Chương 469: Em muốn anh phục vụ em
Lần này Thẩm Bồi Xuyên không trả lời cô ngay lập tức, mà chăm chú nhìn cô.
Cảm giác có vẻ như cô đang cố tình thăm dò chuyện này.
Nhưng rõ ràng là cô biết điều đó, vậy tại sao lại phải hỏi?
Không nghe thấy giọng nói của Thẩm Bồi Xuyên, Lâm Tân Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, thấy anh ấy đang nhìn mình với ánh mắt thăm dò, tim cô chợt đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Bồi Xuyên lắc đầu, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khi nghĩ lại thì lại thấy không có gì là không ổn cả, cô muốn biết như vậy, chắc chắn là vì quan tâm đến diễn biến của chuyện này, suy cho cùng thì cái chết của Trình Dục Tú chính là để cứu cô, cô quan tâm thì cũng chẳng có gì sai cả.
Anh ấy thành thật lắc đầu: “Tông Khải Phong không nói Văn Nhàn có con.”
Chuyện Văn Nhàn có con, Tông Khải Phong biết, lúc đó tinh thần của Trình Dục Tú mới hồi phục, vì vậy ông ấy không nói cho Trình Dục Tú biết, nhưng ông ấy biết Văn Nhàn có một đứa con, hơn nữa còn biết đứa trẻ đó là Lâm Tân Ngôn, chỉ là ông ấy không nói ra.
Sau tất cả, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đã kết hôn và có hai con, sao có thể cắt đứt họ được?
Vướng bận ân oán của đời trước, ông ấy không muốn liên lụy đến đời sau.
Ông ấy có thể thấy mối quan hệ của Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn rất tốt, nên ông ấy mới cố tình che giấu.
Hy vọng họ có thể tiếp tục ở bên nhau.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô hỏi: “Văn Nhàn có con?”
Lâm Tân Ngôn đang múc canh liền dừng lại, sau đó nhanh chóng tự nhiên trở lại, lắc đầu nói: “Không có, tôi tùy tiện hỏi thôi.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu không nghi ngờ gì.
Sau bữa tối, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm ra về, Lâm Tân Ngôn đi tắm cho hai đứa nhỏ, vú Vu gọi cô lại: “Đợi chút nữa tôi rửa bát xong, tôi sẽ tắm cho bọn trẻ, trong phòng tắm có nước, nhỡ trượt chân thì sao.”
“Không sao…”
“Để anh tắm cho bọn trẻ.” Tông Cảnh Hạo bước ra khỏi phòng làm việc, ngắt lời Lâm Tân Ngôn, anh bế con gái đi vào phòng tắm.
Thấy họ bước vào phòng, Lâm Hi Thần đi tới, kéo vạt áo Lâm Tân Ngôn: “Mami ơi, mami đối xử với ba tốt hơn đi.”
Cô cúi đầu, nhướng mày nhìn con trai.
Cô đối xử tệ bạc với anh sao?
“Mặc dù trước đây con thấy ba không thích bà nội, nhưng bà tôi không còn nữa, con thấy ba rất buồn.” Lâm Hi Thần cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn ôm lấy con trai mình, thì thầm: “Mami sẽ đối xử thật tốt với ba con.”
Cô muốn xoa dịu vết thương trong lòng anh, nhưng đồ sứ đã vỡ thì dù có sửa chữa thế nào cũng sẽ có vết nứt, nó sẽ không bao giờ trở lại như cũ được.
Lâm Hi Thần đưa tay sờ bụng cô, bụng dưới hơi nhô ra, cậu bé bắt đầu mong đợi có thêm một đứa em gái hoặc em trai.
Cậu bé đã có một đứa em gái rồi, nên cậu hy vọng sẽ có một đứa em trai để có thể chơi đùa cùng cậu.
“Đây nhất định là em trai.” Lâm Hi Thần khẳng định nói.
Lâm Tân Ngôn nhướng mày: “Làm sao con biết được?”
Trong tháng này e là siêu âm B không xác định được là trai hay gái, ít nhất phải sau ba tháng mới kiểm tra được giới tính.
Sự tự tin của cậu bé từ đâu mà có vậy?
“Cảm giác, con cảm thấy được em ấy là em trai.”
Lâm Tân Ngôn véo má cậu bé: “Đi tắm rửa rồi đi ngủ.”
Lâm Hi Thần mỉm cười, cách lớp áo xoa xoa bụng Lâm Tân Ngôn, nói với đứa bé trong bụng: “Ngoan, khi nào được sinh ra, anh trai đưa em đi chơi.”
Nói xong đôi chân ngắn chạy nhanh vào phòng.
Lâm Tân Ngôn nhìn con trai cười bất lực, giơ tay ấn huyệt thái dương, vú Vu dọn dẹp phòng bếp xong, bước ra ngoài nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Tân Ngôn, quan tâm hỏi: “Có phải thấy khó chịu không?”
“À.” Cô ngước nhìn vú Vu, lắc đầu: “Không, có lẽ tôi hơi mệt, tôi lên phòng trước đây.”
