Chương 460: Cứ để cho anh ôm em như này chỉ một lúc thôi
Nếu như bình thường còn dễ nói chuyện, nhưng vào giờ phút quan trọng này, lòng anh chắc chẳn đang rất khó chịu?
Lâm Tân Ngôn tóm lấy tay của Thẩm bồi Xuyên, vô tình móng tay ghim chặt vào da thịt anh, nằm gọn trong ngực anh nghẹn ngào khóc nấc lên.
Thẩm Bồi Xuyên không quan tâm sự đau đớn truyền đến từ cánh tay, cố gắng hết sức an ủi cô: “Đứng quá đau buồn, hiện tại cô đang mang thai, tâm trạng không ổn định sẽ không có lợi cho cô đâu.”
Lâm Tân Ngôn không nghe, cô không kiếm chế được cảm xúc của bản thân, trong đầu đều là hình ảnh Trình Dục Tú cố gắng hết sức bảo vệ chống đỡ phía trên người cô, vì muốn ngăn tấm biển quảng cáo đập vào cô, máu tươi không ngừng chảy, thuận theo cổ bà, từng giọt từng giọt chảy xuống, hơi thở của bà cứ thể mà trở nên rời rạc đứt quãng, thoi thóp…
Cô bịt miệng, không khóc thành tiếng.
Thẩm Bồi Xuyên không còn cách nào khác, anh khuyên không nổi nữa, chỉ có thể mặc cho cô khóc.
Khóc một hồi thì cũng mệt, Thẩm Bồi Xuyên ôm cô quay về phòng bệnh.
Cô nằm trên giường, nghiêng người hai mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào một góc nhưng tầm mắt không tập trung, mông lung và mơ hồ.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không dám đi, lo lắng cô không vượt qua được nỗi đau này, tâm trạng không ổn định sẽ ảnh hướng tới thai nhi, dù sao thì trước đây cũng từng bị sinh non.
“Nếu như không phải vì cứu tối, có lẽ mẹ sẽ không chết…” Giọng cô khàn khàn.
Thẩm Bồi Xuyên đứng ở một bên, im lặng không nói gì.
“Nếu như cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ ngay lập tức nói thân phận của mẹ cho Cảnh Hạo biết, ít nhất thì bà ấy sẽ không có tiếc nuối, đời này Cảnh Hạo ngay cả một tiếng gọi mẹ cũng không được gọi. ”
Trình Dục Tú luôn miệng nói không còn hồi tiếc gì, nhưng chẳng có người mẹ nào lại không hi vọng con mình gọi mình một tiếng mẹ?
“Đừng quá tự trách bản thân, ai cũng không ngờ trước được sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa, lúc này cô cũng phải nghĩ cho bản thân mình. Vả lại, chuyện này là ân oán của đời trước, có liên quan gì với cô ư? Bây giờ chuyện cô nên làm là chăm sóc tốt cho bản thân, để cho cậu ấy yên tâm mà lo chuyện hậu sự của Trình Dục Tú, người đã chết mới quan trọng, để cho bà an tâm về với đất mẹ.” Thẩm Bồi Xuyên đứng ở đầu giường, nhỏ nhẹ khuyên bảo cô.
Anh thở dài một tiếng: “Nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, ổn định lại tinh thần mới có thể xử lý tốt những chuyện tiếp theo.”
Lâm Tân Ngôn biết ý của anh là gì, tuy chuyện Trình Dục Tú là mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo chưa được công khai, nhưng cô là vợ của Tông Cảnh Hạo cũng là con dâu của Trình Dục Tú, an táng là chuyện không thể thiếu.
“Tôi biết.” Giọng cô khàn khàn đáp lại, chậm rãi nhắm mắt lại, không biết có phải đang khóc hay không, mắt cô bị thương rất nặng, nhắm mắt lại mới thấy dễ chịu hơn chút.
Sau đó cô nghe thấy tiếng Thẩm Bồi Xuyên rời khỏi phòng bệnh, cô không mở mắt, chỉ là nước mắt vừa lăn xuống mũi liền rơi xuống.
Buổi trưa Thẩm Bồi Xuyên mang đồ ăn đến cho cô, thực sự cô nuốt không trôi, hỏi anh tình hình của Tông Cảnh Hạo.
Thẩm Bồi Xuyên nhất quyết không chịu đi ra.
“Cô không cần phải lo lắng, cậu ấy cần có chút thời gian, dù sao thì cũng quá đột nhiên, hơn nữa còn đến nối tiếp nhau.”
Thẩm Bồi Xuyên nhắc nhở cô ăn cơm: “Tôi không muốn ăn nhưng vì đứa bé trong bụng nên cũng phải ăn một chút.”
Lâm Tân Ngôn miễn cưỡng mở miệng ăn được hai miếng, sau đó liền muốn ói, hai miếng cơm vừa mới nuốt xuống cũng theo đó trôi ra ngoài, trong bụng chả có gì chỉ có thể ói ra nước chua cùng nước dịch, cả người mệt lả.
Thẩm Bồi Xuyên gọi y tá đến truyền vitamin cho cô, nếu không thì thân thể cô sẽ không chống đỡ nổi mất.
Buổi trưa cô rất mệt mỏi, cơn ngủ mê man ập xuống.
Lúc tỉnh lại, phòng rất tối, trời cũng đã về đêm, cô xoa xoa hai mắt đau nhức, thử ngồi dậy, trong thoáng chốc thấy bóng dáng của một người bên cửa sổ.
Cô lấy lại bình tĩnh, thấy rõ hình bóng kia, một lúc lâu sau cô mới vén chăn bước xuống giường đi tới, ôm lấy anh từ đằng sau.
Cái gì cũng không nói, không nói cả, nhưng lại đủ để khiến đối phương cảm động.
