Chương 390: Kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại.
“Cô chủ.” Quan Kình mở cửa xe giúp Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy anh ấy thì hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
“Tổng giám đốc Tông bảo tôi tới đây.” Quan Kình đáp.
Tông Cảnh Hạo bảo Quan Kình tới đây sắp xếp chuyên gia khám cho Trang Tử Khâm, hơn nữa không cần phải xếp hàng.
“Hai người theo tôi đi, tôi đã thu xếp xong rồi.” Quan Kình đi tước dẫn đường.
Lâm Tân Ngôn khoác tay Trang Tử Khâm theo anh ấy đi vào bệnh viện, họ không cần xếp hàng ở dưới lầu mà lên thẳng phòng khám, lúc này phòng khám đã có không ít người, Quan Kình đi vào nói với bác sĩ vài câu, Trang Tử Khâm liền xen ngang đi vào.
Thời gian Trang Tử Khâm được ở ngoài có hạn nên cần mau chóng kiểm tra.
Quan Kình đã tìm viện trưởng trước, cũng đã thu xếp xong, chỉ cần nói với bác sĩ một tiếng là được.
Trang Tử Khâm rất phối hợp nhưng có một yêu cầu, bà muốn khám một mình trong phòng.
Đến Lâm Tân Ngôn cũng không được vào.
“Mẹ, vì sao con không được vào?” Lâm Tân Ngôn khó hiểu: “Có phải mẹ có chuyện gì giấu con không?”
“Mẹ có thể có chuyện gì giấu con được?” Trang Tử Khâm bình tĩnh nhìn con gái, không để lộ một tia cảm xúc ra ngoài: “Người khác không biết thân phận bây giờ của mẹ, con cũng không biết sao? Mẹ chỉ không muốn có người ở trước mắt mình, nếu không mẹ không thể nói rõ tình huống của mình với bác sĩ, mẹ đã cùng con tới bệnh viện rồi còn có thể giấu điều gì?”
“Con không có ý này.” Lâm Tân Ngôn muốn giải thích.
“Nếu đã không có thì con ở ngoài chờ mẹ đi.” Trang Tử Khâm thản nhiên nói, không có dấu hiệu tức giận ngược lại còn có vẻ rất không tự nhiên.
Lâm Tân Ngôn không tiếp tục dây dưa nữa, nói một tiếng “con ở ngoài chờ mẹ” rồi đi ra.
Bây giờ Trang Tử Khâm đang mang tội trên mình, Lâm Tân Ngôn cho rằng bà có gánh nặng tâm lý nên mới đồng ý ra ngoài.
Cửa phòng khám đóng lại, Trang Tử Khâm ngồi xuống ghế, bà nhìn bác sĩ: “Thật ngại quá, đã chiếm dụng thời gian của cô.”
Bác sĩ đáp: “Đây là điều chúng cháu nên làm.”
“Sức khoẻ của tôi, tôi biết.” Trang Tử Khâm bằng lòng tới cũng chỉ vì muốn Lâm Tân Ngôn yên tâm.
“Tôi có một người anh trai qua đời vì ung thư phổi.”
Bác sĩ ghi lại lời Trang Tử Khâm nói vào hồ sơ bệnh án, sau đó hỏi: “Ba mẹ bác thì sao?”
“Ba tôi bị.”
Cho nên bà biết, khi cơ thể có vấn đề bà đã có suy đoán.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn bà: “Có nghĩa là bác nghi ngờ mình cũng bị?”
Trang Tử Khâm gật đầu.
“Người vừa nãy là con gái tôi, tôi không muốn để nó biết. Đến khi đó cho dù có kết quả thế nào, có thể đưa cho nó bản kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại của tôi không?”
Bác sĩ không dám quyết định, chỉ đành đồng ý trước: “Có thể.”
“Vậy cháu viết đơn làm kiểm tra cho bác.” Bác sĩ cúi đầu viết các mục cần kiểm tra lên giấy.
“Bây giờ tôi làm kiểm tra thì bao giờ mới có kết quả?” Trang Tử Khâm hỏi.
Bác sĩ tính một chút, vì bà nghi ngờ mình mắc bệnh ung thư nên cần kiểm tra rất nhiều hạng mục, hơn nữa một vài kết quả còn tương đối chậm nhưng nghĩ đến quan hệ của cấp trên, hẳn là có thể đẩy nhanh tiến độ cho bà nhưng chí ít cũng cần: “Ít nhất là một tuần.”
“Dù kết quả thế nào, phiền cô hãy đưa cho con gái tôi bản kết quả tôi không sao.” Trang Tử Khâm lại dặn dò lần nữa, sợ bác sĩ quên.
Bác sĩ lại gật đầu rồi đưa tờ giấy khám nghiệm cho bà: “Bác đi làm kiểm tra đi.”
Trang Tử Khâm nhận lấy rồi gật đầu: “Cảm ơn.”
Bà mở cửa ra ngoài, Lâm Tân Ngôn đang chờ bà ngoài đó.
Thấy Trang Tử Khâm đi ra, cô nhanh chóng bước tới.
