khẳng định.
“Bác có thành kiến với cô ấy?” Giọng anh đè xuống rất thấp.
Anh vẫn tôn trọng Văn Khuynh.
Anh hy vọng những người mình quan tâm đều có thể chung sống hoà bình.
Nhưng có vẻ bây giờ đã xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Dường như trước đây Văn Khuynh không ghét Lâm Tân Ngôn…
Người anh lại dựa vào ghế với một tư thế thoải mái hơn.
Văn Khuynh không trả lời trực tiếp mà nói: “Uống với bác một ly.”
Ông gọi phục vụ vào rót rượu cho hai người.
Tông Cảnh Hạo rất nể mặt uống một ly.
Văn Khuynh đặt ly xuống, ông rất muốn nói rõ với Tông Cảnh Hạo.
Nhìn thái độ của anh với Lâm Tân Ngôn hôm nay, ông lại càng không dám nói rõ.
“Bác là đồng nghiệp của ba Thi Hàm, lại là bạn tốt, hôm nay trùng hợp gặp con bé ở đây rồi gọi nó vào cùng nên mới không nói với bác, bác thấy cháu không vui lắm, là vì điều này sao?” Văn Khuynh cố ý đổi chủ đề.
Ông ta không nói tới Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo là ai, sao anh lại không nhìn ra mưu đồ của Văn Khuynh.
Mặc kệ Văn Khuynh có tâm tư gì anh cũng phải nói ra thái độ của mình.
Anh rót rượu vào ly trước mặt mình rồi nâng lên uống một hơi cạn sạch.
Khi đặt ly xuống, tiếng thuỷ tinh va vào mặt bàn phát ra âm thanh giòn tan mà vang dội: “Cháu và cô ấy… kết hôn rất ngắn, ly hôn cũng nhanh, cô ấy không phải người con gái ưu tú nhất cháu từng gặp nhưng lại là người cháu thích nhất.”
Anh ngước mắt nhìn Văn Khuynh: “Biết cô ấy sinh cho cháu hai đứa con, cháu rất ngạc nhiên, cũng rất… rất bất ngờ.” Sự rối rắm trong đó anh không muốn nhiều lời.
“Cô ấy là vợ cháu, cháu cảm thấy nếu một người đàn ông đến phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được thì chính là phế vật, bác nói có phải không?”
Văn Khuynh hiểu Tông Cảnh Hạo, anh đang nói với ông lập trường của mình.
Nếu sau này ông có xung đột với Lâm Tân Ngôn thì anh sẽ đứng về phía Lâm Tân Ngôn.
“Cảnh Hạo, tôi là bác cháu, bao năm nay…”
“Cháu vẫn luôn biết.” Tông Cảnh Hạo ngắt lời ông ta, anh biết chắc chắn Văn Khuynh muốn ngả bài tình cảm với mình.
Cho nên anh cố ý ngắt lời, một lần nữa thể hiện lập trường: “Cháu biết, cháu chưa từng quên cũng chưa từng nghi ngờ… bảo vệ người mình quan tâm là điều mà bác dạy cháu, chắc chắn cháu sẽ không phụ lòng.”
Trước đây thật sự anh chưa từng nghi ngờ, có điều bây giờ…
Văn Khuynh hé miệng nhưng lại không nói được một chữ, đúng là ông ta đã nói với Tông Cảnh Hạo câu này.
“Cháu hãy tin rằng mọi điều bác làm đều là tốt cho cháu, mẹ cháu tên Văn Nhàn, bác tên Văn Khuynh, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, cháu là con trai duy nhất của nó, bác có thể hại cháu sao?” Văn Khuynh vô cùng đau đớn, đập mạnh tay lên bàn: “Nếu khi ấy không có Trình Dục Tú thì mẹ cháu chưa chắc sẽ qua đời.”
Nỗi oán hận của ông ta với Trình Dục Tú dù đã nhiều năm trôi qua vẫn không phai nhạt.
Ngược lại còn thêm khắc sâu.
Tông Cảnh Hạo khẽ nheo mắt, anh nắm bắt được trọng điểm trong câu nói của Văn Khuynh.
Trình Dục Tú.
Ông ta thay đổi cái nhìn về Lâm Tân Ngôn có liên quan đến Trình Dục Tú?
Ông ta biết mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn với Trình Dục Tú cho nên… bữa cơm ngày hôm nay mới gặp Trần Thi Hàm khi lấy tài liệu.
Mọi việc đều do ông ta cố ý.
Mục đích của ông ta là chia rẽ anh và Lâm Tân Ngôn, có mối quan hệ tốt đẹp với Trần Thi Hàm?
Hai mắt anh híp lại, cảm thấy… hoang đường đến cực điểm!
“Chuyện quá khứ đã qua rồi, cháu hi vọng bác chú ý giữ gìn sức khoẻ, không còn sớm nữa cháu về trước đây.”
Tông Cảnh Hạo đứng lên ra khỏi phòng bao.
“Cảnh Hạo.”
Khi Tông Cảnh Hạo đi tới cửa thì Văn Khuynh gọi anh lại: “Cháu giận sao?”
Tông Cảnh Hạo dừng bước, đưa lưng về phía Văn Khuynh, không quay đầu lại: “Đúng thế, cháu giận, giận bác liên hợp cùng người ngoài coi thường cô ấy, cháu đã có hai con, nếu cháu khiến mẹ ruột các con cháu phải chịu tổn thương, cháu không biết phải ăn nói thế nào với chúng, bác đã là ba, nên hiểu cảm giác của cháu.”
Anh nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời đi.
Văn Khuynh á khẩu không nói được gì.
Mặc dù ông có rất nhiều lời oán giận với đứa con trai nào không nghe lời của mình nhưng ai dám bắt nạt thì ông cũng tuyệt đối không thể chịu đựng.
Ông nhắm mắt lại, cảm thấy muốn chia rẽ Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn có chút khó khăn.
Sao hôm nay Lý Tịnh không giải quyết Lâm Tân Ngôn luôn đi chứ?
Nếu không chưa chắc Tông Cảnh Hạo đã phát hiện ra manh mối mà tỏ rõ thái độ trước mặt ông.
Thanh toán xong, Văn Khuynh ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe Jeep đỗ ở cửa lái tới, viên cảnh vệ xuống mở cửa cho ông ta: “Đi về ạ?”
Văn Khuynh thoáng mệt mỏi đáp một tiếng rồi khom người lên xe.
Hai mươi phút sau, xe đỗ trước cửa nhà chính, viên cảnh vệ xuống mở cửa, Văn Khuynh bước ra: “Cậu tan làm đi.”
“Buổi sáng mấy giờ tới đón ông ạ?” Viên cảnh vệ hỏi.
“Thời gian cũ.” Nói xong Văn Khuynh đi vào sân, Lý Tịnh đang chờ ông ta trong nhà.
Vì chuyện của Lâm Tân Ngôn nên bà muốn bàn bạc với Văn Khuynh một chút.