Mãi lâu sau, anh mới đưa tay lên xoa đầu cô: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô nói: “Vâng.”
Thẩm Bồi Xuyên lái xe tới, cô kéo tay anh ngồi về phía sau, anh yên lặng suốt quãng đường, không nói một lời nào.
Sau khi về dến nhà, anh đi tới phòng sách, Lâm Tân Ngôn biết lúc này anh ấy cần yên tĩnh nên cũng không làm phiền anh.
Ngày thứ hai, Tông Khải Phong có mắt ở biệt thự, vụ tai nạn xe này là sự cố ngoài ý muốn hay là do người nào đó cố tình làm, tất cả tạm thời nên gác lại, không phải không điều tra mà là nên an táng cho Trình Dục Tú trước.
Ông nói tang lễ đã được an bài vào ba ngày nữa, ngày lành để bà về với đất.
Mồ mả đều do Tông Khải Phong chọn lựa, ở vị trí nào, tang lễ được tổ chức ở đâu, đều do một tay ông sắp xếp.
Nói xong, ông hỏi Tông Cảnh Hạo ở đâu.
Lâm Tân Ngôn nói anh đang ở trong phòng khách, vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng, Tông Khải Phong nặng nề thở dài, thời gian một đêm dường như làm anh già đi nhiều, thân hình cao lớn bỗng nhiên khom xuống.
Hai mắt anh đục ngầu, thấp giọng nói: “Em nói chuyện với ông ấy đi.”
Lâm Tân Ngôn nói vâng.
Buổi tối Lâm Tân Ngôn mang thức ăn vào trong phòng, anh đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng chói rọi vào phòng, cô bật đèn lên, mang thức ăn đtặ lên trên bàn, đi đến trước mặt anh: “Hôm nay ba có đến, nói lễ an táng sẽ diễn ra sau ba hôm nữa…”
Tay Tông Cảnh Hạo bỗng nắm chặt tay cô, hai cánh tay duỗi ra ôm trầm lấy eo của cô, không chịu buông tay.
“Ngôn Ngôn, cứ để anh ôm em như vậy một lát đi.” Giọng nói anh rất thấp, nhưng chẳng có ai có thể nhìn thấy sắc mặt của anh, anh vùi mặt vào bụng Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn đứng ở đó không động đậy, đưa tay ra ôm anh vào lòng, không nói một lời nào, cũng không nhìn anh, chỉ im lặng cùng anh, hi vọng bọn họ sẽ sớm qua những ngày tháng đau buồn này, nhưng bất luận như thế nào thì cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh…
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày này Tông Cảnh Hạo không hề nói một lời, nhưng sẽ xuất hiện, vẫn ôm con gái cùng cô đi ngủ.
Cũng giống như thường ngày, ngoài việc yên lặng hơn, không muốn nói chuyện ra thì không nhìn ra được sự khác biệt nào.
Ngày này, trời trở giời mưa phùn, là ngày tang lễ của Trình Dục Tú.
Vườn xanh, xung quanh đều là cây cối um tùm, có lẽ vì mang theo cả nước mưa nên gió cũng phá lệ lạnh, trong không khí tràn ngập sự bi thương.
Bởi vì Trình Dục Tú gả cho Tông Khải Phong trên danh nghĩa là kẻ thứ ba, những gia đình giàu có kia cũng không thích giao thiệp với bà, vốn dĩ bà cũng thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt nên cũng không có bạn bè đến tham dự tang lễ, người đến tham dự cũng đều là người nhà họ Tông, nhà họ Trình cũng chỉ có mỗi Trình Dục Ôn.
Ngoài những cái này ra, chỉ có một số người thân thiết của nhà họ Tông. Nói là thân thích nhưng cũng chẳng có dính líu gì với nhau, biết bao đời nhà họ Tông là cây đại thụ lớn, họ tới cũng đều là vì nể mặt, còn có một số ít đối tác trong làm ăn, đa số đều là nhân vật có máu mặt trong xã hội.
Trong đám người đó, không biết có ai nói một câu: “Tông Cảnh Hạo sao vẫn chưa tới, nói thế nào thì cũng là mẹ, mẹ kế cũng là mẹ, không đến thì nghe vẻ không hợp lý.”
Đúng vậy, Tông Cảnh Hạo biết hôm nay là ngày chôn cất Trình Dục Tú, vậy mà không tới.
Văn Khuynh mặc quần áo chỉnh tề, Văn Tĩnh đứng ở bên cạnh ông, tiếp lời người vừa nói: “Thằng bé là người nhà họ Văn chúng tôi, có quan hệ gì với người họ Trình kia chứ.”
Lâm Tân Ngôn lạnh lùng nhìn Văn Khuynh một cái, không nói lời nào, hôm nay là ngày tang của Trình Dục Tú nên muốn bà ra đi thanh thản.
Cô thay Tông Cảnh hạo cầm di ảnh của Trình Dục Tú, Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi mặc đồ tang cùng cô.
Lúc này Lý Tịnh ngược lại có chút thông cảm cho Trình Dục Tú, kéo ống tay áo của Lâm Tân Ngôn: “Gọi Cảnh Hạo đến đi, dù đời này bà ta không có công sinh dưỡng nhưng nhìn cũng đủ khiến người ta cay cay sống mũi, bảo nó đến tiễn đoạn đường cuối cùng.”
“Không cần đâu, nếu anh ấy muốn đến thì sẽ tự mình đến.” Giọng Lâm Tân Ngôn lạnh lùng, ngay cả tầm mắt cũng không nhìn vào Lý Tịnh.
Những người có mặt ở đây, cũng chỉ là những con người máu lạnh, có ai thực sự vì người phụ nữ này mà đau lòng đây?