Chương 459: Cả đời mong đợi
Trình Dục Ôn đứng ở một bên, không ngừng khóc.
“Con bé đúng là mệnh khổ mà.”
Tông Cảnh Hạo đứng ở cạnh cửa, không đi vào bên trong, anh cúi thấp đầu che đi vẻ mặt lúc này cuả anh.
“Tôi nhớ năm đó là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con bé, nhà xảy ra chuyện, ba mẹ qua đời, tôi bị bắt giam, con bé cô độc chạy trốn một mình, muốn tìm cách cứu tôi ra ngoài nên…” Trình Dục Ôn nghẹn ngào.
“Lúc đó tôi cũng không biết, sau này mới biết vì để lo cho tôi ra tù nên con bé đã thỏa thuận với một cô gái, người phụ nữ đó tên là Văn Nhàn. Cô ấy trả một khoản tiền lớn đủ để bù vào khoản nợ còn thiếu thì tôi không cần ngồi tù nữa, Dục Tú à, em gái của tôi liền rời khỏi thành phố Bạch cùng Văn Nhàn.”
“Giữa chồng và người phụ nữ tên Văn Nhàn không có tình cảm gì, con tim đã dành trọn ở một nơi khác, nhưng lại cảm thấy có lỗi với chồng nên đã tặng Dục Tú cho chồng của cô ấy, hi vọng hai người họ có tình cảm, sẽ yêu thương nhau… Sau đó Dục Tú mang thai, Văn Nhàn nói muốn cho đứa bé một danh phận nên đã tuyên bố ra bên ngoài là con của mình…”
“Đứa bé vừa sinh ra liền được ôm đến bên cạnh Văn Nhàn, nói đứa nhỏ là do cô sinh, thật không may khi Văn Khuynh lại phát hiện ra quan hệ giữa Tông Khải Phong và Dục Tú, ông ấy nghĩ là Dục Tú thừa dịp Văn Nhàn mang thai đã câu dân Tông Khải Phong… Lúc đó Văn Cẩn đã không còn, thế lực lại rất lớn, vậy nên Văn Khuynh càng không chút kiêng kỵ gì liền giam giữ Dục Tú, đồng thời bắt con bé gọi điện cho Tông Khải Phong nói chia tay, Dục Tú không chịu, không biết làm thế nào mà ông ta biết tin tức về tình cũ của, liền bắt Bạch Hồng Phi lại, dùng Bạch Hồng Phi để uy hiếp con bé…”
“Không còn cách nào khác, nó chỉ có thể gọi điện thoại cho Tông Khải Phong, con bé còn yêu Bạch Hồng Phi nên quyết định rời đi. Thực ra nó không hề rời đi mà bị Văn Khuynh giam giữ, thấm thoát thời gian trôi cũng đã nhốt được sáu năm…”
“Là Văn Nhàn phát hiện ra con bé không ở bên Bạch Hồng Phi mà bị Văn Khuynh nhốt lại, liền ép Văn Khuynh thả người, lúc đó cũng đã sáu năm trôi qua, Văn Khuynh cảm thấy Dục Tú và Tông Khải Phong xa cách bao năm nay chắc là đã không còn tình cảm gì, hơn nữa “con trai” của Văn Nhàn và Tông Khải Phong đã lớn nên ông đồng ý thả người…”
“Sáu năm, hơn hai nghìn ngày đêm, lúc cô bị bắt vào đây cũng là lúc mới vừa sinh xong, cũng vì thế mà làm tổn hại sức khỏe, từ đó về sau không thể sinh con được nữa, đồng thời tinh thần cũng xuất hiện vấn đề, một năm sau mới tốt hơn chút.”
“Sau đó, cô ấy vì muốn ở bên cạnh con trai mình nên đã gả cho Tông Khải Phong, nhưng Văn Khuynh không đồng ý, bắt cô ấy phải lấy kỹ thuật gia truyền mà tổ tiên truyền lại đem ra để đổi lấy điều kiện thì mới đồng ý, còn về Văn Nhàn làm sao mà chết thì tôi cũng không rõ lắm.”
Hai mắt ông đỏ rực, ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứng ở cạnh cửa, nước mắt rơi xuống: “Đang nằm ở chỗ này, người phụ nữ đang đắp trên mình tấm vải trắng kia là mẹ ruột của cậu đó.”
Tiếp tục nhấn mạnh thêm một câu: “Mười tháng mang thai, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội lúc sinh, người đó là mẹ ruột của cậu.”
Tông Cảnh Hạo vẫn như cũ cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình khẽ run rẩy của anh.
Tông Khải Phong đứng dậy, con ngươi đục ngầu vô hồn, ông cẩn thận buông tay Trình Dục Tú xuống, đau lòng, không nỡ, cuối cùng vẫn bỏ xuống, ông nhìn sang phía Trình Dục Ôn: “Chúng ta ra ngoài thôi, để nó gặp mặt bà ấy lần cuối, gọi bà một tiếng… Chờ mong cả một đời…”
Trình Dục Ôn lau mặt, bước ra khỏi phòng bệnh trước, bên ngoài Thẩm Bồi Xuyên đang đi đi lại lại ở hành lang, những lời vừa nãy của Trình Dục Ôn anh đều đã nghe thấy, không ngừng khiếp sợ, Trình Dục Tú vậy mà lại là mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo.
