Chương 473: Vừa mới rời khỏi đã nhớ
Lâm Tân Ngôn cúi đầu hôn tóc con gái, cô cũng sẽ nhớ nhưng không thể không rời đi, nếu như Tông Cảnh Hạo biết Văn Khuynh là bác của cô, Văn Nhàn là mẹ cô, đối diện với cái chết của Trình Dục Tú, anh nên làm thế nào?
Nể tình cô mà nương tay?
Hay bỏ mặc cảm nhận của cô khiến Văn Khuynh thân bại danh liệt?
Cho dù cô không có tình cảm với nhà họ Văn nhưng quan hệ máu mủ không thể thay đổi được.
Hai người đối diện nhau, trong lòng khó tránh khỏi có chút xa cách.
So với việc làm anh khó xử, cô thà biến mất khỏi cuộc sống của anh, để anh làm chuyện mình muốn làm.
Cô ở bên cạnh anh, anh ít nhiều cũng sẽ có chút khó xử.
Cô không muốn làm khó anh, không muốn anh vì mình mà nhượng bộ, sau đó lại day dứt cả đời.
Những lời lúc này đối diện với con gái, cô không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện duy nhất có thể làm là mau chóng ôm lấy con bé, sưởi ấm con bé.
“Mami.” Lâm Nhụy Hi vùi đầu vào lòng mẹ, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lâm Tân Ngôn không mà cúi đầu nói: “Con không hỏi nữa, mami đừng đau lòng.”
Cô hôn lên trái con gái: “Có các con bên cạnh mami, mami sẽ không đau lòng.”
Cảnh vật bên cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau, thành phố này vẫn phồn hoa như vậy, trên phố vẫn đông đúc người qua lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhạt nhòa.
Vừa mới đi khỏi đã nhớ tới anh.
Lúc này, hai đứa trẻ rất yên lặng, cô lấy điện thoại ra mở tin nhắn, trong lòng có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng khi thực sự nói ra lại không biết nói từ đâu.
Cô chăm chú nhìn điện thoại hồi lâu, màn hình sáng rồi lại tối nhiều lần…
Bên Tông Cảnh Hạo, anh đã tới bệnh viện, khi Trang Tử Khâm nhìn thấy anh tới đã thẫn thờ một lúc. Hôm đó anh đưa bà tới đây có tới thăm một lần, sau đó không tới nữa mà chỉ có Thẩm Bồi Xuyên tới.
“Ngôn Ngôn vẫn tốt chứ?” Trang Tử Khâm vừa mở miệng đã lo lắng cho Lâm Tân Ngôn, dáng vẻ hôm đó của cô rất phản đối.
Tông Cảnh Hạo nheo mắt như cảm thấy có gì không đúng. Lúc Thẩm Bồi Xuyên gọi điện cho anh nói Trang Tử Khâm có chuyện muốn nói với anh, nói có liên quan tới Lâm Tân Ngôn, anh mới không đi tới công ty gặp Lý Chiến vì nghe thấy Lâm Tân Ngôn với đi tới đây trước.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Trang Tử Khâm hình như không có chuyện gì muốn nói với anh.
Lâm Tân Ngôn muốn làm gì?
Không đúng…
Hình như anh nhận thức được Lâm Tân Ngôn định làm gì đó nên quay người định bỏ đi thì bị Trang Tử Khâm gọi lại: “Hôm đó Ngôn Ngôn tới, con bé đã biết tình trạng của mẹ rồi, bây giờ con bé đang có thai, chỉ có thể nhờ con chăm sóc, hôm đó mẹ đã nói lời không nên nói, con giúp mẹ nói với con bé, nếu như con bé không muốn biết, sau này mẹ sẽ không nhắc nữa.”
Tông Cảnh Hạo quay người nhìn bà, sắc mặt trầm ngâm: “Hôm đó mẹ đã nói gì?”
Trang Tử Khâm quay qua nhìn cửa sổ, bây giờ anh và Lâm Tân Ngôn là vợ chồng, có gì phải giống anh chứ.
Bà suy nghĩ một lúc rồi từ từ lên tiếng: “Ngôn Ngôn giờ đã là vợ của con, chuyện của con bé, con cũng có quyền biết, mẹ cũng không giấu con nữa. Mẹ không phải mẹ ruột của con bé, mẹ ruột của con bé tên là Văn Nhàn.”
Sau khi bà gả cho Lâm Quốc An, bởi vì tử cung lạnh nên mãi không có con nên mới uống thuốc Đông Y để chữa trị, hơn nửa năm thuống thang, cuối cùng bà cũng có thai.
Lúc đó Lâm Quốc An rất vui, Thẩm Tú Tình vẫn chưa chen chân vào hôn nhân của họ, Lâm Quốc An còn chưa lộ bản chất.
Bà còn tưởng hạnh phúc bắt đầu vậy mà đó lại là khởi đầu của bi kịch.
Khi bà mang thai được bảy tháng thì vô tình phát hiện ra Lâm Quốc An có đàn bà bên ngoài, người đó chính là Thẩm Tú Tình, lúc đó bà vốn không chịu nổi, bị kích động quá dẫn tới sinh non, sinh ra một bé gái, nhưng vì không đủ tháng lại bị kích động nên nhịp tim của em bé đã rất yếu, dù được cấp cứu nhưng cũng không qua khỏi.
