Lọc Truyện

Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài - Tông Cảnh Hạo - Lâm Tân Ngôn

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 377: Lo bò trắng răng.

Cô bé nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, dường như rất thích việc Tông Cảnh Hạo lau nước miếng cho mình.
Lâm Tân Ngôn mặc đồ ngủ đi ra. Chiếc giường rộng như thế mà Tông Cảnh Hạo chỉ cần nằm ngang ra thì cũng chiếm mất hơn một nửa chỗ rồi. Lâm Hi Thần trông như một chú sâu đáng thương cuộn người phía đầu giường nhìn Tông Cảnh Hạo và Lâm Nhụy Hi âu yếm.
Cô đi tới ôm con trai, lấy chiếc bàn là từ tay cậu bé đặt lên bàn nói: “Đến lúc phải đi ngủ rồi.”
Lâm Hi Thần thở dài một cái thật nhẹ. Vốn dĩ cậu đã có thể ngủ cùng với mẹ, ai mà ngờ được Lâm Nhụy Hi cũng muốn ngủ cùng. Bây giờ thì ba Tông Cảnh Hạo cũng tới đây. Một cái giường cũng chỉ đến thế này thôi, ngủ sao hết được?
Cậu bé chỉ muốn ngủ cùng mẹ một đêm thôi cũng khó vậy sao?
“Con và em ngủ ở giữa.” Lâm Hi Thần nói.
Cậu bé nghĩ ra rồi. Cậu với em gái ngủ ở giữa thì ba Tông Cảnh Hạo không thể nằm cạnh mẹ được.
Lâm Nhụy Hi thì không hề biết ý nghĩ này của Lâm Hi Thần. Chỉ cần được ngủ cùng ba mẹ thì thế nào cũng được nên cô bé cũng chẳng có ý kiến gì.
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn con trai một cái, cũng không lật tẩy kế hoạch của thằng nhóc mà ôm con gái nằm xuống.
Hai đứa trẻ ngủ ở giữa, Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn đương nhiên nằm hai bên rồi.
Lâm Nhụy Hi không ngủ được, bàn tay bé nhỏ sờ mó loạn xạ trên người Tông Cảnh Hạo. Trước đây cô bé quen với việc khi ngủ sờ ngực mẹ Lâm Tân Ngôn, sau này ngủ cùng bà Trình Dục Tú thì bỏ được tật xấu này.
Cô bé không nhất thiết phải sờ mó mới ngủ được nhưng bàn tay nhỏ kia lại không ngoan ngoãn chút nào.
Bàn tay nhỏ của cô bé mềm mại lướt qua lướt lại trên người Tông Cảnh Hạo khiến anh mất kiên nhẫn chụp lấy tay con gái nói: “Ngoan nào.”
Cô bé chớp chớp mắt nói: “Thịt của ba cứng thật đấy.”
Cô bé sờ mẹ Lâm Tân Ngôn hay bà Trình Dục Tú đều thấy rất mềm, chỉ có ba thì không mềm chút nào.
Tông Cảnh Hạo cũng đến cạn lời với nhận xét của con gái.
“Ngủ đi, đừng nói linh tinh nữa.” Lâm Hi Thần vỗ vỗ lưng em gái.
Lâm Nhụy Hi bĩu môi: “Em có nói chuyện với anh đâu, em nói với ba mà.”
“Được rồi, không ai được nói nữa, ngủ đi.” Lâm Tân Ngôn nghiêm khắc nói.
Hai đứa trẻ vẫn rất nghe lời Lâm Tân Ngôn, lập tức không dám nói gì nữa.
Nhưng chúng cũng không ngủ ngay được mà phải độ tiếng sau mới từ từ thiếp đi.
Lâm Tân Ngôn không ngủ được, cô có tâm sự trong lòng.
Cô không biết Tông Cảnh Hạo có biết chuyện Lâm Hi Thần gây chuyện hay không. Anh về nhà muộn, cô vẫn chưa kịp nói với anh.
Một lúc sau khi hai đứa nhóc đều đã ngủ cô mới gọi khẽ: “Anh ngủ rồi à?”
Tông Cảnh Hạo cũng chưa ngủ được, anh “ừm” một tiếng.
Lâm Tân Ngôn bỏ chăn ra, khẽ khàng ra khỏi giường: “Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài đi.”
Lâm Nhụy Hi đang gối đầu lên cánh tay anh. Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng đỡ đầu con gái đặt lên gối rồi theo Lâm Tân Ngôn ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Tân Ngôn vào phòng khách rót một ly nước: “Anh có muốn uống không?”
“Anh không.” Tông Cảnh Hạo mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha nói: “Em muốn nói gì với anh thế?”
“Hôm nay lúc em về đã gặp một người.” Cô đi tới ngồi xuống cạnh Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo nheo mắt lại, dường như đoán được ai đến tìm cô.
Lâm Tân Ngôn nhìn vẻ mặt của anh hỏi: “Anh biết là ai à?”
Chuyện con trai làm sao anh có thể không quan tâm được chứ?
Anh “ừm” nhẹ một tiếng: “Đừng lo.”
