Chương 511: Con có muốn ba cũng bế con không?
Tông Cảnh Hạo ôm cô bé bằng một tay, tay còn lại không ngừng vuốt ve lưng bé, hết lần này đến lần khác…
Trên người anh cũng đầy mồ hôi nhưng mùi mồ hôi rất nhạt, không hề khó ngửi, anh ghé sát tai con gái, giọng nói mang ba phần đau lòng, bảy phần cưng chiều, cực kỳ dịu dàng: “Con khóc sẽ trở nên xấu xí đó.”
Tông Ngôn Hi rất quan tâm vẻ bề ngoài, từ nhỏ đã được mọi người khen nên lớn rồi càng không chấp nhận được việc sẽ trở nên xấu xí, khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt, bé con nghẹn ngào hỏi: “Xấu xí chỗ nào chứ?”
“Khóc nữa là sẽ xấu.” Tông Cảnh Hạo đưa tay lau đi những giọt nước mắt ở khoé mắt bé: “Tiểu Nhuỵ ngoan, không khóc nữa.”
Anh đã quen gọi cái tên này, cho dù đã không còn tên là Lâm Nhuỵ Hi nữa nhưng anh vẫn thích gọi như vậy, Nhuỵ là nhuỵ hoa, cái tên thật đẹp.
Thích hợp với con gái cục cưng của anh.
Tông Ngôn Hi sụt sịt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Tông Cảnh Hạo rồi thút thít hỏi: “Ba, có phải ba chê con xấu nên mới bỏ chúng con không?”
Nói rồi nước mắt cô bé lại tuôn rơi, khó khăn lắm mới có ba nhưng không được bao lâu lại phải xa nhau, thời gian này bé cực kỳ nhớ ba.
Huhu…
Càng nghĩ càng tủi thân.
Lời của bé con đã đâm thẳng vào trái tim Tông Cảnh Hạo, đã bao giờ anh muốn bỏ các con đâu chứ, anh đau lòng còn không hết nữa kìa! Anh cúi đầu hôn lên mũi, lên miệng con gái: “Không phải, Tiểu Nhuỵ không xấu, Tiểu Nhuỵ là bé gái xinh nhất trên đời, là cục cưng của ba.”
“Ba.” Tông Ngôn Hi ôm chặt cổ anh, vùi mặt vào vai anh rồi khóc nức nở. Tông Cảnh Hạo kiên nhẫn dỗ dành, anh biết lòng cô bé cảm thấy tủi thân.
Thiệu Vân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm Tông Ngôn Hi, thầm nghĩ, chuyện gì thế này? Cái, cái tên ngốc này… không đúng, người đàn ông này là ba của Tông Ngôn Hi?
Ông cúi đầu nhìn Tông Ngôn Thần đứng bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cậu bé đây là thế nào?
Ông chau mày, vẻ mặt rất khôi hàia: “Người này thật sự là ba các cháu?”
Tông Ngôn Thần vô cùng chắc chắn mà gật đầu: “Đúng vậy.”
Thiệu Vân: “…”
Vậy lúc trước nhìn thấy anh ngồi ở đây cười ngây ngô như một kẻ ngốc là thế nào?
Thiệu Vân lại nhìn qua, đúng lúc Tông Cảnh Hạo cũng quay sang nhìn ông, vừa nãy mọi người từ cổng tiểu khu đi ra anh đã nhìn thấy ông ấy dắt hai đứa nhỏ, ông ấy là ai? Có quan hệ thế nào với Lâm Tân Ngôn?
Nếu không phải người quen thì Lâm Tân Ngôn sẽ không để ông đưa hai con ra ngoài, vẻ căng thẳng vừa nãy của ông ấy cũng không giống giả vờ, mà ông thật sự quan tâm đến hai đứa trẻ.
Thiệu Vân cười khà khà: “Chào cậu, tới rồi sao không vào? Vừa nãy nhìn thấy cậu ngồi bên đường cười ngốc nghếch, tôi còn tưởng…”
Hai chữ “kẻ ngốc” ông không nói ra, bây giờ nhìn lại, người ta chẳng ngốc chút nào.
Cho dù ông không nói ra thì Tông Cảnh Hạo cũng biết chẳng phải lời hay ý đẹp gì, giọng anh không cao không thấp nhưng lại mang theo ý dò hỏi: “Chú là ai?”
Anh chưa bao giờ thấy người này ở bên Lâm Tân Ngôn, hay là nghe cô nói có bạn bè hoặc người thân ở thành phố C.
Anh nheo mắt nhìn, không phải họ hàng của Văn Nhàn, lẽ nào…
Trong lòng anh đã có suy đoán, quan hệ của những người bên cạnh Lâm Tân Ngôn cũng không khó để đoán ra. Trước kia Trang Tử Khâm và Lâm Quốc An là người thân của cô, bây giờ là Văn Nhàn và Trang Tử Ý, họ hàng của Văn Nhàn đều ở thành phố B, vậy người này là họ hàng bên nhà Trang Tử Ý?
Thiệu Vân mỉm cười: “Chuyện này nói ra thì rất dài, chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, sao chúng ta không tìm một chỗ ngồi nói chuyện?”
Tông Cảnh Hạo không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.
Thiệu Vân vỗ vai Tông Ngôn Thần: “Cháu thành thật một chút, ông đi một lát rồi quay lại.”
Tài xế vừa nãy suýt chút nữa đã đâm phải người vẫn đang đứng đó, ông phải đi dạy cho cậu ta một bài học, nếu không lần sau lại liều lĩnh như vậy, thật sự đâm trúng người thì sẽ gặp tội.
“Vâng.” Tông Ngôn Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau khi Thiệu Vân đi, Tông Cảnh Hạo hỏi cậu bé: “Gần đây các con vẫn sống tốt chứ?”
