Chương 383: Hòa thượng cấm dục.
Lâm Tân Ngôn từ chối một cách quả quyết: “Kể cả cậu không đồng ý làm đại diện phát ngôn cho tôi thì tôi cũng không thể vào cùng với cậu được.”
Lý Chiến giơ tay nói: “Cô nghĩ cô còn sự lựa chọn khác à?”
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Tôi không cần biết, dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể vào với cậu.” Thái độ của Lâm Tân Ngôn rất kiên quyết.
Lý Chiến cảm thấy bối rối. Anh cũng có bắt cô làm chuyện gì trái với lương tâm hay phạm pháp đâu, chỉ là đi gặp một người thôi mà, có cần phải cự tuyệt thế không?
“Trong này có người mà cô quen à?” Lý Chiến dò hỏi: “Có ai mà cô không muốn gặp à?”
Cô cũng quen biết anh nhưng chẳng thân lắm, cô không muốn nói về chuyện của mình cho anh.
Cô tránh ánh mắt của Lý Chiến nhìn mình nói: “Chỉ là tôi không muốn đeo còng tay xuất hiện trước mặt người khác. Họ không biết có khi còn tưởng tôi phạm tội gì.”
Lý Chiến ngây người cúi xuống nhìn chiếc còng tay trên tay mình mà hàng lông mày bất giác nhíu lại. Đây là lần đầu tiên anh bị người khác tính kế.
Nhưng đã thế này rồi thì anh cũng không còn cách nào khác.
Tuy là xuất hiện trước mặt người khác như thế này có chút ngượng, thậm chí có thể khiến người ta hiểu lầm.
“Người này rất quan trọng với tôi. Cô không đi thì tôi phải làm sao?” Lý Chiến cũng thấy rất bất lực.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó, nói: “Cô không muốn gặp người ta thì tôi đưa cho cô vật ngụy trang của tôi nhé.”
Nói đoạn anh đưa kính của mình cho Lâm Tân Ngôn, còn bảo Long Mập Mập cầm cho Lâm Tân Ngôn một chiếc khẩu trang.
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Không còn cách nào khác đâu. Tôi nhất định phải gặp được người này.” Thái độ của anh rất kiên quyết, như thể nếu Lâm Tân Ngôn không đồng ý anh cũng sẽ lôi cô đi.
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể đồng ý một cách bất lực.
Cô đeo kính và khẩu trang lên, nhìn lại trong kính chiếu hậu của xe để chắc chắn rằng không nhìn thấy mặt rồi mới thở phào một hơi.
Cô nhìn Lý Chiến nói: “Cậu bảo sẽ làm đại diện phát ngôn cho tôi miễn phí có thật không?”
Phí đại diện phát ngôn quả thật là một khoản chi không hề nhỏ. Không phải cô keo kiệt muốn lợi dụng anh, là anh tự nói thế.
Cũng không phải cô thật sự sẽ không trả một tí nào. Đến lúc đó cô sẽ trả đôi chút, dù gì thì người ta cũng là người đảm nhiệm trực tiếp, phí làm việc không thấp, lại PR giúp cô nên cô không thể để người ta thiệt thòi được.
Lý Chiến nghiêm túc nhìn cô: “Chỉ cần cô vào với tôi thì tôi sẽ làm đại diện phát ngôn miễn phí cho cô. Tin tôi đi được không?”
Lâm Tân Ngôn gật gật đầu nói: “Tôi không lợi dụng cậu. Tôi đã xem qua về những người như các cậu rồi. Một người đại diện phát ngôn giá ban đầu ít nhất cũng phải tiền trăm triệu. Chúng ta cứ tính theo giá ban đầu, coi như là cậu giảm giá cho tôi, tôi nhận tấm lòng của cậu.”
Lý Chiến bật cười: “Tính toán rõ ràng thế cơ à?”
“Tục ngữ nói rồi, anh em cũng phải quyết toán rõ ràng. Tôi sẽ không để cậu phải thiệt.” Lâm Tân Ngôn thẳng thắn nói.
Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, không thể lẫn lộn được.
Càng không thể vì quen biết mà lợi dụng người ta, tình cảm không phải để như thế.
Cô cũng không phải người thích lợi dụng ai.