Trang Tử Khâm cười nhẹ nhõm: “Bác sĩ nói hẳn không có việc gì lớn, đi làm kiểm tra là được. Đi thôi, con đi cùng mẹ.”
Lâm Tân Ngôn nói vâng.
Quan Kình đi theo, vì đã thu xếp trước nên kiểm tra cũng được ưu tiên, đầu tiên là lấy máu sau đó là chụp phim…
Kiểm tra một lượt xong cũng mất hơn hai tiếng.
Sau khi kiểm tra xong, đợi kết quả là được.
“Hai người về trước đi, để tôi lấy kết quả kiểm tra cho.” Quan Kình nói.
Lâm Tân Ngôn ngẫm nghĩ, Quan Kình quen ở đây, để anh ấy lấy kết quả cũng vậy.
“Vậy được, chúng tôi đi trước.”
Lâm Tân Ngôn đưa Trang Tử Khâm đi.
Khi Quan Kình định đi lấy bản hoá nghiệm hôm nay có thể có kết quả thì bác sĩ khám cho Trang Tử Khâm tìm tới anh.
Chuyện này cô không dám giấu giếm.
“Chuyện về bệnh nhân vừa nãy, tôi muốn nói với anh một chút.”
Quan Kình đứng vững: “Cô nói đi.”
“Bệnh nhân đó nghi ngờ mình mắc ung thư phổi, ba và anh trai bà đều có tiền sử bệnh này, hơn nữa anh trai bà còn qua đời vì bệnh này, nguy cơ bà ấy bị di truyền cũng rất cao.” Bác sĩ nói.
“Bệnh này có thể di truyền sao?” Quan Kình nghiêm túc hỏi.
Bác sĩ trịnh trọng trả lời: “Nếu là bà ấy, khả năng di truyền rất cao.”
Quan Kình đáp đã biết.
Bây giờ anh đã hiểu vì sao Trang Tử Khâm lại ngăn không cho Lâm Tân Ngôn vào.
“Còn nữa, vừa nãy bà ấy có nhờ tôi giấu con gái mình…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý.” Quan Kình nói.
“Vậy được rồi.” Bác sĩ quay người: “Tôi còn rất nhiều bệnh nhân, tôi đi trước.”
“Cảm ơn.” Quan Kình đáp.
Bác sĩ vẫy tay, hai tay đặt vào túi áo blouse trắng rồi đi về phía phòng khám.
Quan Kình đi tới khu vực thang máy, ở đây không có ai, rất yên tĩnh, anh gọi cho Tông Cảnh Hạo.
Cho dù kết quả thế nào, anh cũng phải thông báo cho Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo ngồi trên sofa, Lâm Nhụy Hi ngồi trong lòng anh, hai bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ, đang nói chuyện cùng anh.
“Ba, sau này bà ngoại về, bà có thể sống ở đây không?”
Cô con gái nhỏ nghiêng đầu, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Tông Cảnh Hạo véo mũi bé: “Đều nghe con hết.”
“Vậy con muốn bà ngoại sống cùng mình, như vậy con có thể sống cùng tất cả mọi người, con chính là bạn nhỏ hạnh phúc nhất thế giới.”
Lúc này điện thoại Tông Cảnh Hạo đổ chuông.
Một tay anh ôm con gái, một tay lấy điện thoại ra, màn hình hiện tên Quan Kình, anh nhấn nút nghe rồi đặt bên tai.
“Cô chủ đã đưa Trang Tử Khâm đi rồi ạ.” Quan Kình nói.
Tông Cảnh Hạo khẽ “ừm” một tiếng.
“Trang Tử Khâm…” Quan Kình không biết phải nói thế nào, sắp xếp từ ngữ một lát rồi nói: “Gia đình bà có tiền sử mắc ung thư phổi, nếu bà ấy cũng mắc ung thư phổi thì nguy cơ di truyền là rất lớn, vậy cô chủ…”
Nếu thật sự có nguy cơ di truyền thì Lâm Tân Ngôn, con của cô…
Tông Cảnh Hạo siết chặt điện thoại, khoé mắt kéo dài, tin tức này đúng là nằm ngoài dự liệu của anh.
Giọng anh trầm thấp: “Tôi biết rồi.”
Bây giờ vẫn chưa phải kết quả xấu nhất, nếu Trang Tử Khâm không mắc thì có khả năng không phải di truyền.
Mọi chuyện đợi có kết quả rồi nói.
Cúp máy, Tông Cảnh Hạo ném điện thoại sang một bên, ngón trở anh nâng cằm con gái, tỉ mỉ quan sát, cô bé có đôi mắt sáng lấp lánh, trong vắt thanh tịnh, xán lạn như sao trời, khuôn mặt trắng nõn như búp bê sứ, dáng vẻ vừa xinh xắn lại đáng yêu.
Anh hôn lên trán con rồi ôm bé vào lòng.
Cô bé như thiên sứ thế này, ông trời sẽ không nhẫn tâm lấy đi sức khoẻ các con đâu.
“Ba…”