Tông Ngôn Thần gật đầu, cảm thấy có chút phiền muộn: “Rất tốt, con và em gái đi học, mẹ rất bận rộn, cuộc sống rất đủ đầy.”
Nói rồi cậu nhóc quay đầu đi chỗ khác, có vẻ như đang khó chịu.
Tông Cảnh Hạo xoa đầu con trai: “Giận rồi à?”
Tông Ngôn Thần nghiêng người, hất tay anh ra rồi lạnh lùng nói: “Không có.”
“Con đang ghen với em gái à? Con có muốn ba cũng bế con không?” Cậu bé vừa cáu kỉnh là Tông Cảnh Hạo đã biết cậu có vấn đề gì.
Tông Ngôn Thần mạnh miệng: “Còn lâu con mới ghen!”
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
Thật ra đúng là cậu bé hơi ghen tỵ, ánh mắt Tông Cảnh Hạo luôn hướng về em gái, như thể đã quên mất cậu.
Điều này khiến cậu rất không vui.
A!
Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người, Thiệu Vân không kìm được lửa giận đánh tài xế một cái, ông ra tay rất mạnh khiến tài xế bị đánh ngã gục xuống đất.
“Lần sau chú ý một chút cho tôi, nếu không lần sau tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Thiệu Vân lạnh mặt nói: “Cút đi.”
Tài xế đứng dậy lên xe.
Tông Ngôn Thần nhìn vẻ mặt dữ tợn của Thiệu Vân mà nuốt nước bọt, bình thường ông luôn như một đứa trẻ, rất thích cười và vô cùng bình dị dễ gần, vì vậy cậu bé kết thân với ông cũng nhanh. Ở chung với nhau hai tháng, đây là lần đầu tiên Tông Ngôn Thần thấy ông bạo lực như vậy, cậu bé không khỏi cảm thấy rét run, đây đích xác là dáng vẻ của hai người. Khi Thiệu Vân tới, cậu bé vô thức lùi lại một bước, Tông Cảnh Hạo khom người dắt tay con trai.
Tông Cảnh Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trong lòng bàn tay.
Tông Ngôn Thần ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì cũng không tránh ra, xem như đã hoà giải với anh.
“Tôi biết một nơi yên tĩnh, chúng ta đến đó ngồi nhé?!” Thiệu Vân nói.
Tông Cảnh Hạo đang muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi cùng hai con một lúc, đứng ở ven đường cũng không hay.
“Vậy làm phiền rồi.”
Thiệu Vân vội xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Ông lại trở về với dáng vẻ vô hại, cười đùa vui vẻ: “Nơi đó không xa, chúng ta đi bộ tới đó đi.”
Ông đi trước dẫn đường, đó là một quán cà phê, vì có phòng riêng nên rất yên tĩnh. Trước khi vào phòng bao, Thiệu Vân đã gọi hai ly kem, vì thời tiết đang nóng lên nên quán cà phê cũng phục vụ đồ uống lạnh.
Phòng bao không rộng lắm nhưng được cái yên tĩnh, trong phòng có điều hoà nhiệt độ nên cũng không có cảm giác oi bức. Tông Cảnh Hạo bế con gái ngồi xuống, Thiệu Vân ngồi xuống sofa đối diện.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng hai ly kem vào, kem được đặt trong cốc thuỷ tinh rất đẹp, kem cũng được làm rất tinh xảo, khi đặt lên bàn, người phục vụ hỏi: “Mọi người còn cần gì nữa không ạ?”
Tông Cảnh Hạo không nhìn lên, hờ hững nói: “Cho tôi một ly nước đá.”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Được ạ.” Sau đó lại quay sang nhìn Thiệu Vân, hỏi: “Ông gọi gì ạ?”
“Tôi không gọi gì cả.” Thiệu Vân xua tay.
Nhân viên phục vụ vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, cầm khay lui ra.
Đợi người phục vụ đi, Thiệu Vân nóng lóng hỏi: “Cậu là người của thành phố B.”
Không chỉ Tông Cảnh Hạo đang suy đoán về thân phận Thiệu Vân, mà Thiệu Vân cũng đang suy đoán về Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo đáp, trả lời khéo léo: “Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ.”
Ý là anh không muốn nói chuyện người lớn trước mặt bọn trẻ.
Huống hồ, cho dù hai người không nói rõ thân phận của mình nhưng vẫn có thể đoán được đại khái thân phận đối phương.
Thiệu Vân cũng là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý trong lời anh, ông rất thức thời mà nói: “Tôi vẫn còn chút chuyện phải làm, lát nữa tôi sẽ quay lại sau.”
“Cảm ơn.” Đều là người thông minh, Tông Cảnh Hạo biết ông đang để lại không gian riêng cho anh.
Tông Ngôn Thần nhìn chằm chằm kem ly trên bàn rồi đập em gái một cái: “Em có ăn kem nữa không?”
Lúc này Tông Ngôn Hi mới ngẩng đầu lên từ trong lòng Tông Cảnh Hạo, cô bé hỏi: “Kem đâu?”
Tông Cảnh Hạo dở khóc dở cười, đứa nhỏ này vẫn thích ăn như vậy, anh lau mặt cho con gái rồi đặt con ngồi lên sofa. Lúc này bé đã nhìn thấy kem đặt trên bàn, đưa tay cầm thìa lên, múc một miếng rồi đưa tới bên miệng Tông Cảnh Hạo: “Ba nếm thử đi, ngon lắm đó, nhưng mà mẹ không cho con ăn nhiều, con đã cố gắng bằng mọi cách mới bảo ông nội Thiệu đưa con ra ngoài mua đó.”