Chính lúc bà đau thương tột độ, Văn Nhàn liền ôm một đứa bé gái sơ sinh tới tìm bà.
Nghe nói con bé là con của Trang Tử Ý, bà không biết nhiều về người anh trang cùng ba khác mẹ này, chỉ biết đó là con của ba bà có với người phụ nữ khác trước khi kết hôn, hơn nữa người phụ nữ đó còn là cô chủ.
Nhưng Trang Tử Ý là người nhà họ Trang, điều này ba bà cũng từng xác nhận.
Bà cũng từng gặp anh trai này nhưng vì thân phận của mẹ ông ta nên thân phận của người anh trai này không được công khai, người biết được không nhiều, chỉ có người trong nhà mới biết sự tồn tại của ông.
Lúc đó Văn Nhàn cảm thấy Trang Tử Khâm là người thân nhất của Trang Tử Ý, dù gì cũng là em gái của ông, đứa bé này cũng là máu mủ của nhà họ Trang nên mới nhờ Trang Tử Khâm
Trang Tử Khâm vừa mất con, tâm trạng còn đang buồn thảm, đột nhiên có một đứa con, không những không chán ghét mà ngược lại còn có chút an ủi vì dù gì đó cũng là trẻ con mới sinh, hơn nữa còn là máu mủ nhà họ Trang.
Hôm đó trạng thái của Văn Nhàn không tốt, không để lại được gì nhiều cho đứa bé chỉ đặt cho nó một cái tên và một dây chuyền, cũng chính là kỷ niệm duy nhất Văn Nhàn để lại cho Lâm Tân Ngôn.
Trước khi đi, Văn Nhàn nói với Trang Tử Khâm, sắp đặt hôn nhân cho con bé với đích tôn duy nhất của nhà họ Tông.
Bà không hề nói cho Trang Tử Khâm biết lý do tại sao, chỉ hy vọng bà có thể thực hiện lời hứa.
Bà quyết định nuôi dưỡng đứa trẻ đó, nhưng không muốn bị Lâm Quốc An vứt bỏ nên mới nói dối Lâm Tân Ngôn được sinh non, qua mắt được Lâm Quốc An.
Về chuyện hôn nhân, bà tiếng tục nói dối là thân quen với bà Tông nên mới sắp đặt cuộc hôn nhân này, thực ra bà không thân chỉ vì muốn gạt Lâm Quốc An nên mới nói vậy.
Không biết có phải vì có con nên Lâm Quốc An mới quay về nhà, đối tốt với bà hơn, bà còn tưởng chồng mình sửa đổi tính xấu nên cũng quên đi chuyện ly hôn.
Quyết định tha thứ cho ông ta, sống hạnh phúc bên nhau.
Vậy mà Lâm Quốc An không hề thật lòng thay đổi mà chỉ muốn chiếm đoạt tài sản bà đem tới.
Bà luôn bị Lâm Quốc An lừa gạt, ông ta vẫn luôn ngấm ngầm qua lại với người đàn bà kia, tới khi hoàn toàn nắm được tài sản của bà liền không thèm giả vờ đối tốt với bà nữa, ép bà ly hôn. Vì không phải thấy bà trướng mắt mà vứt và ra nước ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, năm đó bà thật ngốc biết bao, sai có thể tin tưởng một gã đàn ông ngoại tình chứ?
Tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, còn bị mất hết tất cả tài sản.
Sự trả thù của bà với Lâm Quốc An không chỉ vì cái chết của con trai mà còn do thù hận tích tự nhiều năm qua.
Nghĩ tới chuyện cũ, bà không kìm được nước mắt: “Ngôn Ngôn, con bé số khổ, chỉ hy vọng hai đứa sống tốt. Nếu như mẹ còn có thể sống tiếp, cũng hy vọng con có thể tha thứ cho mẹ của trước đây, mẹ cũng nên sống tốt, ít ra có thể nhìn thấy con bé sinh con. Mặc dù con bé không phải do mẹ sinh nhưng nhiều năm qua vẫn luôn nương tựa vào nhau, có khác gì mẹ con ruột chứ.”
“Vậy là cô ấy biết thân thế của mình rồi?” Giọng nói của Tông Cảnh Hạo vừa trầm vừa nhỏ, xen chút hoang mang và phức tạp khó bề phát hiện ra.
“Mẹ còn chưa nói xong, con bé đã đi rồi, chấp nhận không nổi nên không muốn nghe, không muốn tin, bây giờ con biết rồi, mẹ hy vọng con có thể chăm sóc con bé.” Trang Tử Khâm rất khẩn thiết.
Lâm Tân Ngôn chính là người bà không yên tâm nhất trên đời này.
Tông Cảnh Hạo mỉm môi, quay người bước nhanh ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn từng đi gặp Văn Khuynh, chắc chắn cô ấy đã biết rồi, nếu không sẽ không một mình đi gặp ông ta, sự bất thường của cô gần như đã được giải đáp.
Tài xế đứng cạnh xe bên ngoài bãi đó xe ở bệnh viện nhìn thấy anh ra lập tức mở cửa, Tông Cảnh Hạo không lên mà lấy chìa khóa muốn tự lái: “Anh bắt xe về.”
Nói rồi, anh đạp ga lái đi.
Anh không tới công ty mà về thẳng biệt thự.