Một là một mà hai là hai, nói cho rõ sẽ tránh những hiểu lầm không cần thiết, sau này có gặp nhau cũng không phải ngại.
Lý Chiến nói: “Được, vậy chúng ta xuống xe thôi.” Anh đẩy cửa xe bằng một tay, Lâm Tân Ngôn cũng xuống theo.
Cái còng tay sáng chói quả thực rất khó coi.
Lý Chiến lấy áo khoác ngoài của Long Mập Mập đắp lên, nói: “Đợi trong xe nhé.”
Long Mập Mập gật đầu.
Đây không phải là nơi mà ai vào cũng được. Lý Chiến cũng chẳng sợ bị người khác nhận ra.
Anh rất quen thuộc nơi này. Anh đưa Lâm Tân Ngôn lên thang máy, sau khi vào thang máy Lâm Tân Ngôn nhìn số tầng mà anh ấn thì chau mày lại, rốt cuộc người mà anh cần gặp là ai?
“Anh trai tôi.”
“Quản lý cấp cao của tập đoàn Vạn Việt á?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
Lý Chiến quay đầu nhìn cô: “Cô đã nghe tới Tông Cảnh Hạo chưa?”
Lâm Tân Ngôn phút chốc ngừng thở, cô ngẩng đầu nhìn Lý Chiến với ánh mắt hoảng hốt: “Ý cậu là anh ấy là anh trai cậu á?”
Lý Chiến thở dài một hơi, bộ dạng trông rất bất lực: “Cô đã nghe tới anh ấy bao giờ chưa?”
Lâm Tân Ngôn không tiêu hóa kịp, đây là tình huống gì thế này?
Cậu ấy là ai chứ hả?
Lý Chiến?
“Chắc cô nhìn thấy Tông Cảnh Hạo rất nhiều trên các tạp chí đấy. Người đàn ông ngoài ba mươi đã đi khắp cùng trời cuối đất, lúc nào cũng thích bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Nhiều lúc tôi thấy anh ấy không bình thường chút nào. Cô nói xem một người đàn ông bình thường đến tuổi này có phải nên cưới vợ sinh con rồi không? Kể cả không cưới vợ thì với địa vị của anh ấy bên cạnh cũng phải có dăm ba cô tình nhân gì đó chứ. Anh ấy cứ như kiểu hòa thượng cấm dục vậy.”
Lý Chiến chỉ biết Tông Cảnh Hạo với Hà Thụy Lâm. Sau này khi hôn ước bị hủy bỏ anh cũng rất bất ngờ. Anh luôn nghĩ rằng Tông Cảnh Hạo rất yêu cô ta, dù gì thì cũng chỉ thừa nhận mỗi một người phụ nữ là cô ta thôi. Về sau hôn ước bị hủy anh mới thấy là có lẽ Tông Cảnh Hạo không yêu cô ta như anh nghĩ.
Nếu như thật sự yêu một người phụ nữ sao có thể hủy hôn ngay sau khi tuyên bố đính hôn chứ?
Sau khi hủy hôn cũng không thấy bên cạnh anh ấy có người phụ nữ nào.
Anh rất bận, lúc nào cũng trong tình trạng ngồi máy bay, quay phim rồi thì tham gia các show, nhận quảng cáo, quá bán thời gian là ở nước ngoài, khi không có phim thì trốn ở trường, đeo kính lên rồi thả tóc xuống để trong vai một giảng viên đại học.
Quan hệ với Văn Khuynh căng thẳng nên anh không thích về nhà. Mỗi lúc gọi điện cho Văn Tịnh cũng chỉ hỏi han vài câu, báo cáo tình hình, không hề có ý định thăm dò chuyện của Tông Cảnh Hạo.
Trong mắt anh Tông Cảnh Hạo vẫn cứ như vậy. Ngoại trừ giỏi kiếm tiền và đẹp trai ra thì chả có gì khác thú vị.
Lâm Tân Ngôn: “…”
“Trong mắt cậu anh ấy là người như vậy sao?”
Lý Chiến suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc gật đầu: “Anh ấy là một người rất không có thú vui cuộc sống. Cô nói xem kiếm nhiều tiền như thế có ích gì?”
Có ông đại gia nào mà không bao nuôi vài cô mỹ nhân chân dài cho vui chứ?