Anh đã cho không ít người lùng sục người phụ nữ này. Bây giờ bà ta còn không ra khỏi thành phố B được nên bắt được bà ta chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Em có bị thương không?” Tông Cảnh Hạo vuốt mái tóc dài của cô. Lâm Tân Ngôn uống một ngụm nước rồi đặt cốc lên bàn và nói: “Em không.”
“Em sợ bà ta sẽ làm hại hai đứa trẻ nên em bảo mẹ mấy hôm nay không đưa hai đứa tới nhà trẻ nữa. Nếu anh có nhân lực thì gọi hai người tới đây.” Cô sợ người phụ nữ kia sẽ làm ra chuyện gì điên rồ.
Tông Cảnh Hạo nói: “Anh sẽ sắp xếp.”
Lâm Tân Ngôn dựa vào lòng anh, tựa đầu lên vai anh hỏi: “Có phải bác Văn Khuynh biết rồi không?
“Chưa có bằng chứng.” Tuy là họ đều suy đoán rằng Văn Khuynh vì biết mối quan hệ giữa Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo mới làm ra những chuyện này
nhưng họ không có bằng chứng chứng minh Văn Khuynh biết. Rốt cuộc làm sao ông ấy biết, là có người nói cho hay…
Lâm Tân Ngôn thở dài một cái nói: “Em không muốn anh phải khó xử nhưng em cũng không thể nói rõ với anh nguyên do. Đây là em đồng ý với bà ấy. Nếu thật sự là do quan hệ của em và bà ấy khiến bác Văn Khuynh muốn chia rẽ chúng ta thì em thực sự không ngờ và cũng rất bất lực. Em tình nguyện giải thích với ông ấy hoặc giữ khoảng cách với bà ấy…”
Gặp riêng là được.
Cô cũng hơi bất cẩn. Trước đây Tông Cảnh Hạo đã từng nhắc nhở cô.
Cô cũng biết rằng Văn Khuynh có khúc mắc với Trình Dục Tú. Năm đó vì Văn Nhàn mà ông bất chấp phạm pháp, nhốt Bạch Hồng Phi và Trình Dục Tú lâu như thế.
Bây giờ Văn Nhàn ra đi rồi, e là Văn Khuynh chỉ thấy hận Trình Dục Tú mà thôi.
Đứng trên lập trường của ông ấy để suy nghĩ thì Tông Cảnh Hạo là con trai duy nhất của em gái ông, làm sao ông có thể để yên cho vợ Tông Cảnh Hạo và Trình Dục Tú chung sống yên bình.
Chắc hẳn ông muốn vợ của Tông Cảnh Hạo nên đồng lòng với anh, không nên có liên quan gì tới Trình Dục Tú.
Chỉ là sao ông biết được quan hệ của cô và Trình Dục Tú không tốt chứ?
Lâm Tân Ngôn nghĩ ra chuyện gặp Trình Dục Tú bên ngoài thì ngồi thẳng dậy nói: “Liệu có phải là lần trước em gặp Trình Dục Tú ông ấy đã thấy?”
Họ ở biệt thự có nghĩa là họ bằng lòng sống chung với Trình Dục Tú.
Văn Khuynh muốn tìm hiểu mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú cũng không có gì là khó.
“Chuyện này cứ để cho anh.” Tông Cảnh Hạo ôm cô vào lòng “em muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Lâm Tân Ngôn áp mặt vào ngực anh đáp: “Vâng.”
Đợi cô giải quyết xong chuyện cửa hàng quần áo sẽ đi thăm Tần Nhã xem cô hồi phục thế nào rồi.
Mỗi ngày bác sĩ đều gửi một tin nhắn cho cô báo cáo tình hình của Tần Nhã. Bây giờ vết thương của cô đã tạm ổn rồi, mặt cũng đã trải qua hai lần tiểu phẫu, nếu muốn hồi phục lại dung nhan thì còn phải phẫu thuật không ít.
“Tô Trạm gần đây sao rồi?” Cô hỏi.
Kể từ khi tiễn Tần Nhã đi thì Tô Trạm không hề xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Tô Trạm bây giờ chỉ xoay quanh hai nơi là nhà và chỗ làm việc.
Ngoài việc vùi đầu vào công việc ra thì anh cũng chỉ về nhà chăm sóc bà.
Trước đây không thích về nhà, thích chơi bời bên ngoài còn bây giờ anh chẳng đến những nơi trước đây thích đến nữa rồi.
Chuyện của Tần Nhã là một cú sốc lớn đối với anh.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy đây là một chuyện tốt: “Cậu ấy nên trưởng thành rồi.”
Vì anh mà Tần Nhã phải chịu biết bao đau khổ. Nếu anh vẫn không biết điều như trước kia thì thật là hết thuốc chữa.
Tông Cảnh Hạo nhéo má cô: “Toàn lo bò trắng răng.”
Lâm Tân Ngôn vỗ tay anh: “Đau!”
“Đau ở đâu cơ?” Anh cố ý cắn nhẹ vào cổ cô một cái nói: “Có phải đây không?”
Lâm Tân Ngôn đẩy anh: “Anh đừng có vớ vẩn, đây là phòng khách đấy.”

Danh sách truyện HOT