Lúc này, anh lo lắng không biết Tông Cảnh Hạo sẽ như thế nào.
Làm sao để đối diện.
Lúc Tông Khải Phong đi ngang qua người của Tông Cảnh Hạo, dừng lại một lát, bàn tay nặng nề vỗ lên vai anh: “Đừng để bà ấy mang theo sự tiếc nuối mà ra đi.”
Tay Tông Khải Phong dùng lực đập lên vai anh, khóe mắt đỏ hoe: “Bà ấy đã chờ đợi cả đời, lúc còn sống cuối cùng cũng không đợi được, bây giờ ngàn vạn lần đừng khiến bà phải ra đi trong sự tiếc nuối.”
Nói xong ông bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, cái khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài, ngay cả không khí bên trong dường như cũng bị chặn lại bởi cánh cửa.
Cả phòng bệnh yên tĩnh lạ thường, không có một tiếng động.
Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy thân thể Tông Cảnh Hạo so với lúc trước càng run rẩy mãnh liệt hơn, anh chậm rãi khom người xuống, thuận theo tường trượt xuống dưới đất.
Hai cánh tay anh ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào giữa hai tay, không ai có thể nhìn thấy được nét mặt của anh lúc này, thậm chí không ai nhìn thấy anh đang khóc.
Chỉ là có những giọt nước lành lạnh lướt qua gò má anh, tí tách tí tách rơi xuống mặt sàn.
Vào giờ phút này, ngay cả dũng khí đi nhìn bà lần cuối cũng không có.
Lúc Lâm Tân Ngôn tỉnh lại, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, quần áo trên người đã được đổi thành quần áo bệnh nhân, cô nhớ rõ Trình Dục Tú đỡ nguy hiểm thay cô nên cô mới không bị làm sao, lúc đó bà bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ không biết sao rồi.
Cô vén chăn lên bước xuống giường, chân vẫn còn đâu, cô kéo quần lên mới nhìn thấy chân bị thương, lúc xảy ra tai nạn xe, chân của cô hình như bị một cái gì đó đè lên không thể cử động được.
Chắc là từ lúc này nên bị thương, nhưng có vẻ như đã được xử lý vết thương rồi.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh, phòng phẫu thuật bên này không có người, cô tóm lấy áo một y tá đi ngang qua hỏi: “Xin hỏi, người bị thương do tai nạn xe vừa chuyển đến hôm nay như thế nào rồi ạ?”
Y tá nhìn cô một lúc lâu, chỉ tay vào một phía hành lang khác: “Ở trong phòng bệnh kia.”
“Cảm ơn.” Lâm Tân Ngôn thở phào nhẹ nhõm, được đưa vào phòng bệnh thì chắc là không sao, chắc là không xảy ra chuyện gì, may quá, may quá, cô mang theo tâm trạng vui mừng bước về phía đó, cô nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên đang đi qua đi lại ở hành lang.
Bước chân nhanh hơn.
“Bồi Xuyên.”
Thẩm Bồi Xuyên bước tới đỡ lấy cô: “Không sao chứ?”
Cô lắc đầu, hỏi: “Anh ấy tới chưa?”
Thẩm Bồi Xuyên thấp giọng ừ một tiếng.
Lâm Tân Ngôn vừa nghe cái giọng này liền thấy không đúng, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
“Cô biết đúng chứ?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
“Cái gì cơ?”
“Trình Dục Tú là mẹ ruột của Cảnh Hạo.”
Có một dự cảm không lành, cô theo bản năng tóm chặt lấy cánh tay của Thẩm Bồi Xuyên: “Anh ấy biết rồi?”
Thẩm Bồi Xuyên ừ một tiếng.
Đồng thời Lâm Tân Ngôn cũng thở dài một tiếng, cũng tốt, cũng ổn, biết rồi cũng tốt, cứ coi như lúc đầu khó đối diện nhưng cái kết này không sớm thì muộn chắc chắn có một ngày sẽ có lời giải.
Hơn nữa lúc này Trình Dục Tú đang bị thương, cần có người ở bên.
“Tôi muốn vào thăm một lát.” Lâm Tân Ngôn hướng về phía cửa phòng bước vào.
Thẩm Bồi Xuyên giữ lấy cô: “Cảnh Hạo đang ở bên trong.” Giọng nói của anh khàn khàn: “Trình Dục Tú không cứu sống được, bây giờ nên để cho cậu ấy có chút không gian yên tĩnh.”
Lâm Tân Ngôn trừng lớn hai mắt: “Anh, anh nói cái gì cơ?”
Trình Dục Tú không cứu sống được?
Đoàng—–
Cảm giác đau đớn mãnh liệt như sóng thủy triều ập tới, khiến cho cơ thể co quắp, ngay cả dạ dày cũng co rút nhanh theo, một trận buồn nôn ập đến.
Cô ôm ngực, ngồi xổm xuống đất.
Thẩm Bồi Xuyên sợ hết cả hồn, giữ chặt bả vai cô: “Cô không sao chứ, có cần gọi bác sĩ đến hay không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Chỉ là quá đau lòng thôi… Anh ấy sẽ ra sao?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, nước mắt giàn giụa không ngừng rơi xuống, nghẹn ngào: “Bồi Xuyên, anh ấy phải làm sao?”