Cô bám vào tay vịn cầu thang chậm rãi bước lên lầu, cô chỉ muốn nằm xuống giường một chút, nhưng ai ngờ vừa nằm xuống đã ngủ luôn.
Tông Cảnh Hạo tắm cho hai đứa trẻ xong, anh lên phòng đẩy cửa ra, thấy trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng không được kéo ra, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn xa xa anh có thể thấy cô đang cuộn tròn trên giường ngủ, anh nhẹ nhàng bước vào đóng cửa lại, đứng ở bên giường vươn tay chạm vào trán cô, có chút nóng, anh đi thấm ướt khăn mặt, rồi cầm ra ngồi xuống giường đắp lên trán cô.
Làn da của cô đột nhiên bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào, cả người kích động run lên, anh vội vàng lấy khăn mặt ra: “Lạnh quá sao?”
Cô từ từ mở mắt, giọng nói khàn khàn mềm mại vừa mới tỉnh dậy vang lên: “Ừm, lạnh quá.”
“Em hơi nóng, cần phải chườm lạnh.”
Lâm Tân Ngôn sờ sờ trán mình, quả nhiên có chút nóng, bỏ tay xuống nói: “Em tỉnh rồi nên không thấy lạnh nữa.”
Tông Cảnh Hạo đắp khăn lên trán cô, lúc thấm khăn đã nhúng tay vào nước lạnh, cho nên ngón tay rất lạnh, vốn dĩ muốn chạm vào mặt cô, nhưng lại nghĩ sợ cô lạnh, nên liền chuyển động tác sang kéo chăn cho cô: “Em buồn ngủ thì ngủ đi, anh ở đây nhìn ngắm em.”
Lâm Tân Ngôn thực sự cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt lại.
Cô không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng cô cảm thấy có ai đó đang ôm mình trong vòng tay to lớn ấm áp, cô xoay người, tìm một tư thế nằm thoải mái trong vòng tay anh, sau đó tiếp tục ngủ.
Có lẽ vì cảm thấy an toàn và ấm áp trong vòng tay của anh, nên rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Lâm Tân Ngôn tỉnh dậy, cô thấy Tông Cảnh Hạo đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, như thể đang trao đổi những chuyện trong công ty với Quan Kình, cô dụi mắt, xoay người và quay nửa khuôn mặt về phía anh, cuộn trong chăn, nhìn anh nghe điện thoại.
Một lúc sau anh cúp máy, Lâm Tân Ngôn cất tiếng hỏi ngay lúc anh vừa cúp máy: “Hôm nay anh không ra ngoài sao?”
Anh quay người lại thì thấy cô đã thức dậy, cất điện thoại đi rồi bước đến, choàng tay qua hai bên cô, nhìn cô nói: “Hôm nay anh ở cùng em.”
Cô nheo đôi mắt như mèo con, cơ thể thơm tho hấp dẫn, yếu ớt dụi vào ngực anh, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Bất cứ điều gì em yêu cầu anh đều đáp ứng em chứ?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, anh cưng chiều nói: “Đều đáp ứng.”
Cô mỉm cười, mím chặt đôi môi hồng: “Vậy trước tiên chúng ta đổi tên cho con, sau đó đi xem phim, anh mua cho em một bó hoa hồng, sau đó đưa em đến một nhà hàng lãng mạn ăn tối.”
Anh nói “được”.
Lâm Tân Ngôn làm nũng anh: “Anh bế em lên.”
Anh nâng chăn bông lên, luồn tay qua eo cô, đỡ lấy vòng eo thon thả của cô rồi bế cô từ trên giường vào phòng tắm.
Lâm Tân Ngôn tựa đầu lên vai anh, đôi mắt hơi rủ xuống: “Hôm qua em không tắm, anh giúp em tắm đi? Em muốn cơ thể thật thơm tho, em muốn mặc bộ quần áo đẹp nhất, em muốn trở thành một người phụ nữ xứng đáng với anh, ít nhất ngoại hình cũng phải tương xứng với anh.
Anh nhìn cô nói: “Được.”
Bước vào phòng tắm Tông Cảnh Hạo đặt cô xuống, sau đó vào buồng tắm xả nước nóng, Lâm Tân Ngôn đứng ngoài cửa kính, có thể nhìn thấy toàn bộ tấm lưng của anh, mảnh khảnh rộng lớn, eo rất hẹp, không có mỡ, tương xứng với đường căng của mông, đồng đều và rắn chắc.
Một chất lỏng ấm nóng chảy khắp mặt, nước mắt rơi không kiểm soát và cũng không báo trước.
Cô thực sự muốn ở bên người đàn ông này mãi mãi.
Sinh thật nhiều con cho anh và có một cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, những ngày bình thường đã trở thành mong muốn xa xỉ nhất của cô.
Lúc Tông Cảnh Hạo xoay người lại, cô vội lau nước mắt trên mặt đi, nhẹ nhàng dựa vào bệ rửa mặt, dùng đầu lưỡi liếm môi, chầm chậm, từng chút từng chút, giống như đang thưởng thức thứ gì đó quyến rũ, nở nụ cười xinh đẹp với anh: “Anh giúp em cởi quần áo ra đi, em muốn anh phục vụ em.”